Chương 66: Cá bé
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 1525 chữ
- 2022-02-04 04:42:23
Trần Lục tiểu thư lớn lên ở Phúc Ninh đúng không?
Châu Đại thái thái hỏi bâng quơ.
Lâm Di gật đầu,
Hai huynh muội chúng 8cháu từ khi còn rất nhỏ đã theo phụ mẫu đến Phúc Ninh rồi ạ.
Phúc Ninh là nơi thế nào?
Châu Đại thái thái lại ra vẻ tò 3mò hỏi.
Châu lão phu nhân không khỏi kinh ngạc,
Khó khăn lắm mới lên làm tri châu, tại sao lại muốn về Kinh?
Trần lão thái thái mỉm cười,
Nói thật xin lão phu nhân đừng cười, ta đã lớn tuổi, bên cạnh cần có người chăm nom, lão Tam ở Phúc Ninh mấy năm qua thân thể cũng suy yếu, muốn lấy một chức quan nhàn tản sống qua ngày thôi… Lão phu nhân cũng biết rồi đấy, bây giờ không ai có thể giúp Trần gia chúng ta một tay cả.
Châu lão phu nhân thở dài,
Bây giờ cục diện trên triều không đơn giản, buổi tối ta sẽ hỏi hầu gia thử, xem có thể hỗ trợ hay không.
Trịnh Thất tiểu thư đã vui vẻ chọn được hai con quay hình xoắn ốc.
Lâm Di cúi đầu nhìn xuống,
Không tốt l9ắm ạ.
Châu Đại thái thái hơi nhướng mày, quả nhiên bị mẹ chồng bà đoán trúng rồi. Trần Lục tiểu thư hẳn sẽ nhắc tới chuyệ6n Trần Tam lão gia suýt chút nữa bị Ngự sử tố tội, Trần Lục tiểu thư cũng vì vậy mà cãi vã với tiểu thư nhà Ngự sử đấy thôi. Sau đ5ó Trần Lục tiểu thư sẽ thuận miệng nói phụ thân mình làm quan cương trực công chính thế nào, rồi xin nhà bọn họ nhắc tới chuyện này trước mặt Thái hậu. Trần gia chỉ muốn mượn Thái hậu tìm đường ra ổn thỏa thôi.
Ngô Hiến Trường chết thế nào tất cả mọi người đều biết, bức mật thư này đến cùng viết cái gì thì lại không đoán được.
Châu lão phu nhân khẽ nhíu mày suy nghĩ.
…
Đến chiều, Lâm Di mang theo năm sáu cái hầu bao, khắp người đầy hương hoa trở về Trần gia.
Châu lão phu nhân không nhận thư.
Lão thái thái nhánh cả nhìn Lâm Di nói.
Lâm Di cũng không quá sốt ruột,
Chẳng phải bá tổ mẫu đã nói từ sớm là Châu gia sẽ không sảng khoái nhận thư sao?
Châu Đại thái thái không nói gì là muốn nghe nàng nói tiếp hay không có hứng thú với câu chuyện của nàng?
Có phải nàng đoán sai rồi không? Hay Châu gia muốn nghe chuyện đường làm quan của cha không thuận, Trần gia bây giờ đang rất chật vật, Châu gia là cọng rơm cứu mạng cuối cùng?
Lâm Di đắn đo trong khoảnh khắc, rồi trầm tĩnh nói tiếp:
Mấy năm nay phụ thân cũng thường nhắc tới chuyện lá rụng về cội.
Lâm Di cũng đang suy nghĩ, Châu Đại thái thái dẫn Trịnh Thất tiểu thư và nàng đi chọn con quay, nhất định là có lời muốn nói với nàng.
Bên chỗ lão thái thái hẳn không được thuận lợi rồi, bằng không Châu gia sẽ không tới thăm dò một tiểu cô nương như nàng.
Nàng phải làm như hoàn toàn không biết gì, phải tranh thủ nắm chặt cơ hội này vì cha.
Chỉ còn một cơ hội này thôi.
Trong gian phòng im ắng, giọng Lâm Di trở nên vô cùng rõ ràng:
Phúc Ninh thường bị mưa dầm, hễ Hè đến là gần như phải ở trong nhà suốt, không đi đâu được cả. Mùa Hè phụ thân cháu phải đến nha môn, chúng cháu ở nhà cứ mong mưa nhanh ngừng để phụ thân có thể bình an quay lại. Phụ thân cũng vì ngâm nước thường xuyên mà thành bệnh ở chân. Phúc Ninh ẩm ướt, phụ thân lớn lên ở trong Kinh, thân thể tất nhiên không chịu nổi. Mẫu thân thường nói nếu hồi Kinh sẽ có thể lập tức tìm lang trung tốt cho phụ thân, huynh muội chúng cháu nghe vậy mới đi theo cùng về Kinh.
Châu Đại thái thái không ngờ Trần Lục tiểu thư lại chuyển sang kể chuyện nhà.
Trịnh Thất tiểu thư bên cạnh cũng dừng tay, nhìn Lâm Di,
Tỷ tỷ ở Phúc Ninh đúng là chịu bao nhiêu là khổ. Trước đó tỷ từng nói luôn muốn dọn về Kinh mà đúng không?
Mấy câu nói lúc rảnh rỗi Trịnh Thất tiểu thư lại nhớ rất kỹ. Lâm Di gật đầu,
Ừ đúng rồi, lần hồi Kinh mẫu thân còn nói, khí hậu trong Kinh tốt, sống thoải mái hơn, còn có thể thường xuyên gặp trưởng bối.
Trong mắt Châu Đại thái thái xẹt qua một tia sáng, nhà mẹ của tiểu Tiêu thị ở Kinh đô, ở ngoài nhiều năm như vậy, nhớ nhà cũng là chuyện bình thường. Mà chuyện này cũng không khó, Trần Tam lão gia báo cáo được hạng ưu liền có thể thăng chức, đây chính là chức vị có được nhờ thực lực. Nếu nhờ cậy được Thành Quốc công và đám quan viên ở Phúc Ninh, nói không chừng sẽ lên làm tri phủ, từ chức quan nhỏ bên ngoài thành tri phủ, đây chính là một bước lên trời đấy.
Từ nụ cười miễn cưỡng của Lâm Di, Trịnh Thất tiểu thư như nhìn thấy được Phúc Ninh với các con đường lầy lội và thiên tai liên miên, nói không chừng ban đêm ngủ cũng không được yên. Quả nhiên ở trong Kinh vẫn tốt nhất.
Bên này Lâm Di vừa nói dứt lời thì bên kia Trần lão thái thái cũng nói đến chuyện muốn giữ Trần Doãn Viễn lại trong Kinh:
Ta đã lớn tuổi rồi, bên cạnh không thể không có người chăm nom. Lần này tới là muốn cầu lão phu nhân xem có cách gì để lão Tam nhà ta có được một chức viên ngoại trong Kinh hay không.
Viên ngoại chỉ là một chức quan có danh mà không có miếng, không bằng tri ngoại. Tuy cùng là tòng ngũ phẩm, nhưng viên ngoại chỉ là tiểu quan chạy vặt cho các bộ thôi.
Trần Tam lão gia muốn lưu lại trong Kinh?
Tỷ tỷ thì sao?
Trịnh Thất tiểu thư không nhịn được hỏi.
Lâm Di cười xòa,
Tất nhiên ta cũng mong được ở lại với bá tổ mẫu.
Phong thư được sơn đỏ, trên bìa thư có viết hai chữ Hiến Trường thật to, hiển nhiên là bút tích của Ngô Hiến Trường, cầm đi so với tấu chương Hoàng thượng giữ trước đó là liền biết thật giả ngay.
Đuôi mắt Châu lão phu nhân khẽ giật,
Tại sao người chết rồi, mật tín này mới đưa tới?
Trần lão thái thái đáp:
Ta cũng không biết, cả nhà cũng không dám tùy tiện nói với người khác.
Còn một chuyện nữa.
Trần lão thái thái cẩn thận nhìn trái phải.
Châu lão phu nhân cho nha hoàn bà tử trong phòng lui ra.
Bấy giờ Trần lão thái thái mới dám nói:
Vừa rồi chúng ta có nhắc tới người nhà của Ngô gia trong ngõ Liên Hoa, lão Tam nhà ta nhận được một phong thư gửi cho Thánh thượng, nó sợ hiềm nghi nên phong thư đó bây giờ đang ở trong tay bà già này đây. Ta không có kiến thức, không biết nên xử trí thế nào, vì vậy muốn xin ý kiến của lão phu nhân.
Dứt lời bà nhận lấy cái hộp có khóa từ trong tay ma ma bên cạnh, dùng chìa khóa trong người mở hộp ra đưa cho Châu lão phu nhân.
Ngoại thích như Châu gia cảnh giác hơn ai hết, tuyệt đối sẽ không tùy tiện nhận lời.
Châu Đại thái thái còn hỏi cháu tình hình lúc ở Phúc Ninh.
Lão thái thái không hề kinh ngạc,
Cháu nói thế nào?
Lâm Di tỏ ra oan ức,
Cháu nói sinh hoạt khó khăn, cha muốn lá rụng về cội, cháu muốn ở lại bên cạnh bá tổ mẫu.
Nói tới đây nàng khẽ cười,
Câu sau cùng là nói thật lòng ạ.
Lão thái thái nhánh cả cười gật đầu,
Sao cháu không nói tới chuyện cha cháu làm quan ở Phúc Ninh không thuận lợi.
Lâm Di cười lấy chăn đắp lên đùi lão thái thái nhánh cả,
Cháu cũng có nghĩ tới, nhưng lại nghĩ nếu nói chuyện này, tương lai mật thư của Ngô đại nhân đưa được tới chỗ Hoàng thượng, Hoàng thượng xử trí Thành Quốc công, công lao lớn nhất chẳng phải sẽ thuộc về cha sao? Cha chịu nhục ở Phúc Ninh nhiều năm như vậy, chẳng phải đều vì ngày đó ư, Châu gia nhiều lắm cũng chỉ được xem như có công đưa mật thư cho Thái hậu nương nương thôi. Nhưng nếu cha không để ý tới bức thư này, vậy công lao lớn đều là của Châu gia. Châu gia sẽ mạo hiểm đưa thư để lấy lợi ích to lớn sau đó.
Công lao chia ra cho mấy nhà, Châu gia sẽ không chịu ăn phần nhỏ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.