Chương 67: Khúc nhạc dạo


Sau khi xe ngựa của Trần gia đi xa, Trịnh Thất tiểu thư và Huệ Hòa Quận chúa cũng leo lên xe. Châu Đại thái thái dẫn Châu Nhị tiểu thư8 ở trước xe liên tục giữ hai người lại, Huệ Hòa Quận chúa khéo léo từ chối rồi mời hai mẹ con Châu Đại thái thái tới Trịnh gia ngắm h3oa cúc, Châu Đại thái thái vui vẻ nhận lời.

Xe ngựa ra khỏi con hẻm, chạy băng băng trên đường lớn, Huệ Hòa Quận chúa thở dài9,
Không biết Thập Cửu thúc con nghĩ thế nào, Ninh Bình hầu muốn nịnh bợ Ngũ vương gia đã cho người tiến cung tìm Huệ phi nương nương6 đánh tiếng, ngộ nhỡ mối này thành thì Thập Cửu thúc con sẽ bị mất mặt. Giờ đã biết tin mà không dự tính trước, chẳng lẽ còn chờ Ninh5 Bình hầu đổi ý hay sao? Chưa kể, Ngũ tiểu thư Ninh Bình hầu làm sao so được với Châu Nhị tiểu thư chứ?

Lúc trời mưa, ca ca và nàng không trốn trong phòng mà cho người chặn lỗ thoát nước của hậu viện, sau đó thả uyên ương xem chúng bơi. Trời sau mưa thường rất trong, ban đêm có thể thả đèn trời khổng minh, ca ca thỉnh thoảng còn cho gã sai vặt đi mua ít pháo hoa, không có pháo hoa thì bọn họ đốt trúc. Tuy điều kiện sinh hoạt không đầy đủ như trong Kinh, nhưng lại tự do tự tại, hết sức thoải mái. Cho nên kiếp trước về Kinh, nàng mới lơ là ít đề phòng kẻ khác như thế.
Lão thái thái thở dài,
Giờ chỉ còn cách chờ xem ý tứ của Châu gia thôi.

Hai bà cháu đang nói chuyện, Bạch ma ma chạy vào báo:
Lâm gia xảy ra chuyện rồi.

Lâm Di thả trái đào mật trong tay xuống, dùng khăn mềm bên cạnh lau đầu ngón tay.
Nhắc lại chuyện này, Lâm Di cũng hơi ngượng ngùng,
Cầu học thì phải mặt dày thôi ạ.

Bả vai lão thái thái nhánh cả run run,
Học đâu ra câu này thế?

Trần Lục tiểu thư…
Lần đầu tiên nghe đến tên cô bé này là khi chàng đến Phúc Ninh bái phỏng bạn tốt. Muội muội của bằng hữu là tài nữ Nhân Ngữ Thu nổi danh khắp nơi, năm đó Nhân Ngữ Thu đã làm nữ tiên sinh rồi.
Lâm Di cụp mắt nhìn xuống, có người tung lưới phía trước, bây giờ là lúc thu hoạch rồi.

Uống một hơi cạn chén nước ô mai ướp lạnh, Trịnh Thất tiểu thư tiêu hết bực tức, lệnh cho Anh Đào:
Bảo người mang nước ô mai ướp hoa quế này sang cho Trần Lục tiểu thư nếm thử.
Vị nước ô mai này vừa được nữ đầu bếp chế ra, uống ngon hơn bình thường nhiều.
Anh Đào nói:
Cái gì tiểu thư cũng nghĩ tới Trần Lục tiểu thư, nước ô mai này làm sao Trần gia không có chứ, việc gì tiểu thư phải đưa sang đó. Chưa kể Trần Lục tiểu thư cũng thường lui tới, lần sau lại để nữ đầu bếp làm là được mà.

Trịnh lão phu nhân vội bảo:
Như vậy không phải, là ta nên thỉnh an phu nhân mới đúng.

Chu phu nhân cười nói:
Gia lễ nên đi trước triều lễ ạ.

Sau khi Châu gia đưa thư vào cung, cả Kinh thành dường như lập tức yên tĩnh hẳn đi. Trời nắng gay gắt suốt nửa tháng, đến cả cây trúc trong viện như cũng phải mặt ủ mày chau.
Rốt cuộc cũng đón được một trận mưa lớn, bà tử quản sự của Viên gia vừa lau nước mưa trên trán vừa báo tin vui:
Lão gia và thái thái nhà chúng tôi trở về rồi.

Trịnh lão phu nhân kéo tay Chu phu nhân,
Thảo nào người ta đều khen phu nhân hiền lành hạng nhất.

Người lớn ở nhà chính nói chuyện, Trịnh Thất tiểu thư đối đáp vài câu rồi tìm cớ trở về viện của mình, nhìn hạ nhân ném con quay.
Lão thái thái nhánh cả đưa chén trà cho Lâm Di, cười hỏi:
Khi nào họ vào Kinh?

Bà tử Viên gia đáp:
Chừng giờ Thân (3 – 5 giờ chiều) ạ, Nhị nãi nãi mời lão thái thái ngày mai sang chơi ạ.

Một giỏ đào, đổi lấy một phong thư.

Bạch ma ma
vâng
một tiếng rồi nhanh chân ra ngoài sắp xếp.

Cái gì nên tới vẫn sẽ tới thôi.
Lão thái thái nhánh cả nhìn Lâm Di,
Lục nha đầu, cháu có sợ không?

Thái hậu mừng thọ, trong cung tổ chức yến tiệc, các nội mệnh phụ và ngoại mệnh phụ đều đến cung Từ Ninh chúc mừng, trước cửa cung nhất thời vô cùng tấp nập.
Lâm Di ngồi nghe lão thái thái nhánh cả tả lại cảnh bà tiến cung khi trước,
Ngoại mệnh phụ đều phải đi, lúc trước mỗi lần vào cung dự tiệc ta luôn đi cùng Trịnh lão phu nhân và Viên lão phu nhân…
Nói đến Viên lão phu nhân, lão thái thái nhánh cả nhẩm tính thời gian,
Bây giờ Viên gia nên trở về Kinh rồi mới đúng.

Lâm Uyển không nhanh không chậm đi tới hành lễ với Trịnh Thất tiểu thư,
Nghe nói muội muội về rồi nên ta đến chào một tiếng.

Nhìn nụ cười ngọt ngào trên mặt Lâm Uyển, Trịnh Thất tiểu thư vốn định tiến tới thân cận, song bỗng nhớ tới lời Lâm Di nhắc nhở mình thì nhiệt tình của cô bé liền nguội bớt ba phần.
Chu Thập Cửu hơi nhướng mày, ý cười nơi đáy mắt trong trẻo như ánh nắng, không mảy may gợn sóng. Nàng ấy nói mình ở Phúc Ninh phải
chịu khổ
chỉ là một cách lừa gạt Châu gia mà thôi. Phúc Ninh không dễ sống, đương nhiên sẽ muốn lưu lại trong Kinh rồi. Trần gia tìm tới cửa nhà họ, không cầu thăng quan, chỉ cầu được ở lại trong Kinh bình an sống qua ngày. Châu gia là con cáo già trên trường chính trị, muốn được bọn họ hỗ trợ không hề đơn giản.
Có Trần gia làm thuyết khách, chàngcũng đỡ phải tốn công.
Trịnh Thất tiểu thư nghe thấy giọng nói liền vội vàng đứng dậy. Ánh mặt trời xuyên qua tán cây rơi trên áo ngoài của chàng trai, trên khuôn mặt tuấn tú là nụ cười nhàn nhạt, bất kể ai đứng cạnh chàng đều bị lu mờ. Do thường gặp nên cô bé mới không ngạc nhiên, bằng không trước giờ cô bé chỉ thấy mỗi Trần Lục tiểu thư mới có thể bình thản ung dung đứng trước mặt Thập Cửu thúc thôi.
Trịnh Thất tiểu thư tiến lên hành lễ,
Là chính miệng Trần Lục tiểu thư nói ạ.

Lão thái thái nhánh cả lần phật châu,
Cũng may bây giờ chuyện này mới vỡ lở.
Nếu sớm hơn chút, nói không chừng Châu gia đã không chịu đưa thư.
Bà dặn Bạch ma ma:
Cho người lưu ý một chút, có tin tức liền trở lại bẩm báo.


Nói lúc ở Châu gia?

Trịnh Thất tiểu thư gật đầu.
Bạch ma ma bên cạnh nghe xong cũng không nhịn được muốn phì cười.
Lão thái thái nhánh cả dở khóc dở cười,
Vậy mà tiên sinh cũng chịu nhận dạy cháu?

Lão thái thái nhánh không ngờ.
Dòng dõi thư hương dây vào chuyện xấu thì chắc chắn sẽ bị người ta tóm lấy không tha, chỉ cần có dây dưa liên quan đến chuyện này, rốt cuộc cũng sẽ bị lôi đầu ra thôi.
Lúc nhắc tới Phúc Ninh, Trần Lục tiểu thư và Thập Cửu thúc y hệt nhau, khóe miệng đều treo một nụ cười nhàn nhạt như có như không.
Trịnh Thất tiểu thư hơi cau mày,
Thập Cửu thúc, thúc cũng từng tới Phúc Ninh mà đúng không, đó rốt cuộc là một nơi thế nào vậy?


Cùng lúc đó, Lâm Di cũng đang nằm gối đầu lên đùi lão thái thái nhánh cả nói chuyện cũ:
Cháu nào biết đánh đàn, đành ôm cây đàn không dây tới, nói với tiên sinh rằng, tiếng đàn sinh ra từ tâm, cháu mang theo lòng thành, nhưng sợ bại bởi tiên sinh nên mới không mang theo dây đàn.

Lâm Di mở to đôi mắt trắng đen phân rõ ràng của mình,
Từ cha cháu đấy ạ, cha cháu đã tốn rất nhiều tâm tư để mời tiên sinh cho huynh muội chúng cháu.

Thời gian ở Phúc Ninh rất vui vẻ.
Lâm Di khẽ lắc đầu,
Không ạ. Cho dù chuyện vỡ lở, phía trước vẫn còn có Châu gia, Trịnh gia và Lâm gia.
Trời sập vẫn có cột cao hơn chống, Trần gia bọn họ vai nhỏ thân yếu, gánh không được bao nhiêu.
Lão thái thái nhánh cả gật nhẹ.
Nhân Ngữ Thu cực kỳ nổi tiếng, không ít nữ quyến thế gia mong mỏi được trở thành học trò của nàng. Nhân Ngữ Thu đưa ra điều kiện, phải đấu cầm thắng nàng, nàng mới bằng lòng dạy. Ai có thể đánh cầm thắng được Nhân Ngữ Thu chứ, chỉ là một cách từ chối khéo mà thôi. Không ngờ lại thật sự có người ôm đàn đến cửa, cứ thế Nhân Ngữ Thu liền trở thành tiên sinh của con gái một cố nhân.
Học sinh nọ chính là Trần Lục tiểu thư.
Trịnh Thất tiểu thư tuy không thích mẫu thân cả ngày cứ khen tiểu thư nhà khác, nhưng lại hết sức tán thành câu này của bà,
Mẹ phải mừng thầm mới đúng. Trước đó mối Ngũ tiểu thư Ninh Bình hầu cũng do mẹ góp phần vun xới mà.

Huệ Hòa Quận chúa dở khóc dở cười, vươn tay dí nhẹ đầu mũi của Trịnh Thất tiểu thư,
Sao lại đổ lỗi lên người mẹ con rồi.
Huệ phi nương nương bây giờ được sủng hơn cả quý phi nương nương năm đó, ai không muốn trèo lên chỗ dựa phủ Ninh Bình hầu này chứ. Nghĩ tới đây bà lại thở dài, nếu không phải kẹt bối phận, bà muốn gả con gái mình cơ, như vậy mới là tốt nhất.
Xem ra Châu gia chắc chắn sẽ đồng ý đưa thư đến chỗ Thái hậu rồi. Muốn Châu gia hỗ trợ thì phải nhìn thấu suy nghĩ của họ trước.
Đây là sở trường của nàng ấy.
Xe ngựa về đến phủ Trịnh gia, Trịnh Thất tiểu thư ôm hộp con quay vui vẻ vào nhà, muốn tìm người chơi thử. Song hạ nhân lại tới báo có Chu phu nhân tới chơi, cô bé đành phải đi thỉnh an Chu phu nhân trước.
Huệ Hòa Quận chúa đỡ Trịnh lão phu nhân đi tới, Chu phu nhân tươi cười hành lễ với Trịnh lão phu nhân.
Lão thái thái nhánh cả giương mắt nhìn,
Chuyện gì?
Đừng nói là có liên quan đến Ngô gia chứ, trước đó Lâm gia phái người đến thuyền hoa tìm tiểu thiếp của Ngô đại nhân, nếu tìm hiểu được đầu đuôi ngọn nguồn, thế nào cũng lần đến chỗ Trần gia bọn họ.
Bạch ma ma kể:
Không rõ Lâm lão gia làm sao lại dính với một đám tội phạm, bọn chúng ở ngoài thành làm bậy rồi khai ra tên của Lâm lão gia, còn nói là thay Lâm lão gia tìm ai đó.

Lâm Uyển như không hề nhận ra, vẫn ngọt ngào nói:
Ta thêu một cái khăn tay cho muội, muội xem thử có thích không.

Hoa văn hồ điệp vờn hoa, vừa vặn phối với một bộ váy lụa vàng của mình, Trịnh Thất tiểu thư tươi cười dắt tay Lâm Uyển,
Đa tạ tỷ tỷ đã hao tâm tổn trí vì ta.

Màn kể khổ của Lâm Di nhanh chóng mang về lợi ích, Châu gia cho người đưa tới một giỏ đào mật. Mùa này có thể ăn đào mật to như vậy thật sự không dễ.
Lão thái thái rốt cuộc cũng nở nụ cười,
Xem ra chúng ta phải đáp lễ lại với Châu gia rồi.

Trịnh Thất tiểu thư thở dài, nhớ đến lời Lâm Di nói ở phủ quốc cữu,
Trần Lục tiểu thư ở Phúc Ninh chịu không ít khổ.


Làm sao cháu biết?

Chu Nguyên Triệt vừa định đáp lời thì khóe mắt chợt quét thấy một thiếu nữ mặc váy hồng đứng cách đó không xa, lập tức xoay người bỏ đi.
Trịnh Thất tiểu thư quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Uyển đứng đó thì kinh ngạc kêu lên:
Trần Tam tỷ tỷ, sao tỷ lại ở đây?

Trịnh lão phu nhân bật cười,
Cho dù là gia lễ thì phu nhân vẫn là trưởng bối.
Tôn thất chú trọng bối phận nhất, ngày thường qua loa sao cũng được, nhưng trong các dịp lễ chính, vãn bối bảy mươi tuổi vẫn phải hành lễ với trưởng bối mười mấy tuổi, vị Chu phu nhân này trẻ tuổi nhưng lại có bối phận cao.
Chu phu nhân cười trêu:
Vậy cứ tính theo quan hệ cá nhân giữa ta và lão phu nhân đi.

Nghe tên từ nhiều năm trước, song đến hôm ấy chàngmới nhìn thấy người thật.
Quả nhiên là một cô bé thông minh như chàng nghĩ.
Lão thái thái nhánh cả cười nói:
Được, ngày mai chúng ta nhất định sẽ tới.


Người nhà họ Viên đi rồi, lão thái thái nhánh cả lập tức bảo Bạch ma ma:
Chuẩn bị một chút, ngày mai ta và Lục nha đầu sẽ sang Viên gia.


Khi thánh chỉ chiêu Viên Học sĩ hồi Kinh được ban xuống, Viên gia tựa như gặp đại địch, bình thường đóng cửa không tiếp khách, cũng không ra ngoài dự tiệc, một lòng chờ Viên lão gia và thái thái trở về. Bây giờ Viên Học sĩ đã bước qua cửa lớn, nhà họ Viên ẩn nhẫn bấy lâu liền tựa giọt nước bị ném vào chảo dầu, lập tức nổ tung.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.