Chương 68: Vấn danh
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 2315 chữ
- 2022-02-04 04:42:20
Lão thái thái nhánh cả cười nhìn Lâm Đại thái thái,
Đã lâu không gặp, nhà cô đều mạnh khỏe chứ?
Chỉ thoáng hơi sượng mặt, Lâm Đại thái8 thái liền sang sảng cười to,
Nhờ phúc lão tổ tông, đều khỏe ạ, chỉ là Thanh ca sắp thi rồi nên con bận bù cả đầu.
Chuyện cha bị con 3hát hãm hại tám trên mười phần là do Lâm gia giật dây, tính ra Lâm Đại thái thái cũng tài thật, vẫn có thể thản nhiên cười nói ở trước mặt lão 9thái thái nhánh cả.
Lời này nghe thì êm tai, nhưng Viên Đại thái thái bây giờ đã hơn bốn mươi tuổi, trước đó có thể hoài thai là nhờ chăm chút cẩn thận, bây giờ sẩy thai thân thể suy yếu, sẽ không có khả năng hoài thai lần nữa.
Viên Đại thái thái nhìn lão thái thái nhánh cả Trần gia,
Con còn phải cảm ơn lão thái thái nhà thông gia, nếu không có lão thái thái trông nom, Viên gia chúng con làm sao có hậu nhân nhanh như vậy.
Viên Đại thái thái nói xong, Viên Nhị gia lại tiến lên dập đầu với lão thái thái nhánh cả.
Mọi người vừa định đến nhà chính, đằng sau bỗng có nha hoàn báo:
Trần Nhị lão thái thái và hai vị Trần tiểu thư đến.
Nhị lão thái thái Đổng thị dẫn Lâm Uyển và Lâm Phương cũng vừa tới.
Đi thăm chị dâu mới biết chị dâu đã sang đây trước rồi.
Nhị lão thái thái Đổng thị cười nói với lão thái thái nhánh cả.
Lâm Di lập tức đảo mắt nhìn sang chỗ khác, tựa như vừa thấy người xa lạ.
Viên Học sĩ vốn là thầy dạy vỡ lòng của ca ca.
Lâm Tam tiểu thư ở một bên giải thích:
Nghe nói Viên Học sĩ trở lại, ca ca liền buông sách chạy đến.
Lâm Phương cảm thấy ánh mắt kia như vừa nhẹ lướt qua trên người mình, khóe miệng đối phương như hơi cong lên, ánh mắt thêm ẩn ý. Tay Lâm Phương càng run rẩy dữ hơn, Lâm Tam tiểu thư lơ đãng nhìn thấy,
Trần Tứ tỷ tỷ sao vậy?
Lâm Phương được nhắc nhở liền áp tay vào chén trà sưởi ấm.
Viên Học sĩ dù sao cũng là người kinh qua quan trường, có thể tự nhiên ứng phó với loại tình cảnh sống sót qua tai nạn này. Song Viên Đại thái thái lại rơi nước mắt lã chã khi được lão thái thái nhánh cả Trần gia thân thiết hỏi thăm. Sau đó mọi người mới biết, lúc rời khỏi phủ Viên Đại thái thái đang mang thai, đáng tiếc chưa đến được Thượng Dương đã sẩy mất. Viên Đại thái thái vì vậy mà suy sụp, Viên Học sĩ bắt đầu dạy học cũng là muốn kiếm ngân lượng mời lang trung xem cho Viên Đại thái thái. Ai ngờ trong họa được phúc, xem như đứa trẻ không kịp chào đời kia đã cứu được phụ mẫu chưa từng gặp mặt của mình.
Nhị lão thái thái Đổng thị cũng thở dài,
Đúng là duyên phận.
Nói rồi bà ta kéo tay Viên Đại thái thái,
Tuổi cô không lớn lắm, về sau sẽ lại có đứa khác, người xưa có câu, còn con là còn tài mà.
Lâm Di cũng nhìn thoáng qua Tề Nhị lang. Vẫn là trường bào xanh thẫm, phong thái nghiêm trang lịch sự, được Viên Học sĩ hết lời tán thưởng.
Tề Tam tiểu thư hành lễ xong rồi nhìn quanh một vòng, Lâm Di mỉm cười với họ, Tề Tam tiểu thư và Tề Ngũ tiểu thư liền đi qua ngồi cạnh nàng.
Viên Đại thái thái không biết nói gì cho phải, đành nhìn quanh tìm đề tài,
Thường nghe con dâu thứ hai nhắc tới một vị muội muội đứng thứ sáu trong nhà.
Viên Đại nãi nãi niềm nở thế này, hẳn là sợ lão thái thái nhánh cả ở trước mặt Viên Đại thái thái nhắc tới chuyện gia tộc Viên thị không quan tâm vợ chồng Viên Nhị gia đây mà.
Lâm Di đỡ lão thái thái nhánh cả chậm rãi đi vào trong. Những lời này nào cần lão thái thái nhánh cả nói chứ, Đại tỷ phu nhất định sẽ bẩm lại rõ ràng với Viên lão gia. Gia tộc Viên thị tuy sõi đời nhưng cũng không tính là tán tận lương tâm, Đại tỷ phu bị vào tù mà người nhà họ Viên vẫn chăm nom Đại tỷ thích đáng. Chỉ dựa vào điểm này, mọi người đã có thể mắt nhắm mắt mở cho qua.
Lão thái thái nhánh cả cười nói:
Cô nói quá rồi, một bà già như ta làm được cái gì đâu.
Lâm Uyển ngược lại cùng Lâm Tam tiểu thư nói qua nói lại vài câu, nhắc tới Lâm Kiều,
Đại tỷ mang thai, luôn nằm trên giường dưỡng thai nên không thể tới đây.
Lâm Tam tiểu thư gật đầu, nhỏ nhẹ nói:
Vậy lát nữa chúng ta cùng đi thăm Viên nhị nãi nãi đi.
Lâm Uyển thấp giọng cười đáp:
Ừ.
Viên Học sĩ vừa hồi Kinh dường như biến thành một tảng thịt béo, bất kể là ai cũng muốn lại gần cắn một cái. Dẫu gì số quan bị đày đi Thượng Dương rồi được triệu về cũng thật sự ít đến không thể ít hơn.
Lâm Phương dẩu môi với Lâm Di,
Sao Lục muội muội không về nhà, ta và Tam tỷ đều nhớ muội đấy.
Ở trước mặt người ngoài, Lâm Phương luôn muốn ra vẻ tỷ muội hòa thuận, còn dùng dáng vẻ muốn nói rồi lại thôi này, khiến ai cũng thấy nàng ta như chịu bao nhiêu oan ức vậy.
Lâm Di chưa bao giờ có hứng thú tranh cãi với loại miệng lưỡi này cả, cho nên chỉ cười cười rồi đi tiếp.
Lâm Di ngẩng đầu nhìn Viên Học sĩ, lại vô tình đối đầu với ánh mắt trong trẻo của thiếu niên đi bên cạnh Viên Học sĩ.
Trường bào xanh ngọc, búi tóc đơn giản, từ xa nhìn như một cây trúc tao nhã.
Ánh mắt của Lâm Chính Thanh cũng đang nhìn về phía nàng.
Lão thái thái nhánh cả cười nói:
Là nàng dâu của con trai cô có phúc, ta nào có công lao gì.
Mọi người đang nói chuyện, bên ngoài bỗng vọng vào tiếng báo:
Tề gia bên Quốc Tử giám đến.
Tề Nhị thái thái dẫn Tề Nhị gia, Tề Tam tiểu thư và Tề Ngũ tiểu thư tiến vào.
Lâm Đại thái thái dứt lời lại kéo tay Lâm Di,
Xem kìa, mới mấy ngày không gặp, Trần Lục tiểu thư lại trổ mã đẹp hơ6n, thật sự là khiến người ta nhìn không rời mắt mà.
Bàn tay trơn nhẵn và ánh mắt đầy thâm ý của Lâm Đại thái thái khiến Lâm Di rùng mì5nh.
Đời trước lúc nàng bước qua cửa Lâm gia vái lạy trưởng bối, Lâm Đại thái thái không buồn nhấc mi lên lần nào, chỉ lãnh đạm lệnh cho hỉ nương dìu nàng vào tân phòng, thế mà bây giờ lại ngọt ngào như thể nàng là con gái ruột vậy.
Tiến vào nhà chính, Lâm Uyển, Lâm Phương và Lâm Di theo thứ tự hành lễ với nữ quyến trong phòng. Viên gia là thân thích nên phần lớn người trong phòng đều là chỗ quen biết, không khí cũng bớt câu nệ hơn so với khi tới nhà khác làm khách.
Sau khi nữ quyến các nhà giới thiệu lẫn nhau, lúc con cháu Viên gia tới thỉnh an, ánh mắt Lâm Phương đảo đi đảo lại mấy lần.
Nếu Viên Học sĩ được phục chức quan, con cháu Viên gia có nằm trong phạm vi chọn rể của Nhị thái thái Điền thị không nhỉ? Lâm Di đang nghĩ ngợi, Lâm Đại thái thái dẫn con gái lại đây ngồi xuống. Sau khi Lâm Di và Lâm Ngũ tiểu thư tranh cãi rồi đấu thơ, Lâm Tam tiểu thư luôn không dám nhìn thẳng vào mắt Lâm Di.
Viên Đại nãi nãi đáp lời:
Đại thái thái hốc hác đi nhiều, nhưng tinh thần Đại lão gia lại không tệ.
Lão thái thái nhánh cả thở dài,
Ai bị giày vò như thế cũng phải hao mòn thôi.
Viên Đại nãi nãi cầm khăn lau khóe mắt,
Chính là vậy ạ. Sau khi biết được Nhị đệ muội mang thai, Đại thái thái được an ủi mới khá hơn chút.
Nàng ta lấy khăn xuống rồi nói:
Đại lão gia và Đại thái thái trở về liền nhắc tới lão thái thái bên thông gia, nếu không nhờ lão thái thái nhà thông gia, Viên gia chúng con đã chẳng có ngày hôm nay.
Chắc là mặc hơi ít nên bị lạnh.
Lâm Phương đưa tay túm lấy tay còn lại,
Mấy ngày trước vẫn còn nắng to, ai ngờ mưa một trận liền lạnh thế này.
Lâm Tam tiểu thư kéo tay Lâm Phương,
Không sao chứ, đầu ngón tay cũng lạnh hết rồi này.
Tứ tỷ uống chút trà cho ấm đi.
Lâm Di chỉ chỉ chén trà trên bàn.
Nhìn kìa, chính là vị học sinh Quốc Tử giám đó đấy.
Một vị tiểu thư gần đó vừa nghị luận về Đại lang Lâm gia xong, giờ lại nhỏ giọng thì thầm về Nhị lang nhà họ Tề.
Đông đảo láng giềng họ hàng xa tập hợp lại một chỗ như vậy, chư vị tiểu thư đều mở to mắt ra nhìn, chưa biết chừng một trong số hậu sinh ở đây về sau sẽ thành phu quân nhà mình đấy. Các nhà thường qua quan hệ thông gia mà đã thân càng thêm thân, bây giờ cả phòng đều là thiếu niên lang, xuất chúng nhất chính là Lâm Đại lang và Tề Nhị lang chuẩn bị tham gia thi Hương năm nay.
Đợi đến khi hai người này lấy được cử nhân, không biết lại có bao nhiêu nhà vội vàng bắt nối quan hệ thông gia đây. Nếu không phải Lâm Đại thái thái muốn lợi dụng cha, bà ta thèm để mắt tới nàng sao.
Viên Đại nãi nãi ở bên cạnh nhoẻn miệng cười,
Lâm Đại thái thái ở trước mặt con nhắc tới Trần Lục tiểu thư không biết bao nhiêu lần rồi đấy.
Lâm Di nhớ tới lúc Huệ Hòa Quận chúa nhìn Châu Nhị tiểu thư, hệt như cảnh tượng bây giờ, nữ quyến xung quanh cũng đều đang nhìn Lâm Đại thái thái và nàng, huống hồ còn có người nhà họ Viên ở bên cạnh nói thêm vào.
Cũng may lão thái thái nhánh cả đã biết được bộ mặt thật của Lâm gia, sẽ không có chuyện bà gật đầu hứa gả nàng cho họ đâu.
Lão thái thái nhánh cả nhìn Viên Đại nãi nãi, chuyển đề tài:
Ông thông gia với bà thông gia vẫn khỏe chứ?
Vừa nói bà vừa đưa tay để Lâm Di đỡ mình đi vào nội viện.
Lâm Di liền nhờ vào đó khéo léo thoát khỏi vòng tay của Lâm Đại thái thái.
Nụ cười trên mặt Lâm Đại thái thái nhạt đi phân nửa.
Lâm Di nhìn sang Lâm Phương ngồi cạnh mình, từ khi nhìn thấy người Lâm gia, Lâm Phương hình như không được tự nhiên cho lắm, tay cứ miết chặt vạt áo. Lúc Lâm Tam tiểu thư nói chuyện, Lâm Phương làm như không thèm để ý, nhưng thật ra là đang nghiêng đầu chăm chú nghe.
Lâm Di thu hồi ánh mắt, nâng chén trà trên bàn lên chăm chú uống. Từ lần trước Nhị thái thái Điền thị ở phủ nhánh cả giảng kinh, Lâm Phương chạy đến hồ Bạch Uyển rồi bị té ngã, nhiệt tình của Lâm Phương dành cho Lâm Chính Thanh dường như giảm đi rất nhiều, thậm chí còn biến thành e dè sợ hãi.
Viên Học sĩ và Viên Đại thái thái vào phòng, vãn bối đều đứng dậy nghênh đón.
Nghe nhắc tới mình, Lâm Di đứng lên, chỉnh đốn trang phục rồi khom mình hành lễ với Viên Đại thái thái, nhất thời người trong phòng đều nhìn sang. Tuy nói bé gái chưa cập kê và chưa có hôn ước không cần quá kiêng kỵ trước mặt thân thích, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên lộ diện trước mặt nhiều người như vậy, Lâm Di nhiều lần đến nhà khác làm khách, dần dần cũng hiểu, càng được trưởng bối nhắc đến nhiều càng dễ tìm mối tốt. Vì vậy Nhị lão thái thái Đổng thị cũng thường xuyên treo Lâm Phương ở khóe miệng.
Lão thái thái nhánh cả cười hiền,
Đây là Lục nha đầu nhà chúng ta.
Viên Đại thái thái cẩn thận nhìn Lâm Di,
Dáng dấp xinh đẹp, cấp bậc lễ nghĩa cũng chu đáo. Thảo nào mỗi lần thăm nhà mẹ trở về con dâu thứ hai cứ luôn nhắc tới cô muội muội này.
Nhị lão thái thái Đổng thị cũng cười tán thưởng,
Đâu chỉ mình nó, ta và lão thái thái nhánh cả đều thích con bé này.
Lúc Trần Lục tiểu thư đứng dậy, Tề Tam tiểu thư nhìn thấy Nhị ca mình ở đối diện hơi ngẩng đầu lên, lặng lẽ liếc nhìn Trần Lục tiểu thư, cô nàng không nhịn được đưa khuỷu tay huých muội muội ngồi bên cạnh. Trà bạc hà Trần Lục tiểu thư tặng lần trước, hơn phân nửa đều vào bụng Nhị ca, về sau nàng lại nghe hạ nhân nói, Nhị ca dặn phòng trồng hoa trồng thêm vài chậu bạc hà. Phải biết rằng trước giờ ca ca nàng chỉ chăm chú đọc sách, rất ít khi hỏi đến chuyện khác, có thể chú ý thế này thật sự không hề dễ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.