Chương 69: Vấn danh
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 1372 chữ
- 2022-02-04 04:42:19
Theo ký ức kiếp trước của nàng, thi đậu Giải Nguyên là Lâm Chính Thanh, nhưng Tề Nhị lang cũng được đề tên trên bảng vàng.
Có lẽ nhìn thấy hai muội muội cười trộm, Tề Nhị lang lập tức dời ánh mắt.
Tề Tam tiểu thư thấy vậy, không nhịn đ3ược dùng khăn che miệng cười khẽ.
Có gì thú vị sao?
Lâm Phương buột miệng hỏi.
Tim đập mạnh một cái, Lâm Di lui về phía sau mấy bước, chỉnh trang phục rồi hành lễ chào Lâm Chính Thanh.
Năm bước.
Một giọng nói với ý cười như có như không truyền tới,
Trần Lục tiểu thư luôn lùi năm bước trước khi hành lễ với người khác sao?
Lâm Di cúi thấp đầu, khẽ đáp:
Khiến Đại gia chê cười rồi.
Lâm Kiều nhỏ giọng hỏi:
Lục muội muội, ta nghe người trong nhà nhắc tới chuyện Tam thúc phụ muốn ở lại trong Kinh, bây giờ thế nào rồi?
Theo tin tức cha có được trước đây thì mấy ngày nữa phải lên đường về Phúc Ninh, nhưng đến giờ vẫn không thấy triều đình hạ chỉ rõ ràng, Khang Quận vương hẳn đã nhúng tay vào rồi,
Vẫn chưa biết có thể ở lại hay không ạ.
Ta nghe nói Nhị thúc phụ được bổ nhiệm làm thị vệ, Tam thúc phụ có thể lưu lại trong Kinh là tốt nhất. Lúc được tin ta còn vui mừng, thì ra vẫn chưa hoàn toàn chắc chắn.
Rốt cuộc vẫn là các cô bé mới mười mấy tuổi, nghe vậy đều cười phá lên.
Bụng Lâm Kiều vẫn chưa to lên nhưng bọn họ vẫn thấy mới lạ, không dám tin mấy tháng nữa Lâm Kiều sẽ làm mẹ rồi. Lâm Kiều sai nha hoàn lấy ít đồ ăn vặt trong phòng ra cho các vị tiểu thư.
Lâm Kiều có tin vui, cả nhà đều chăm chút cho nàng, thức ăn đồ dùng đều là tốt nhất. Đáng tiếc Lâm Kiều hơi kén ăn, chỉ ăn được ít đồ chua, mấy thứ ngọt mặn đều không nuốt nổi.
Lâm Di đang định sang đó xem thì trước mắt bỗng tối sầm, một bóng người cao lớn xuất hiện, trường bào xanh ngọc, đôi mắt trắng đen rõ ràng.
Lâm Chính Thanh.
Ở Lâm gia không gặp phải, ở Trần gia không gặp phải, ở Viên gia lại bất cẩn va trúng.
…
Lâm Di ra khỏi phòng Lâm Kiều, để nha hoàn dẫn đường một đoạn, nhìn thấy phòng khách ở cuối vườn thì bảo nha hoàn trở về hầu hạ Lâm Kiều,
Từ đây ta có thể tự trở về rồi.
Trong vườn loáng thoáng tiếng
vun vút
, cũng không biết là ai thích chơi con quay giống Trịnh Thất tiểu thư.
Lâm Kiều gật đầu,
Đã đỡ hơn nhiều rồi, nằm thêm vài ngày nữa chắc sẽ có thể xuống giường.
Lâm Phương ở nhà thường nghe hạ nhân nói chuyện phiếm, thấy giờ cũng không có ai khác, bèn cười nói:
Đại tỷ phải chú ý một chút, nghe nói lúc thái thái bên thông gia sinh Đại tỷ phu, phải nằm trên giường suốt chín tháng đấy.
Lâm Kiều nhìn thấy tỷ muội nhà mình, tâm trạng ủ rủ liền vơi bớt hơn nửa, Lâm Phương nói ra câu này khiến nàng bật cười,
Coi chừng ta vả miệng muội đấy, mới bao nhiêu tuổi mà mở miệng sinh với nở cái gì, không biết xấu hổ.
Lâm Chính Thanh ngoài ý muốn hơi nhướng mày rồi khẽ nheo đôi mắt hoa đào,
Cô biết ta là ai.
Lần nào ánh mắt của nàng cũng nhìn thẳng, chưa từng lướt ngang qua người hắn, hắn còn tưởng nàng không nhìn thấy hắn nữa cơ.
Lâm Di tránh ra sau lưng Linh Lung, tỏ vẻ muốn nhường đường nhưng khóe mắt lại hơi nhướng, không muốn cùng hắn nói thêm nửa câu.
Xa cách như thế, thật là khiến người ta lạnh lòng.
Lâm Kiều vốn ở trong tiểu viện lão thái thái nhánh cả mua cho để dưỡng thai, ai ngờ ban đêm lại xuất huyết, Viên gia sợ xảy ra sơ xuất liền đưa Viên Nhị gia và Lâm Kiều về Nhị phòng ở.
Trong phòng, Lâm Kiều mệt mỏi ngồi tựa trên giường, người khoác áo ngoài dài tay kín mít. Nhìn thấy bọn Lâm Di, nàng khẽ nhoẻn miệng cười.
Lâm Uyển thấy mặt Lâm Kiều hơi xanh thì hỏi:
Đại tỷ sao rồi ạ?
Trò chuyện một lát, nghe nói bên ngoài chuẩn bị đốt pháo xua đi xui rủi, mọi người đều muốn ra xem. Lâm Kiều gọi Lâm Di lại:
Lục muội muội chờ một chút.
Lâm Phương nghe vậy thì bĩu môi, bầu không khí hòa hợp khi nãy lập tức tan biến không còn một mảnh.
Đến khi người trong phòng đều ra ngoài cả, Lâm Di ngồi xuống trên ghế nệm trước cửa sổ gần giường Lâm Kiều.
Tề Ngũ tiểu thư liếc nhìn tỷ9 tỷ mình,
Tỷ tỷ ta bị điên ấy mà, đừng để ý tới tỷ ấy.
Lâm Uyển mỉm cười, nhìn thoáng qua Lâm Di.
Viên Đại 6nãi nãi ngồi cạnh đó liên tục nhìn Trần Lục tiểu thư rồi nhìn Lâm Đại lang. Thật sự là một đôi trai tài gái sắc mà. Lâm Đại t5hái thái nhờ nàng ta sang Trần gia nói vài lời tốt, lúc ấy Trần gia không nói gì. Nhưng nhà gái làm giá một tí cũng là chuyện bình thường, vun vén thêm vài lần nữa là thành thôi, Lâm Đại lang quá xứng với Trần Lục tiểu thư.
Lâm Kiều nhanh chóng lấy lại tinh thần, má đỏ ửng,
Ta… vừa rồi… cảm giác được… hình như em bé động đậy.
Động đậy? Lâm Di nhìn xuống bụng Lâm Kiều.
Lâm Kiều cười tít cả mắt,
Xem ra em bé rất thích vị Lục di này.
Ra Đại tỷ cũng biết chuyện tranh tước vị trong nhà.
Lâm Kiều thở dài,
Muội có chuyện gì thì nhớ hỏi tổ mẫu, tổ mẫu không giúp được vẫn có thể cho người báo tin cho ta, ta cũng sẽ giúp muội một tay, không để muội chịu thiệt…
Lâm Kiều nói tới đây thì bỗng khựng lại.
Nhìn thấy vẻ mặt kỳ quái của Lâm Kiều, Lâm Di giật mình,
Đại tỷ sao vậy? Có phải khó chịu chỗ nào không?
Lâm Tam tiểu thư nói ngay:
Là cháu trai rồi ạ.
Lâm Di cũng cười nói:
Chúng ta sắp thành dì rồi.
Lâm Kiều nghe thế liền cười vui vẻ, cho dù nhà chồng chăm chút hết mực, nhưng chỉ ở với người nhà mẹ nàng mới thoải mái được như vậy.
Lâm Chính Thanh vẫn không định rời đi,
Cô thích Tề Nhị lang?
Cùng là ánh mắt nhìn phớt qua, nhưng khi nhìn Tề Nhị lang lại thêm vài phần chăm chú.
Lần gặp gỡ này rõ ràng không phải trùng hợp, là Lâm Chính Thanh cố ý ở đây chờ nàng, Lâm Di giận tái mặt.
Cảm xúc thật luôn bị giấu sau một lớp mây mù, dường như có thế nào cũng không nổi giận, vẻ mặt này của nàng bất giác khiến Lâm Chính Thanh thấy quen thuộc.
Tề Nhị thái thái vốn muốn góp vui vài lời, nhìn thấy nụ cười và ánh mắt của Viên Đại nãi nãi thì hơi chau mày, không mở miệng nói gì.
Không bao lâu sau, các vị tiểu thư đều ra sau bình phong trò chuyện.
Lâm Tam tiểu thư nói muốn đi thăm Lâm Kiều, vì vậy Lâm Uyển, Lâm Di và Lâm Phương liền bảo nha hoàn dẫn đường cùng đi.
Hết chuyện này đến chuyện khác, lần nào cũng bị chệch hướng, rõ ràng sắp thành công cuối cùng lại thất bại, cứ như có ai ở sau lưng làm khó dễ hắn vậy. Suy tư suốt mấy ngày, nhân tố khiến hắn hiếu kỳ nhất trong những chuyện đó chính là cô nhóc đang muốn chạy trốn trước mắt này.
Lâm Di không có ý định nói thêm câu nào với Lâm Chính Thanh, xoay người muốn đi đường khác. Nàng muốn Lâm Chính Thanh biết rõ, nàng không như Lâm Phương nhớ thương hắn, từ đây trở đi, hai bên tốt nhất không nhìn nhau thì hơn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.