Chương 70: Thất bại
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 2194 chữ
- 2022-02-04 04:42:43
Ngày sinh tháng đẻ ngoại trừ bản thân thì chỉ có cha mẹ mới biết, nếu bị người khác nói ra, đừng nói là xuất giá, nàng chỉ còn nước lấy một dải lụa8 trắng treo cổ mới bảo toàn được sự trong sạch thôi.
Lâm Di siết chặt khăn tay.
Lâm gia quả thật từng làm lễ vấn danh với nàng, kiếp trước khi hai nhà định hôn, tra9o đổi canh thiếp, trên canh thiếp viết rõ ngày sinh tháng đẻ và nhũ danh của nàng. Kiếp trước Lâm Chính Thanh là phu quân của nàng, nếu phu quân g6ọi nàng Nguyễn Nguyễn, nhiều lắm nàng chỉ trách hắn không để ý phép tắc trước mặt mọi người thôi, sẽ không đến mức sợ hãi như bây giờ.
Bây5 giờ nàng là người sống lại một kiếp, kiếp này với nàng, Lâm Chính Thanh chỉ là một người đàn ông khác họ không quen biết.
Lão thái thái nhánh cả sắp xếp cho tiểu thiếp của Ngô đại nhân rời Kinh, chắc những người kia được tin liền đuổi theo. Có điều nếu muốn truy đuổi người, tại sao lại đi cướp bóc thôn trang nhỉ…
Trang viện ở nơi xa xôi, như vậy đúng ra phải dễ đắc thủ lắm mới phải, ai ngờ lại gặp phải quan binh.
Tại sao Lâm Chính Thanh lại có thể thốt ra nhũ dan3h của nàng.
Ta hỏi nhũ danh của cô bao giờ?
Từ khi biết chuyện cha muốn tố cáo Thành Quốc công, nàng vẫn luôn trong tình trạng căng thẳng, đây chính là lần đầu tiên nàng thấy vui vẻ.
Nghĩ tới đây, Lâm Di cười khẽ.
Trộm gà không xong còn mất nắm gạo chính là tình trạng hiện giờ của Lâm gia.
…
Lâm Di ngồi bên cạnh lão thái thái nhánh cả.
Lão thái thái nhánh cả hơi híp mắt lại,
Có người muốn đẩy Lâm gia lên làm quân cờ tiên phong. Để bảo vệ thanh danh, Lâm gia cũng chỉ còn cách đi con đường này.
Lâm Đại thái thái muốn cầu Trịnh gia hỗ trợ, thật tình không biết bà già thành tinh Trịnh lão phu nhân kia đã sớm lấy người Chử gia làm vật ngụy trang, ở nhà không ốm mà rên sao? Ngoài mặt làm như không có mặt mũi ra gặp người khác, kỳ thật là muốn khoanh tay đứng nhìn thôi.
Nàng phải làm sao ngăn cản hắn đây…
Đầu vẫn suy nghĩ không ngừng, Lâm Di chậm rãi thở ra một hơi, đưa lưng về phía Lâm Chính Thanh,
Lâm đại gia còn có tiền đồ tươi sáng phía trước, tôi sẽ coi như chưa từng nghe thấy gì, xin Đại gia tự trọng.
Dứt lời nàng toan nhấc chân đi tiếp.
Tề Tam tiểu thư vừa hay xin tới được bàn cờ, liền kéo tay Lâm Di sang,
Đi, chúng ta đánh ván cờ.
Lâm Di còn mải nghĩ chuyện Lâm Chính Thanh, nên chỉ thoáng sau đã thua Tề Tam tiểu thư. Tề Tam tiểu thư may mắn thắng được một ván liền không đánh nữa, nhường chỗ lại cho muội muội.
Tề Tam tiểu thư và Tề Ngũ tiểu thư đánh với Lâm Di năm ván cờ, ngoài trừ ván đầu tiên Tề Tam tiểu thư thắng, bốn ván còn lại đều thua Lâm Di.
Tề Nhị thái thái ở một bên nhìn dáng vẻ líu ríu vây quanh Trần Lục tiểu thư của hai con gái, không khỏi xem xét Trần lục thiểu thư thêm mấy lần. Con gái bà, bà rõ hơn ai hết, tuyệt đối không tùy tiện thân cận với bất kỳ ai, bây giờ lại luôn miệng nhắc tới Trần Lục tiểu thư như vậy, tất nhiên là vì vị tiểu thư này có chỗ hơn người.
Đem tiền đồ ra dọa hắn à, nàng làm sao biết hắn coi trọng tiền đồ hơn? Ánh mắt vốn lấp lóe của Lâm Chính Thanh càng sáng hơn. Đổi lại là cô gái khác nghe vậy đã sớm sợ cuống lên rồi, Trần Lục tiểu thư lại xem như chưa từng nghe thấy, còn khuyên bảo hắn chú ý thanh danh. Thảo nào từ lần đầu nhìn thấy Trần Lục tiểu thư, hắn đã cảm thấy nàng thú vị.
Nếu không phải ngày đó nhìn thấy hôn thiếp đường đệ đưa sang nhà gái, hắn cũng sẽ không nhớ hình như lúc trước đã từng nhìn thấy ở đâu đó một tờ canh thiếp, không nhớ rõ nội dung trên tờ thiếp lắm nhưng hai chữ
Nguyễn Nguyễn
thì đã in sâu trong đầu.
Lão thái thái nhánh cả cho người đi hỏi thăm cũng được tin tương tự vậy, Lâm Di hỏi:
Là trang viện của nhà huân quý nào vậy?
Tề Tam tiểu thư lắc đầu,
Ta chỉ nghe phụ thân nói với mẫu thân là thôn trang của một huyện thừa trí sĩ về hưu nào đó.
Nàng lại nói thêm:
Đất đai tốt xung quanh Kinh thành đều bị quan lại quyền quý mua hết rồi, còn dư cũng chỉ là mấy chỗ tương đối vắng vẻ thôi. Nghe nói thôn trang kia chuyên để nuôi bò dê, cũng không biết làm sao lại bị tặc phỉ để mắt nữa.
…
Lâm Di đi một mạch trở về nhà chính. Viên Đại nãi nãi vừa sai nha hoàn bưng thêm trà và trái cây cho các vị tiểu thư.
Trần Đại lão thái thái Lý thị đưa tay lấy trà tới uống, Trần Nhị lão thái thái Đổng thị xoay cầu huân hương trong tay. Viên Đại thái thái làm chủ nhà nên không tránh được, đành thở dài nói:
Ta mới hồi Kinh, cũng không rõ ràng lắm.
Lâm Đại thái thái ôm mặt khóc vô cùng buồn bã,
Đây rõ ràng là có người muốn chèn ép nhà chúng tôi đến đường cùng. Lão gia chúng tôi giờ bệnh không dậy nổi, đám con cháu thân thích thường theo Thanh ca đi học đều tìm cớ không đến nhà. Dòng dõi thư hương nặng nhất thanh danh, dính phải vết nhơ như thế này, nhà chúng tôi làm sao có thể ngẩng đầu trước mặt người khác đây.
Tề Tam tiểu thư thua cờ, thẳng thắn tháo vòng tay của mình xuống, kín đáo đưa cho Lâm Di,
Mau dạy ta chiêu vừa rồi đi, cái này xem như là phí bái sư của ta.
Lâm Di cười, tất nhiên không chịu nhận,
Ta dạy cho tỷ là được, vòng tay tỷ giữ lại đi, lần sau lại thua thì đưa ta.
Trần Nhị lão thái thái Đổng thị từ đầu đến cuối không mở miệng bấy giờ cũng lắc đầu,
Đã vào tay Thuận Thiên phủ rồi thì đành phải nhờ quan hệ xin thẩm án lần nữa thôi.
Dứt lời bà ta nhìn sang lão thái thái nhánh cả,
Nhờ Trịnh gia hỗ trợ có được không?
Lão thái thái nhánh cả tỏ ra khó xử,
Trịnh Các lão còn đang bù đầu chuyện nhà, e rằng không rảnh mà giúp.
Tề Ngũ tiểu thư nói:
Trần Lục muội muội phải thắng cho được vòng tay của tỷ ấy đấy, xem tỷ ấy còn mạnh miệng được nữa không.
Dùng bữa xong, mọi người lên xe của mình về nhà.
Lão thái thái nhánh cả lần phật châu trong tay,
Trịnh gia bị người ta ép hôn, cũng đang chật vật muốn chết. Người Chử thị ngày nào cũng tìm tới, Trịnh lão phu nhân đang sứt đầu mẻ trán, ta làm sao còn dám thêm phiền.
Không ngờ Trịnh gia lại bị Chử gia bắt thóp, lòng Lâm Đại thái thái lập tức lạnh đi hơn nửa, lại lau khóe mắt nghẹn ngào:
Lão thái thái và thái thái, xin nghĩ cách cứu lão gia nhà tôi với.
Lâm Đại thái thái kiên nhẫn chờ nữ quyến trong phòng về bớt mới lôi kéo Viên Đại thái thái và hai vị lão thái thái Trần gia vào phòng trong nói chuyện.
Mọi người vừa ngồi xuống, Lâm Đại thái thái liền đi thẳng vào vấn đề,
Các vị lão thái thái và thái thái hẳn đã biết chuyện nhà chúng tôi.
Bà ta vừa nói vừa lau khóe mắt.
Nhất là lão thái thái nhánh cả Trần gia, dáng vẻ nửa mở nửa khép của bà khiến Lâm Đại thái thái hơi chột dạ. Có một số chuyện hai bên đều rõ trong bụng, lão thái thái nhánh cả Trần gia không vạch trần bà ta ngay tại chỗ thôi. Thanh ca nói đúng, Trần gia được chỗ tốt cũng sẽ không để người khác biết. Đã thế bọn họ có thể mượn tên Thành Quốc công để qua ải này.
Hồi lâu sau, lão thái thái nhánh cả Trần gia bỗng thở dài,
Dù sao chỗ quan phủ cũng có bằng chứng, muốn chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ cũng không dễ.
Lâm Di cười nói:
Dặn dò muội hầu hạ lão thái thái nhánh cả cho tốt thôi.
Lâm Phương tỏ vẻ không tin, nếu vậy thì việc quái gì phải tránh mặt người khác chứ.
Lâm Di gật đầu,
Cũng chỉ vài ba câu thôi.
Tề Tam tiểu thư nhỏ giọng nói:
Nghe nói đám tặc phỉ kia định cướp bóc một thôn trang ở ngoài Kinh, trùng hợp thế nào quan binh lại đi ngang đó.
Lâm Đại thái thái lập tức ngượng ngùng nói:
Cũng chỉ mới bắt đầu điều tra thôi, không ngờ liền bị giội nước bẩn lên đầu.
Người trong phòng này đều gần thành tinh cả, nghe Lâm Đại thái thái nói vậy cũng không ai tùy tiện tiếp lời.
Tuy Trần Lục tiểu thư không thừa nhận, nhưng hắn tin chính là nàng.
Kỳ lạ. Tựa như vừa mơ một giấc mộng dài, sau khi tỉnh lại, cố đến mấy cũng chỉ nhớ lơ mơ được từng đoạn ngắt quãng.
Tề Tam tiểu thư đeo vòng tay lại,
Vậy chẳng phải ta được hời rồi sao, muội dạy ta, lần sau sao có chuyện ta thua được.
Lâm Di mím môi cười.
…
Tề Nhị thái thái trò chuyện với Viên Đại nãi nãi một lát rồi vào trong xem con gái mình.
Mà vị Trần Lục tiểu thư kia dường như lại nhớ được toàn bộ chi tiết của giấc mơ.
Lâm Chính Thanh khẽ nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, hắn có nên buông tha cho nàng không?
Lâm Phương thì dẫn Lâm Uyển tới chỗ nhóm tiểu thư nói chuyện phiếm, tất cả cười cười nói nói vô cùng vui vẻ. Lâm Uyển thường xuyên ra vào Trịnh gia, cũng có vài chuyện để nói, không bị bỏ lơ; nhưng rất nhanh liền bị Lâm Phương cướp mất hào quang. Từ khi Trần Nhị lão gia được bổ nhiệm làm thị vệ, mẹ con Lâm Phương càng thường xuyên ra vào phủ đệ của các nhà huân quý hơn. Nhị thái thái Điền thị đi làm Quan Âm Tống Tử, Lâm Phương đi làm tỷ muội tri âm, biết được không ít chuyện trong nhà của tôn thất.
Gần đây tất cả mọi người đều xầm xì về chuyện Lâm gia, muội muội có nghe nói không?
Tất cả nghe vậy liền giật mình.
Viên Đại thái thái hỏi:
Đây là chuyện khi nào thế?
Lão thái thái nhánh cả Trần gia thầm cười giễu, nếu không muốn kẻ khác biết thì đừng làm, đã bắt đầu thì cũng nên ngờ tới kết quả ngày hôm nay chứ. Bà sai người sắp xếp cho tiểu thiếp Ngô gia rời Kinh mà không phát hiện Lâm gia bám theo sau lưng. Nếu thật sự có người cố ý vạch trần Lâm gia, người kia đúng là không thể khinh thường.
Viên Đại thái thái an ủi Lâm Đại thái thái vài câu, Lâm Đại thái thái bấy giờ mới bình tĩnh lại, chậm rãi nói:
Lần trước Viên Nhị gia bị bắt oan vào nha môn, tôi nhờ người trong tộc hỏi thăm mới biết chuyện đó có liên quan tới Thành Quốc công.
Lâm Di trở lại ngồi cùng với nhóm tiểu thư. Linh Lung và Quất Hồng vẫn chưa hoàn hồn nhưng cũng không dám lộ ra.
Đại tỷ nói gì với muội thế?
Lâm Phương lại gần hỏi.
Nguyễn Nguyễn.
Trong số phụ nữ hắn quen biết, không có ai tên như vậy.
Bà ta muốn nói, Viên Nhị gia có thể được thả ra, trong đó cũng không thiếu công của Lâm gia. Quả nhiên, Viên Đại thái thái càng tỏ ra cảm kích.
Lâm Đại thái thái cẩn thận nhìn quanh rồi thấp giọng nói:
Lần này Viên lão gia có thể bình an là chuyện tốt, chỉ sợ Thành Quốc công bên kia… vẫn chưa chịu buông tha thôi.
Lâm Đại thái thái dẫn chuyện này đến trên người Thành Quốc công, Viên gia tất nhiên sẽ không ngồi yên không lo.
Lão thái thái nhánh cả Trần gia bấy giờ mới ngẩng đầu lên,
Nhà cô tra ra được chuyện gì sao?
Lâm Di lấy một con cờ đặt xuống bàn, nàng vốn cảm thấy là có người cố ý sắp đặt, bây giờ nghe Tề Tam tiểu thư nói vậy, nàng liền khẳng định…
Lâm gia là bị người ta mưu hại.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.