Chương 71: Trở về phúc ninh
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 2524 chữ
- 2022-02-04 04:42:41
Lâm gia cầu cạnh khắp nơi, rốt cuộc đút lót được cho phủ Thuận Thiên. Đám tặc phỉ kia nắm chặt lấy Lâm gia mãi không buông8, bị đánh mấy chục gậy mà vẫn khăng khăng treo câu Lâm đại lão gia là chủ mưu bên miệng. Nhưng quan gia trong nha môn khô3ng ăn chay, nhận đại lễ của Lâm gia xong liền nhanh chóng phán đám tội phạm này vu oan cho Lâm gia, ngay sau đó chuẩn bị 9định tội trừng trị. Lâm gia vốn cho rằng đã thoát nạn, không ngờ chẳng biết thế nào mà chuyện Lâm đại lão gia tìm kiếm ti6ểu thiếp của Ngô đại nhân lại lan truyền khắp Kinh thành.
Lâm Di ngước lên hỏi lão thái thái nhánh cả:
Thế nha m5ôn có tiếp tục tra xét không ạ?
Lão thái thái nhánh cả cười nói:
Lâm gia trước giờ là gia tộc lớn, làm gì có thể bị vài tên tặc phỉ cắn ngã chứ. Chỉ cần lo lót vài người là xong chuyện, quan phủ sẽ không định tội Lâm gia đâu, cái Lâm gia sợ không phải là bị phán tội mà là hỏng thanh danh cơ. Lâm gia xảy ra chuyện như vậy, tất cả người trong Kinh đều nhìn chằm chằm, phàm gió thổi cỏ bay đều sẽ lọt vào mắt người khác ngay.
Lão thái thái nhánh cả cũng gật đầu,
Nhờ có bà tin tức linh thông, sau khi lão Tam đi, bên nhà ta hệt như bị che tai bịt mắt vậy.
Trịnh lão phu nhân tự tay dời dĩa trái cây sang chỗ lão thái thái nhánh cả,
Trước khi bà đến ta vẫn chưa hay, cũng vừa dịp Khang Quận vương tới thăm, thuận miệng nói ta mới biết ấy chứ.
Lão thái thái nhánh cả ngạc nhiên,
Ra là vậy.
Bà ngừng một thoáng,
Lão Tam nhà ta có thể ở lại trong Kinh đều nhờ Khang Quận vương hỗ trợ cả, Quận vương gia còn trong phủ không? Nhà ta cũng nên đến chào một tiếng.
Trần Doãn Viễn vẫn đắn đo, ông ở Phúc Ninh cần cù làm việc nhiều năm, từng ngọn cây cọng cỏ ở đó cũng thấy có cảm tình, lúc còn tại nhiệm luôn muốn bỏ đi tìm một vị trí an nhàn hơn, nhưng khi thật sự sắp phải đi ông lại không nỡ,
Bên Phúc Ninh còn rất nhiều chuyện… Con thấy… hay là chờ một thời gian nữa… ít ra phải bàn giao…
Có cái gì mà bàn giao?
Lão thái thái nhánh cả gạt đi,
Không phải lúc nào trong Kinh cũng có vị trí trống, lúc triều đình triệu cậu về Kinh báo cáo, tất nhiên đã cho cậu đủ thời gian bàn giao. Ở tuổi cậu, làm gì cũng phải cẩn thận, cân nhắc đến vợ con của mình chứ không phải ở lì trong quan trường không màng sớm chiều. Phàm là quan nhị phẩm tam phẩm, có ai không phải nhẫn nhịn khi cần nhẫn nhịn, phải tránh khi cần tránh đâu. Nếu cậu còn tiếp tục lo trước lo sau thế này, tấm lòng của ta coi như đều uổng phí.
Trần Doãn Viễn sợ hãi quỳ xuống,
Lão thái thái đừng giận, con xin nghe theo lời lão thái thái.
Tiêu thị không nhịn được hỏi Trịnh lão phu nhân:
Liệu có liên tụy tới lão gia nhà chúng con không ạ…
Muốn Trịnh lão phu nhân đáp thế nào chứ, lão thái thái nhánh cả cau mày liếc Tiêu thị, Tiêu thị thấy vậy mới im lặng ngồi nghe.
Giọng Trịnh lão phu nhân đều đều:
Ta cho rằng chuyện này không phải nhắm về phía Tam lão gia, chúng ta tạm thời đừng nóng nảy, cẩn thận nghe ngóng tin tức thế nào trước đã.
Tiêu thị rưng rưng nước mắt đưa tiễn Trần Doãn Viễn, dặn dò quản sự nhất định phải giúp lão gia lo liệu mọi chuyện trong nhà ổn thỏa. Sau khi về nhà bà còn nắm tay Lâm Di, hối hận không thôi,
Lẽ ra mẹ phải cùng cha con về Phúc Ninh mới đúng.
Dẫn theo gia quyến luôn không tiện. Lão thái thái đã nói trước với Lâm Di, nếu tiểu Tiêu thị là một người khôn khéo thì có thể cùng Trần Doãn Viễn trở về trông nom chuyện nhà. Nhưng tiểu Tiêu thị lại dễ mềm lòng, đi theo tới Phúc Ninh e chỉ loạn thêm, vẫn để quản sự cứ thế nguyên dạng chuyển toàn bộ đồ trong nhà cũ về kinh thì hơn.
Trần Doãn Viễn vừa đi, Tiêu thị liền bắt đầu đếm ngày, ngày nào cũng ở lẩm bẩm ở bên tai Lâm Di tính xem còn bao nhiêu ngày nữa thì trượng phu đến Phúc Ninh. Cứ thế không khí trong nhà dần trở nên căng thẳng, thêm nữa Trần Doãn Viễn mãi vẫn không gửi được nửa lá thư, Tiêu thị càng đứng ngồi không yên. Lão thái thái nhánh cả chướng mắt, thành ra hễ ở đâu có yến hội là bà liền trực tiếp lôi Tiêu thị đi cùng.
Với báo cáo thành tích hạng ưu, Trần Doãn Viễn nhanh chóng xin được chức thiếu khanh ở Hồng Lô tự. Biết tin, lão thái thái nhánh nở nụ cười nhẹ nhõm hiếm hoi. Về sau Lâm Di mới hay, cha nàng có thể khỏi phải về Phúc Ninh là nhờ có một vị Nghiêm đại nhân nào đó đi thay.
Vị Nghiêm đại nhân kia là một người cực kỳ ngay thẳng, lúc Đương kim Thánh thượng đăng cơ, có ý định đúc lại đồng tiền, vị Nghiêm đại nhân kia ở liền trước mặt mọi người đứng ra phản đối, bị Thánh thượng nhốt vào ngục.
Lâm Di nghe ca ca kể lại chuyện nghe được ở thư viện.
Ngôn quan ra ra vào vào lao ngục vì can gián thánh thượng là chuyện như cơm bữa, đó là chức được người ta kính nể nhất trong số các quan văn. Vì vậy quan văn liều lĩnh không thèm để ý tính mạng như cha mới có thể nhiều như vậy, triều đại nào cũng có, tựa tre già măng mọc, hết lớp này đến lớp khác.
Tuy có thể phủi tay đứng nhìn Lâm gia và Thành Quốc công đánh nhau, nhưng bọn họ cũng nên bắt đầu tính toán bước kế tiếp rồi. Trước tiên quan trọng nhất là phải lấy được sự ủng hộ của người trong tộc. Mấy năm nay lão Tam không qua lại với người trong tộc, khi thật sự gặp khó khăn, có Nhị lão thái thái Đổng thị ở giữa làm khó dễ, sẽ không có người nào bước ra giúp đỡ. Bà còn muốn chính thức nhận lão Tam làm con thừa tự, Lục nha đầu về sau sẽ là cháu gái ruột của bà. Lão Tam tuy hơi thẳng tính và bướng bỉnh, nhưng Lục nha đầu lại khéo léo biết trước biết sau, mấy lão già trong tộc chắc chắn sẽ thích con bé.
Lão thái thái nhánh cả nghĩ đến đây thì hơi nhướng mày,
Chẳng phải Nhị lão thái thái muốn tranh vị trí trưởng tử con vợ cả của nhánh thứ hai sao? Cha cháu sang chỗ nhánh cả, vừa hay nhường vị trí đó lại cho con trai bà ta.
Lâm Di cười nhìn vẻ mặt ranh mãnh của lão thái thái nhánh cả, so với vị trí trưởng tử nhánh thứ hai, Nhị lão thái thái Đổng thị càng muốn con trai mình nhập vào nhánh cả hơn, như thế cả hai chi Trần gia đều rơi vào tay bà ta.
Trong khi người Lâm gia đang bận bịu giữ gìn thanh danh nhà mình, Trần Doãn Viễn lại mang đến một tin tốt,
Khang Quận vương ra mặt chọn người thích hợp đến Phúc Ninh áp chế thiên tai rồi, con được phép ở lại Kinh, con cũng thăm dò được Hồng Lô tự vẫn còn trống một chân thiếu khanh…
() Một trong Lục tự, bao gồm Đại Lý tự, Thái Thường tự, Quang Lộc tự, Thái Bộc tự, Hồng Lô tự và Thượng Bảo tự.
() Thiếu khanh (寺少卿, Vice Minister) là chức quan phó quan, dưới chức Tự khanh (trưởng quan) của các cơ quan Lục tự.
Lão thái thái nhánh cả khẽ gật đầu, sau đó lại hỏi:
Bên Khang Quận vương có nói gì không?
Nghe thấy lão thái thái nhánh cả nhắc tới Khang Quận vương, Lâm Di dừng kim khâu trong tay lại.
Trần Doãn Viễn đứng lên ngồi xuống một bên,
Từ lần trước uống rượu với nhau thì không có gửi lời nào khác.
Nói tới đây ông hơi ngập ngừng,
Con định đến đó cảm tạ ngài ấy.
Ở trong phòng Trịnh lão phu nhân, lão thái thái nhánh cả rốt cuộc cũng nghe được tin tức của Phúc Ninh.
Nghe nói Nghiêm đại nhân dâng tấu chương, báo rằng số bạc ở Phúc Ninh nhận được không khớp với con số mà triều đình phân xuống để trấn áp thiên tai.
Trịnh lão phu nhân thấp giọng kể:
Nếu như chuyện này là thật, e rằng Tam lão gia nhà bà không về Kinh sớm được đâu.
Lâm Di nhìn khuôn mặt tái mét của Tiêu thị, không ngờ chuyện ở Phúc Kiến lại bắt đầu trở nên rõ ràng từ việc trấn áp thiên tai.
Lão thái thái nhánh cả tự tay chải tóc cho Lâm Di,
Hai ngày tới ta sẽ dẫn cháu đi chào hỏi người trong tộc, để trưởng bối trong tộc biết mặt cháu.
Bá tổ mẫu.
Lâm Di dựa vào người lão thái thái nhánh cả, từ khi nàng đến chỗ nhánh cả, lão thái thái nhánh cả đã hao tổn biết bao tâm tư nâng đỡ nhà bọn họ.
Lão thái thái nhánh cả cười nói:
Chỉ cần trong tộc gật đầu, cha mẹ cháu liền có thể chuyển đến đây sống.
Vị Nghiêm đại nhân chính trực này là do Chu Thập Cửu tiến cử… Lâm Di bất giác nghĩ đến cảnh ngộ kiếp trước của cha nàng, tên Chu Thập Cửu này thật biết cách lợi dụng Ngôn quan. Nghiêm đại nhân đến Phúc Ninh, quan viên ở Phúc Ninh chắc chắn sẽ như gặp đại địch, thảo nào mấy ngày nay cha nhàn nhã như vậy, cứ như bị người ta bỏ quên sau ót rồi.
Nhưng rất nhanh sau đó Trần Doãn Viễn lại phải lên đường đến Phúc Ninh bàn giao với tri châu tân nhiệm. Trước khi ông đi, lão thái thái nhánh cả liên tục dặn đi dặn lại:
Bàn giao xong công vụ thường ngày thì về Kinh ngay, bây giờ cậu đã là quan ở Kinh thành, phải đặt nặng chuyện trong Kinh.
Trần Doãn Viễn khom người đáp:
Lão thái thái yên tâm, con biết ạ.
Từ hôm đó trở đi Lâm Di chăm chỉ theo lão thái thái nhánh cả đi bồi dưỡng quan hệ với các tộc nhân trực hệ Trần thị, biết được lão thái thái thái nhà ai qua lại với lão thái thái nhánh cả và nhà ai chăm chăm nịnh nọt Đổng gia.
Lâm Di còn chưa nắm hết toàn cảnh của gia tộc thì đã có tin gia tộc Lâm thị bị Ngự sử trong triều vạch tội truyền tới rồi. Tấu chương của Ngự sử viết rất rõ, lui tới với tặc phỉ cướp bóc thường dân.
Lão thái thái nhánh cả mỉa mai bảo:
Lâm gia cũng uất ức thật, kẻ bị quan phủ bắt nào phải tội phạm gì, ngày thường trong Kinh có không ít người chạy việc cho gia tộc lớn, có bao giờ thấy ai đang trên đường đi làm việc lại biến thành đạo tặc đâu. Mà nói thế nào đi nữa, đã có người động thủ rồi, Lâm gia sẽ không khoanh tay chịu chết đâu.
Chuyện Lâm gia âm thầm đối phó với Thành Quốc công cũng sẽ bị điều tra ra. Kể từ đó ai cũng biết Lâm gia muốn đánh lén sau lưng Thành Quốc công. Cộng thêm Lâm gia và Thành Quốc công đã tích không ít ân oán, bây giờ Lâm gia có muốn phủi đi cũng không dễ.
Thư của Ngô đại nhân hiện đã được đưa vào cung, gia tộc Lâm thị lăn lộn trên quan trường nhiều năm, nên biết thời điểm này hiểu rõ thánh ý là chuyện khẩn yếu nhất. Nếu Hoàng thượng nuôi ý định trừng phạt Thành Quốc công, như vậy Lâm gia vừa hay có thể tranh một phần công lao.
Cục diện hiện giờ không dính dánh nửa phần tới Trần gia, cho nên Trần gia và Trịnh lão phu nhân chỉ cần khoanh tay đứng nhìn.
Trở thành thiếu khanh của Hồng Lô tự tương đương với làm một viên quan nhàn tản. Trần Doãn Viễn thấy hơi không cam tâm, thở dài chán nản.
Lâm Di nghe được lại sáng mắt lên, với tính tình của cha, có thể ít can thiệp vào chuyện triều chính thì về sau nàng sẽ bớt phải lo sợ phập phồng. Không ngờ chuyện ở lại Kinh lại thuận lợi như vậy.
Lão thái thái nhánh cả cũng vô cùng tán thành việc Trần Doãn Viễn nhậm chức ở Hồng Lô tự,
Ở tuổi cậu có thể lấy được chức thiếu khanh cũng không tệ rồi, khi nào mọi chuyện ổn định lại tìm vị trí tốt hơn là được.
Lão thái thái nhánh cả cũng gật gù,
Nghe cậu nói vậy, xem ra Khang Quận vương là người có thể kết giao. Phải biết rằng quan to hiển quý trong Kinh hiện giờ, hễ duỗi tay một cái là có thể khiến người ta thiên ân vạn tạ đấy.
Trần Doãn Viễn cười nói:
Lão thái thái nói rất đúng, con cũng có ý như vậy.
Trước mắt Lâm Di hiện lên vẻ mặt không thể nhìn thấu của Chu Thập Cửu. Người càng dễ thỏa mãn bởi tiền tài càng đơn giản, Chu Thập Cửu không phải là kẻ thích mưu lợi nhỏ.
Trịnh lão phu nhân mỉm cười,
Quận vương gia đang nói chuyện với lão gia ở tiền viện, để ta cho người đi hỏi.
Lão thái thái nhánh cả cười nói:
Được vậy thì tốt quá.
Lâm Di nghe đến đây, Trịnh Thất tiểu thư bỗng huých nhẹ nàng,
Lần trước chẳng phải tỷ hỏi ta Thập Cửu thúc có phải người nhà Trịnh gia hay không sao? Thật ra thúc ấy cũng không phải là Thập Cửu thúc của ta, ta nghe mẹ gọi thúc ấy như thế nên ta cũng bắt chước gọi theo. Vì chuyện này mà mẹ răn dạy ta không ít lần, nhưng may mà Thập Cửu thúc không để bụng.
Lâm Di cụp mắt, khẽ gật đầu,
Ta biết rồi.
Chu Thập Cửu chính là Khang Quận vương.
Mọi người đang nói chuyện thì nha hoàn vào bẩm báo:
Lão thái gia và Quận vương gia đến ạ.
Lão thái thái nhánh cả nghe nói liền vội vàng đứng dậy, Tiêu thị và Lâm Di cũng đứng dậy theo.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.