Chương 72: Khang quận vương


Sống mũi cao thẳng tựa trúc và bờ môi khéo léo luôn điểm nụ cười ấm áp khiến quý khí bức người trên cơ thể chàng trai dịu bớt được đôi chú8t, bằng không chắc chẳng ai có dũng khí ngước lên nhìn chàngđược hai lần.

Lão thái thái nhánh cả muốn tiến lên hành lễ, Chu Thập 3Cửu đưa tay đỡ bà dậy,
Mời lão thái thái an tọa.

Trịnh Tứ tiểu thư cũng phát giác sự thất thố của mình, lưu luyến nhìn bóng lưng của Khang Quận vương một lần cuối rồi đi lại xem Lâm Uyển.
Lâm Uyển thấy xung quanh không có ai khác liền đỏ mắt, đau lòng nhìn Trịnh Tứ tiểu thư,
Sao muội muội lại khờ như vậy, muội muội có gì cứ nói, Quận vương gia nhất định sẽ nghe được, muội muội đuổi theo có ích gì, không khéo sẽ liên lụy đến thanh danh của mình.
Vừa nói nàng ta vừa kéo tay Trịnh Tứ tiểu thư,
Chúng ta mau đi thôi, tránh để bị người khác phát hiện.

Trịnh lão phu nhân cũng cười, gật đầu tán thành.
Trịnh Tứ tiểu thư dẫn Lâm Uyển lui ra.
Trịnh Tứ tiểu thư kinh ngạc há hốc miệng, sắc mặt cứng đờ,
Tổ… tổ mẫu đã biết chưa? Mau… mau đi báo cho tổ mẫu và mẫu thân ta.

Tiểu nha hoàn nghe xong, liền vội vàng chạy đi tìm người truyền lời.
Kỳ thật Trịnh Nhị thái thái không cần quá sốt ruột, Trịnh lão thái thái sẽ không cho phép người như Trinh Nương qua cửa nhà mình. Xử lý chuyện này cùng lắm chỉ cần đúng thời cơ là xong, chưa kể Trịnh gia bây giờ còn cần mẹ con Trinh Nương ở trong phủ quấy phá làm khiên đỡ.
Lâm Di đi theo Trịnh Thất tiểu thư đi thăm đàn cáo trắng. Ở trong lồng, cáo mẹ hùng hổ đi qua đi lại trước mặt Lâm Di, thỉnh thoảng lại nhe răng gầm gừ đe dọa. Trịnh Thất tiểu thư đang định tìm hạ nhân dụ cáo mẹ đi để xem cáo con thì cáo mẹ bỗng
chít
một tiếng, cụp tai chui vào góc lồng.
Chính sự không phải là chuyện cho bọn họ nghị luận quá nhiều, Chu Thập Cửu đã nói rất rõ, chuyện ở Phúc Ninh không có ảnh hưởng gì đến cha.
Lão thái thái nhánh cả bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, trên mặt Tiêu thị cũng lại xuất hiện nụ cười.
Hồi lâu sau Lâm Uyển mới phản ứng lại,
Không phải con… là… là… Trinh Nương… là Trinh Nương…

Nghe được hai chữ ‘Trinh Nương’, ánh mắt Trịnh Nhị thái thái thoáng lóe lên, ôm Lâm Uyển vào lòng vỗ về,
Từ từ nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Khai tiệc mọi người chỉ tùy tiện ăn một ít, nửa chừng lại xảy ra chuyện Trinh Nương và người nhà Liễu Hương ầm ĩ với nhau, Trịnh Nhị thái thái đành rời tiệc đi xử lý.
Trinh Nương đã quên mất khi nãy cầm kéo đâm vào tim Liễu Hương thế nào, chỉ cảm thấy bên cạnh có người nói gì đó, nàng ta liền phừng phừng lửa giận rồi xông lên. Bây giờ tất cả mọi người đang dùng ánh mắt khác thường nhìn nàng ta, lại thêm người nhà Liễu Hương luôn miệng đòi kiện lên quan phủ, Trinh Nương luống cuống tay chân, nhớ đến lúc còn trong tộc không hiếm lần thấy cảnh nha hoàn bị đánh chết, liền chống nạnh lớn tiếng nói:
Loại hồ ly tinh đó, ta gặp được con nào sẽ đánh chết con đó.

Trịnh lão phu nhân tiếp tục trò chuyện với lão thái thái nhánh cả Trần gia, Trịnh Ngũ tiểu thư đi giúp Trịnh Nhị thái thái bày đũa.
Lâm Di ngồi nói chuyện với Trịnh Thất tiểu thư, Lâm Phương thỉnh thoảng cũng xen vào một hai câu trong khi chờ Lâm Uyển và Trịnh Tứ tiểu thư quay lại.
Sáu bảy người bà tử trong phòng lập tức đi mất. Trịnh Nhị thái thái để ma ma hầu hạ bên cạnh mình dẫn Trần Tam tiểu thư bị kinh hãi đi rửa mặt.
Chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, Trịnh gia có ý che lấp, Lâm Phương tuy muốn hóng hớt thêm cũng chỉ có thể dừng ở đó. Lâm Di chỉ thoáng kinh ngạc rồi bình thản trở lại. Trinh Nương làm mưa làm gió ở Trịnh gia như vậy, sớm muộn gì cũng phải có kết cuộc như hôm nay thôi. Thảo nào lão thái thái nhánh cả thường nói, đao giết người không nhất định phải có cán. Chẳng qua bất kể thế nào, vẫn là oan mạng một cô gái còn trẻ tuổi.
Trịnh lão phu nhân mỉm cười,
Ta đâu nói sai đúng không?

Phong thái thong dong, hành xử chừng mực, không hề có vẻ háo thắng ngạo mạn của tôn thất, bây giờ tuổi tác còn nhỏ mà đã vậy, thêm mấy năm nữa thì chẳng ai nhìn thấu tâm tư của hắn cả. Hoàng đế khai quốc của triều Đại Chu vốn là một hoàng thân đóng đô ở địa phương nhỏ của tiền triều, vậy mà lại có thể phụng theo ý trời khởi binh, chỉ vài chục năm đã bình định hết phản loạn các nơi, bức lui Hoàng đế tiền triều cản đường mình. Mấy năm đầu lập nước, Đại Chu liên tục mở mang bờ cõi, mỗi lần nhắc đến hoàng tộc Chu thị ai cũng sợ mất mật. Tuy đã qua mấy chục năm, con cháu bắt đầu bị nuông chiều thành bạc nhược, nhưng phẩm chất cao quý tinh anh của con rồng cháu phượng vẫn còn đó.
Lâm Di ngẩng đầu lên, mặt Trịnh Tứ tiểu thư ửng đỏ, Lâm Phương như còn mơ màng trong mộng chưa tỉnh, nếu không được Lâm Uyển kéo thì hẳn đã đứng ngây tại chỗ.
Lão thái thái nhánh cả dẫn Tiêu thị và Lâm Di đến Trịnh gia chơi, vừa hay Lâm Uyển cũng được Trịnh Tam tiểu thư mời tới. Lâm Phương theo Lâm Uyển cùng đến Trịnh gia, hiển nhiên là do Nhị lão thái thái Đổng thị sắp xếp lại đây hỏi thăm tin tức.
Là đúng dịp mới có thể giúp đỡ, hay là đã sớm tính được Trần gia sẽ tới nhờ cậy y? Trước đó nàng cũng cho rằng vì cha tới nhờ, Chu Thập Cửu mới tiến cử người khác. Nhưng khi nghe nói Nghiêm đại nhân là Ngôn quan nổi tiếng gần xa, nàng liền cảm thấy chuyện Chu Thập Cửu giúp đỡ cha, quả thật đúng như anh ta vừa nói,
Đúng dịp nên có thể giúp đỡ.

Là thuận lý thành chương chứ không phải là
đúng dịp.

Trịnh lão phu nhân lơ đãng liếc nhìn đồng hồ báo giờ, chỉ thay quần áo mà mất nhiêu đó thời gian thì quá lâu rồi…
Lâm Uyển ở trong phòng Trịnh Tứ tiểu thư thay y phục mới xong, ra ngoài lại không nhìn thấy Trịnh Tứ tiểu thư đâu bèn ra vườn tìm quanh. Đến gần hồ sen thì bỗng nghe thấy giọng nói nũng nịu của Trịnh Tứ tiểu thư:
Quận vương gia… Ta… Ta làm hầu bao… Quận vương gia xem thử có thích hay không…

Chuyện cưới hỏi giữa Khang Quận vương và Ngũ tiểu thư Ninh Bình hầu có trục trặc, giờ không tranh thủ thì sẽ không kịp, Trịnh Tứ tiểu thư lẩm bẩm:
Quận vương gia… ngài không biết chuyện Ninh Bình hầu muốn hứa gả Ngũ tiểu thư cho Ngũ vương gia hay sao…


Tứ muội muội, bên đó là tiền viện, đừng đi tới nữa.
Lâm Uyển lo lắng kéo tay Trịnh Tứ tiểu thư.
Tiêu thị kéo tay Lâm Uyển xem xét, bôi thuốc vào rồi thổi nhẹ. Tay Lâm Uyển cuối cùng cũng được xử lý xong.

Để ta dẫn tỷ tỷ đi thay đồ khác.
Trịnh Tứ tiểu thư bỗng thân thiện tiến lên,
Vừa hay ta mới may một bộ váy lụa vẫn chưa mặc, dáng vóc tỷ tỷ cũng tương đương ta.

Trong phòng có tôn thất, Tiêu thị cảm thấy hơi căng thẳng, nhưng nhìn thấy vẻ hòa nhã của Khang Quận vương, bà cũng từ từ bình tĩnh lại.

Trước đó có nghe Trần đại nhân nói sức khỏe của Trần lão thái thái không được tốt lắm.
Chu Thập Cửu làm như lơ đãng hỏi chuyện Trần gia.
Lão thái thái nhánh cả nói:
May nhờ có Khang Quận vương giúp đỡ, lão Tam nhà tôi mới có thể ở lại trong Kinh.

Chu Thập Cửu khẽ cười,
Đúng dịp nên có thể giúp đỡ thôi ạ.

Trịnh Nhị thái thái giật nảy mình, vội vàng vén rèm đi ra ngoài xem. Tiêu thị cũng không kìm được đứng dậy đi theo, Lâm Phương, Lâm Di và Trịnh Ngũ tiểu thư theo sát phía sau.
Vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, tất cả đều giật mình thảng thốt.
Chu Thập Cửu nâng chén trà bên cạnh lên uống một hớp,
Trần đại nhân nhờ ta tìm một lang trung tốt, vừa hay ta và Hồng lão ngự y ở Thái Y viện cũng có giao tình, lão thái thái có thể cho người đưa thiếp tới Thái Y viện mời Hồng lão ngự y đến xem mạch.

Trịnh lão phu nhân ở một bên cười bảo:
Hồng lão ngự y chuyên trị bệnh cho người lớn tuổi, thái phi trong cung đều do ông ấy chăm nom. Nghe nói ngày nào ông ấy cũng bận đến mức chân không chạm đất, may có Quận vương gia ra mặt mời.

Trịnh Thất tiểu thư bảo người lấy nước ô mai ướp hương hoa quế tới, vui vẻ nhìn Lâm Di uống,
Thế nào, uống ngon lắm đúng không?

Lâm Di gật đầu, cho thêm hoa quế vị thơm ngọt càng đậm hơn.
Chính vì không có thư từ gì, lão thái thái nhánh cả mới thấy lo lắng.
Vẻ mặt của Chu Thập Cửu vẫn vô cùng thản nhiên,
Trong triều đưa tin, Trần đại nhân vẫn sẽ nhậm chức ở Hồng Lô tự theo bổ nhiệm.

Trịnh Tứ tiểu thư và Lâm Uyển vừa đi trên hành lang vừa nói chuyện, mới qua khỏi gốc cây sơn trà thì bỗng nhìn thấy hai nha hoàn vội vã chạy từ phía khu viện phía Tây ra. Trịnh Tứ tiểu thư và Lâm Uyển đều nhận ra chỗ khác thường, Trịnh Tứ tiểu thư gọi nha hoàn đến hỏi, nha hoàn tái mét mặt, lắp bắp nói:
Tam gia… Khánh Nhi bên người Tam gia nói, tiểu thư Chử gia… giết Liễu Hương ạ…

Trinh Nương giết nha hoàn thông phòng Liễu Hương của Tam ca?
Lâm Di quay đầu lại, lập tức nhìn thấy một đôi giày gấm đen thêu hoa văn tường vân.
Trịnh Thất tiểu thư vui vẻ gọi:
Thập Cửu thúc.

Trịnh Tứ tiểu thư và Lâm Uyển chưa kịp đi, lại thấy thêm một người chạy ra từ khuôn viện phía Tây.
Là Trinh Nương với vẻ mặt thất thần.
Lâm Di thêu một bức thêu hai mặt vô cùng đơn giản, vậy mà cũng không thể giúp Trịnh tiểu thư qua mặt Thái hậu được. Xem ra danh tiếng vụng nữ công của cô bé quá lừng lẫy rồi.
Lâm Di quay đầu nhìn Trịnh Thất tiểu thư. Trịnh Thất tiểu thư liền le lưỡi, cô bé đã vỗ ngực giao hẹn với Trần Lục tiểu thư là bị hỏi thế nào cũng sẽ không khai tên Trần Lục tiểu thư ra. Chu phu nhân thẩm nương của Thập Cửu thúc lại nhắc tới chuyện Trần Tam tiểu thư giỏi nữ công, Thái hậu quan sát ánh mắt của cô bé liền trực tiếp khen tiểu thư Trần gia giỏi giang. Lúc ấy cô bé chỉ hận không thể khoe ngay với Thái hậu rằng Trần Lục tiểu thư không chỉ giỏi cái này, nhưng nghĩ tới lời nhắn nhủ của Lâm Di rằng ở trong cung đừng nhắc tới Trần gia, Thập Cửu thúc nhìn bức thêu Lâm Di thêu giúp cô bé xong cũng dặn cô bé rằng sau khi tiến cung không thể nhiều lời, cô bé đành nuốt lời trong miệng xuống.
Lâm Phương thở ra nhẹ nhõm, vẻ kinh ngạc trên mặt lập tức biến thành vẻ thong dong thản nhiên.
Xảy ra một màn này, nha hoàn bà tử trong phòng liền bận rộn.
Trịnh lão phu nhân liếc nhìn lão thái thái nhánh cả,
Tam tiểu thư hiền lành, Tứ tiểu thư xinh đẹp, Lục tiểu thư thông minh, phúc khí của bà cũng không ít nhỉ. Đến lúc mấy vị tiểu thư tới tuổi làm mai, e rằng ngưỡng cửa Trần gia sẽ bị đạp nát mất thôi.


Còn gì nữa.
Trịnh Nhị thái thái cũng cười tít mắt,
Bận vừa rồi tiến cung, Chu phu nhân cứ khen tay nghề của Trần Tam tiểu thư mãi.
Vừa nói bà vừa che miệng nhìn về phía Trịnh Thất tiểu thư,
Bức thêu quà của Thất tiểu thư nhà chúng ta ở thọ yến được thích nhất, phải cảm ơn Trần Tam tiểu thư và Trần Lục tiểu thư giúp đỡ đấy.

Trịnh lão phu nhân nhìn Trịnh Ngũ tiểu thư,
Trinh Nương đâu?

Trịnh Ngũ tiểu thư liếc nhìn tỷ tỷ mình rồi mới nhỏ giọng đáp:
Vừa rồi còn cùng bắt bướm trong vườn, sau đó thì tách ra rồi ạ.

Trên mặt trên người trên tay Lâm Uyển đều dính đầu máu tươi, đang hoảng sợ nhìn Trịnh Nhị thái thái.
Trịnh Nhị thái thái và Tiêu thị kéo Lâm Uyển lại xem xét,
Tại sao lại bị thương? Bị thương ở đâu vậy?


Gì cơ…
Trịnh Thất tiểu thư không dám tin kéo tay Lâm Di,
Trinh Nương giết người…?

Trịnh Tứ tiểu thư còn định nói thêm gì đó, Trịnh Nhị thái thái đã ngắt ngang, quay sang sai bà tử bên người:
Đi xem đã xảy ra chuyện gì, có phải bọn chúng lại cãi nhau nữa không.

Trịnh Tứ tiểu thư nom mảnh mai mà sức tay lại khá mạnh, đẩy Lâm Uyển có một cái mà Lâm Uyển đã lảo đảo ngã nhào.
Đông Hòa bên cạnh tái mặt, bước lên đỡ Lâm Uyển dậy,
Tiểu thư có sao không?

Trịnh lão phu nhân mở to hai mắt, ngay sau đó liền nhíu chặt mày.
Mọi người còn đang thắc mắc không biết đã xảy ra chuyện gì, bên ngoài lại vang lên tiếng nha hoàn kinh ngạc hô:
Trần Tam tiểu thư, cô làm sao vậy?


Ta…
Trịnh Tứ tiểu thư rơi nước mắt,
Là ta không phải với tỷ tỷ.

Lâm Uyển cầm khăn tay lau nước mắt cho Trịnh Tứ tiểu thư,
Giữa tỷ muội với nhau, không cần nói vậy.

Mọi người đang nói chuyện, bên ngoài bỗng vọng vào tiếng của Trịnh Ngũ tiểu thư,
Trinh Nương có đến đây không ạ?

Nha hoàn bẩm báo lại, mấy người Trịnh Ngũ tiểu thư lục đục vào phòng.
Cha không tìm đến cầu cạnh, Nghiêm đại nhân vẫn sẽ đến Phúc Ninh.
Chu Thập Cửu mỉm cười cầm chén trà lên uống một hớp, đối diện với dáng vẻ đầu cúi thấp của Trần Lục tiểu thư, trong mắt ẩn chứa cảm xúc hơi khác thường.
Lâm Uyển men theo con đường lát gạch xanh đi tới chỗ phát ra tiếng nói, nhanh chóng nhìn thấy bóng lưng cao cao ở cách đó không xa. Sắc áo xanh ngọc trên người anh ta như hòa làm một với lá xanh trong hồ sen, kéo dài đến tận chân trời. Bóng lưng nghe Trịnh Tứ tiểu thư nói xong liền hững hờ xoay người bỏ đi, tay áo bị gió thổi khiến mãng xà tứ trảo lay động như muốn phá không bay lên.
Trịnh Tứ tiểu thư cắn môi, quyết định không thể cứ vậy mà đầu hàng, toan cất bước đuổi theo thì nghe thấy tiếng Trần Tam tiểu thư vọng đến ở phía sau,
Tứ muội muội, sao muội lại ở đây, chúng ta mau trở lại đại sảnh đi, mọi người chắc hẳn đang sốt ruột chờ đấy.

Giọng nói trong ấm như thanh tuyền khiến người nghe không nhịn được phải thở d9ài. Trời tháng Bảy cực kỳ nóng, nhưng đứng trước dáng vẻ tao nhã như ngọn gió mát của chàng trai, ai cũng bỗng thấy khoan khoái.
6Lâm Di cúi đầu, chỉnh trang phục rồi khuỵu xuống hành lễ. Chu Thập Cửu đối ngoại tỉ mỉ như thế, lại có chức có tiền, thảo nào ai cũng khe5n không ngơi miệng.
Lâm Uyển và Lâm Phương cùng ngồi xuống chỗ của mình, Lâm Uyển nâng chén trà lên đưa cho Lâm Phương. Lâm Phương vẫn còn mơ màng nên bất cẩn quơ tay hất đổ chén trà. Chén trà bằng sứ thanh hoa rơi xuống đất vỡ tan, Lâm Uyển bị bỏng, vừa kêu nhỏ một tiếng vừa đứng bật dậy.
Lão thái thái nhánh cả đang trò chuyện với Trịnh lão phu nhân, thấy vậy thì giật mình,
Làm sao vậy, có bị bỏng không?

Trịnh Các lão nói với lão thái thái nhánh cả và Tiêu thị mấy câu rồi cùng Chu Thập Cửu đứng dậy cáo từ, tỏ ý không tiện quấy nhiễu nữ quyến nói chuyện, nữ quyến trong phòng đều đứng dậy hành lễ.
Trịnh Các lão và Chu Thập Cửu đi rồi, lão thái thái nhánh cả mới nhìn Trịnh lão phu nhân,
Thảo nào bà luôn nói với ta rằng Khang Quận vương không hề tầm thường.


Nhưng vẫn không giống cái ta được uống ở chỗ tỷ.

Lâm Di lại nhấp thêm một ngụm,
Ta cho người bỏ thêm ít mơ rừng đấy, lão thái thái bị nóng không có khẩu vị, uống cái đó sẽ có thể ăn nhiều hơn một ít.

Hai người đúng là cao cỡ nhau, Lâm Uyển chỉ hơi gầy hơn một tí.
Trịnh Nhị thái thái cười bảo:
Cũng tốt, thay đồ xong là vừa vặn ra dùng tiệc luôn.

Lâm Di đành phải theo lễ nghi chào hỏi tôn thất, chỉnh đốn trang phục quỳ xuống, cúi đầu thật thấp. Trước đó Chu Thập Cửu chưa hề nói mình là tôn thất, nàng có thể vờ không biết, hành lễ qua loa là được. Nhưng bây giờ thân phận anh ta đã được làm rõ, nàng không thể tiếp tục giả bộ nữa.

Đứng lên đi.

Lâm Di nhìn ngón tay Lâm Uyển, nha hoàn sẽ không dâng trà quá nóng, bị đổ cũng chỉ hơi giật mình chứ không đến mức bỏng, quan trọng nhất là váy Lâm Uyển đã bị ướt, cần phải thay váy khác.
Lâm Di lẳng lặng đưa khăn cho Lâm Uyển.
Lâm Phương nhìn thấy chén trà vỡ mới hồi thần, vội nói:
Là cháu bất cẩn.
Nói rồi cũng nhìn xem tay Lâm Uyển.

Không sao, không sao.
Lâm Uyển cười phất tay,
Là cháu mải nhìn cái đồng hồ cát kia, không liên quan đến Tứ muội muội.

Đối phương ra vẻ tùy ý như thế, thế nào lão thái thái nhánh cả cũng sẽ đánh tiếng muốn nghe chuyện về cha, Lâm Di ngẩng đầu lên, vừa vặn đối diện với một đôi mắt sáng rực. Đôi mắt kia như vô ý rồi cũng như cố ý thu trọn ánh mắt của nàng vào đáy mắt, sau đó chầm chậm hóa thành một nụ cười nhẹ nhàng như gió mát.
Lão thái thái nhánh cả cười nói:
Đã đỡ hơn nhiều rồi ạ, làm phiền Quận vương gia phải hỏi thăm.

Trịnh Nhị thái thái nghe nói lão phu nhân và lão thái thái nhánh cả Trần gia nói chuyện sắp xong, cũng dẫn hạ nhân mang thêm trái cây tươi đến.
Trịnh Nhị thái thái vừa mới tươi cười vào phòng, Trịnh lão phu nhân liền bảo:
Mau cho người đi tìm Trinh Nương, lát nữa phải khai tiệc rồi.

Lâm Uyển vùi mặt vào lòng Trịnh Nhị thái thái, òa khóc nức nở.
Trịnh Tứ tiểu thư ở cạnh đó cũng đã tỉnh táo lại,
Bọn con… nhìn thấy… người Trinh Nương bê bết máu… nghe nói cô ta giết chết Liễu Hương bên người Tam ca rồi…

Từ khi quen biết Chu Thập Cửu, Lâm Di học được rất nhiều cách hành xử.
Chu Thập Cửu đặt chén trà trong tay xuống bàn,
Công việc của Trần đại nhân rất thuận lợi, theo lý thuyết hẳn sẽ nhanh gửi thư cho nhà thôi.

Trịnh Thất tiểu thư vỗ tay,
Thảo nào, người ta chỉ dùng cam thảo ô mai thôi, chưa ai dùng mơ rừng cả.

Trịnh Thất tiểu thư vừa dứt lời, bên ngoài bỗng vọng vào tiếng ồn ào. Đoàn ma ma bên cạnh Trịnh lão phu nhân chậm rãi lui ra, chỉ chốc lát sau đã quay lại, tới nói nhỏ bên tai Trịnh lão phu nhân mấy câu.
Lão thái thái nhánh cả không mở miệng, Chu Thập Cửu cũng đã biết bà muốn nói gì.
Chu Thập Cửu thích mua bán quan hệ, lão thái thái nhánh cả chưa nói anh ta đã nhắc tới tên cha nàng, khiến bà và Tiêu thị đều thấy cảm kích.
Ở bên này Lâm Di cũng được nghe nha hoàn run rẩy kể lại chuyện của Trinh Nương:
Chử tiểu thư nói phải lột da Liễu Hương ném tới biên cương mới đúng, đánh chết như vậy tính ra còn hời cho Liễu Hương. Về sau ai muốn bò lên giường Tam gia đều sẽ chịu kết cục này, người nhà Liễu Hương có kiện nàng ta cũng không sợ, nàng ta nói còn nói Liễu Hương là ác nô lấn lướt chủ, muốn đưa cả nhà Liễu Hương vào đại lao.

Một tiểu thư còn nhỏ tuổi như Trinh Nương không có khả năng nói ra những lời ác độc như vậy, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể mặc cho Trịnh gia phát tác câu chuyện theo ý mình. Chưa kể, chủ tớ Lâm Uyển tận mắt nhìn thấy Trinh Nương bê bết đầy máu, về sau có chuyện gì Lâm Uyên cũng được tính là nhân chứng, cho nên Trịnh Nhị thái thái mới nhiệt tình lôi kéo Lâm Uyển như vậy.
Trinh Nương đã không còn dáng vẻ ương ngạnh ngày xưa, vừa đi vừa ngơ ngẩn giơ đôi tay đẫm máu của mình lên nhìn.

Trịnh Thất tiểu thư nhớ đến tình cảnh bị vạch trần ở trước mặt Thái hậu liền đỏ mặt.
Trịnh lão phu nhân cũng không nhịn được cười,
Thường xuyên qua lại, ai chẳng biết Thất tiểu thư nhà chúng ta không giỏi nữ công chứ, vậy mà lần đó con bé lại không chịu thua kém đưa ra một bức thêu hai mặt, Thái hậu liền hỏi thẳng luôn là từ tay của tiểu thư nhà nào…

Lúc trước lão thái thái nhánh cả từng nghe danh của Hồng lão ngự y, cũng biết muốn mời ông ấy thật sự không hề dễ,
Lão thân tạ ơn Quận vương gia.
Nói xong bà tỏ vẻ do dự,
Lão thân còn một chuyện xin muốn hỏi Quận vương gia.

Lâm Di quét mắt về phía Chu Thập Cửu.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.