Chương 73: Đối thủ


Giày mà Chu Thập Cửu đang mang dày hơn giày thường gần một tấc, là loại giày dùng khi cưỡi khoái mã. Chuyện Nghiêm đại n8hân ở Phúc Kiến tra ra việc thất thoát bạc chống thiên tai đến Trịnh Các lão cũng không biết, thế mà Chu Thập Cửu lại v3ô cùng tường tận. Nếu Chu Thập Cửu biết tin nhờ tự mình nghe ngóng, với tính tình của anh ta, nhất định sẽ không dễ dàn9g nói cho Trịnh gia và Trần gia biết như vậy.

Chu Thập Cửu hành sự luôn rất chặt chẽ, nhất cử nhất động của anh6 ta đều có thâm ý riêng.
Chu Thập Cửu khẽ cười, tiếng cười kia như muốn nói anh ta có thể thấy rõ suy nghĩ trong lòng nàng, khiến người nghe không khỏi chột dạ.
Trước khi Lâm Di kịp ngẩng đầu lên, đối phương đã cất bước đi khỏi rồi.
Giọng chàngrất dễ nghe, bởi vì từng âm điệu đều cực chuẩn cho nên nghe mới êm tai như vậy.
Lâm Di lại định hành lễ.
Lâm Di đúng là đang do dự, lần đầu tiên Trịnh Thất tiểu thư dẫn nàng đi tìm Chu Thập Cửu xin giúp đỡ cũng là tình cảnh thế này, nhưng cuối cùng nàng vẫn bị anh ta lợi dụng.
Song ngẫm đi ngẫm lại, bây giờ cha đã ở Phúc Ninh rồi, nàng không có đường nào khác để chọn,
Xin Quận vương gia chờ một lát, tôi đi viết ngay bây giờ.

Lão thái thái chăm chú nhìn Lâm Di, dường như thấy được bóng dáng của Doãn Lễ từ trên người nàng. Trần gia có thể thành huân quý cũng vì tổ tông Trần gia có chỗ hơn người. Chắc do ông trời đã ưu ái cho Trần gia quá nhiều phú quý, nên không cho họ hậu nhân kế thừa. Doãn Lễ từ nhỏ đã thông minh, bà còn tưởng tương lai Trần gia sẽ lại được thịnh vượng nhờ Doãn Lễ, không ngờ con trai lại bạc mệnh mất sớm.

Cháu viết gì trong thư thế?

Lâm Di nghĩ tới nghĩ lui, hẳn hoàng thượng đã lệnh cho Chu Thập Cửu đến Phúc Kiến xem 5xét, anh tamới có thể tới nói cho Trịnh Các lão biết, để cùng bàn tính bước kế tiếp.
Thêm nữa, Chu Thập Cửu dày công tính kế lâu như vậy, thuyết phục Trịnh lão phu nhân đồng ý dẫn bọn họ đến chỗ quốc cữu, đưa thư cho Thái hậu nương nương, lại khiến Lâm gia cùng đường mạt lộ, phải công khai đối đầu với Thành Quốc công. Anh ta âm thầm sắp xếp từng bước một chặt chẽ như thế, Thánh thượng không có khả năng không chú ý đến Phúc Kiến.
Lâm Di cầm bức thư lên thổi cho khô mực.
Bấy giờ Trịnh Thất tiểu thư mới bước lại,
Có cần ta đi lấy sơn dầu tới không, tỷ có mang theo con dấu tùy thân không?

Lâm Di nghe nói cũng hiểu ra, cho dù đều là tôn thân cũng vẫn phải xem ai thân phận cao quý hơn, đối với tôn thất đã bị hoạch tội đoạt tước rồi thì có thể tùy ý hơn một chút.
Lão thái thái nhánh cả nhướng mắt nhìn nàng,
Cháu nghĩ sao mà lại nhờ Khang Quận vương đưa thư hộ vậy?

Thành Quốc công có quan hệ qua lại với đại đa số gia tộc huân quý, phía quan văn đã có Nghiêm đại nhân không sợ chết, nếu phải phái thêm người đến Phúc Kiến, tôn thất không lớn không nhỏ như Chu Thập Cửu chính là sự lựa chọn tốt nhất.
Không rõ nàng suy luận có đúng hay không, nhưng nếu muốn xin Chu Thập Cửu giúp đỡ, trực tiếp yêu cầu vẫn hơn, dù sao thì nàng có tính cũng không tính lại anh ta.
Lâm Di quay đầu nhìn Trịnh Thất tiểu thư,
Ta và muội về phòng viết thư thôi.

Trịnh Thất tiểu thư gật đầu.
Lâm Di thử độ nóng của chén trà rồi dùng hai tay đưa cho bà,
Cháu cứ tưởng đó là trưởng bối của Trịnh gia, không ngờ lại là tôn thất.

Lão thái thái nhánh cả hớp một ngụm trà táo, cụp mắt nhìn xuống,
Không thể trách cháu, Trịnh Thất tiểu thư gọi ngài ấy là thúc thúc, làm sao có thể là người bên nhà mẹ đẻ của Huệ Hòa Quận chúa được.

Mặt ngoài chu toàn cấp bậc lễ nghĩa, kỳ thật trong lòng hoàn toàn không tình nguyện. Nhìn như kính cẩn nghe lời, kỳ thật trong lòng yêu hay ghét vô cùng rõ ràng, tính tình như thế, về sau phải ở địa vị gì cô nhóc mới bớt khách khí với mình nhỉ. Chu Thập Cửu mỉm cười, ánh mắt khó lường nhưng vẻ mặt lại hết sức tùy ý,
Ta phải lập tức rời Kinh, cô cần bao lâu mới viết xong thư?
Dẫu có sảng khoái nhận lời, cũng chưa chắc cô nhóc sẽ dám để chàngđưa thư hộ.
Quả nhiên cô nhóc chau mày.
Lão thái thái thở dài,
Không tham dự vào chuyện này, cha cháu khó tránh khỏi tiếc nuối trong lòng. Nhưng tính cách cha cháu như vậy, thật sự rất khó làm nên đại sự.

Lâm Di cúi đầu,
Cha không đời nào ngó lơ chuyện của Phúc Kiến đâu... Cháu chỉ cho rằng, cha ít can dự vào đó được chút nào hay chút đó.
Nàng chỉ mong trong tình hình cấp bách như vậy cha có thể tự biết giữ mình, Thành Quốc công là một tảng đá lớn, không có khả năng một sớm một chiều liền bị đập nát.

Được.
Chàngnhận lời, nhưng chân mày lại hơi nhướng, khiến người ta đoán không ra đằng sau lời này còn có bao nhiêu ẩn ý.
Lâm Di hơi hé miệng, nếu đã hạ quyết tâm thì không thể do dự nữa, bằng khả năng tính toán của Chu Thập Cửu, hẳn anh ta sẽ không thèm khó xử một cô gái nhỏ như nàng.
Lâm Di theo Trịnh Thất tiểu thư đến Thúy Trúc viên, nghe tiếng lá
xào xạc
trong gió, nhìn cành trúc xanh biếc uốn lượn, Lâm Di không nhịn được ngoảnh đầu lại nhìn bóng dáng đứng chắp tay bên hàng cây xanh um kia. Nàng tiếp tục bước nhanh về phía trước, lá trúc bay la đà vương vào vạt áo, khiến nàng phải dừng lại phủi chúng đi. Từ trong rừng trúc, nàng phảng phất thấy được người kia nở một nụ cười cực kỳ nhạt, mơ hồ tựa như mây trên trời, rõ ràng có thể nhìn thấy, nhưng lại không biết rốt cuộc nó cách mình bao xa.
Lâm Di nghiêng đầu sai Linh Lung đi tìm lão thái thái nhánh cả,
Kín đáo nói cho lão thái thái biết, Khang Quận vương phải rời Kinh, ta muốn gửi thư cho cha, xin cha sớm hồi Kinh.

Lâm Di gật đầu. Đối với chính trị nàng cũng chỉ biết sơ sơ mặt ngoài, chờ đến khi con đường làm quan của cha được bằng phẳng, nàng sẽ không cần nghĩ ngợi mấy thứ này nữa…


Đứng lên đi.

Nghe thấy giọng Chu Thập Cửu, Lâm Di khẽ thở ra một hơi, xem ra nàng đoán đúng rồi.
Lâm Di cúi đầu,
Cháu đoán Khang Quận vương có khả năng phải đến Phúc Kiến, vì vậy đánh liều hỏi thử, ai ngờ thật sự là vậy…
Nói đến đây nàng dừng một thoáng,
Lúc ở Phúc Kiến, cha nhiều lần qua lại với quan thanh liêm nơi đó, lần này Nghiêm đại nhân đến Phúc Kiến kiểm tra công tác xử lý thiên tai, đối với Phúc Kiến mà nói thì chính là một cơ hội lớn, cháu sợ cha sẽ vì chuyện này mà lần lữa không chịu hồi Kinh.

Cơ hội đã chờ đợi nhiều năm ở ngay trước mắt, cha nhất định sẽ không bỏ mặc. E rằng việc cha trở lại Phúc Ninh bàn giao công vụ cũng chỉ là một nước cờ của Chu Thập Cửu. Sau khi cha về đến Phúc Kiến, ắt hẳn sẽ lại dâng trào khí huyết, muốn giúp Nghiêm đại nhân đối phó với Thành Quốc công, mà đã sa chân vào thì sẽ không rút ra được. Ai cũng nói cầu phú quý trong hiểm nguy là chuyện tất yếu, nhưng tính cha cương trực nhường ấy, sẽ không có chuyện ông bo bo giữ mình, chỉ sợ về sau ông bất cẩn dẫn lửa đốt chính mình thôi.
Đó chính là ý của nàng.
Đã mời Chu Thập Cửu hỗ trợ thì cũng phải có biện pháp đề phòng anh ta.
() Đế sư: thầy của Hoàng đế.
Lão thái thái nhánh cả kéo Lâm Di ôm vào lòng, quyết định chỉ bảo cho nàng nhiều hơn:
Nghiêm đại nhân tố cáo thành công, cha cháu sẽ được một phần công lao, cho dù cha cháu có dốc toàn lực ra, phần công lao được chia vẫn y vậy, không đổi.
Kẻ ra mặt đảm đương không nhiều, nhưng kẻ chờ kiếm một chén canh lại không ít,
Người trong quan trường, nhất định phải luôn giữ cho mình một đường lui.

Lâm Di chậm rãi nói:
Thập Cửu thúc của Trịnh Thất tiểu thư mà cháu từng nhắc với bá tổ mẫu trước đây… chính là Khang Quận vương.

Lão thái thái nhánh cả kinh ngạc.
Khang Quận vương quả nhiên âm thầm đến Phúc Kiến, hai ngày sau trong Kinh vẫn chẳng có tin tức nào truyền ra. Lâm Di không cho rằng thế cục ở Phúc Kiến có thể bình định sớm như vậy. Chưa rõ văn võ bá quan thế nào, nhưng ánh mắt của các phu nhân trong Kinh thành bây giờ đều đổ dồn về phía Trịnh gia. Chuyện một mạng người mất dưới tay Chử tiểu thư đang lan truyền vô cùng nhanh chóng.
Trịnh gia vốn định hứa hôn tiểu thư Chử gia cho Trịnh Tam gia, ai ngờ tiểu thư Chử gia vừa biết Trịnh tam gia có thông phòng, không nói lời nào đã lập tức dùng kéo đâm thủng ngực nha hoàn thông phòng nọ. Giết nha hoàn thông phòng xong, tiểu thư Chử gia còn định giết luôn hai nha hoàn nhị đẳng bên người Trịnh Tam gia, may nhờ có Trần Tam tiểu thư và Trịnh Tứ tiểu thư ngăn lại. Bởi vì chuyện này mà Trần Tam tiểu thư bị kinh hãi quá độ, sau khi trở về Trần gia liền bệnh liệt giường.
Lông mi Lâm Di khẽ run,
Cháu chỉ viết trong Kinh có biến, bá tổ mẫu bảo cha mau trở về.
Thời gian quá gấp, không thể viết nhiều hơn.
Lão thái thái nhánh cả tán thưởng nhìn nàng,
Thư nhà như thế, cho dù nửa đường bị người khác đọc cũng không nhìn ra được gì.

Lâm Di gật đầu, nàng bị cách xưng hô của Trịnh Thất tiểu thư làm cho rối rắm.

Tổ phụ của Khang Quận vương là con trai thứ chín của Thái Tổ, đến thời Thành Tổ ông ấy được phong làm Khang Quận vương, qua đời Cao Tông rồi đến triều bây giờ, Khang Quận vương đương nhiên có bối phận cao trong số các tôn thất, theo lý Huệ Hòa Quận chúa quả thật phải gọi ngài ấy là Thập Cửu thúc, chẳng qua trước đó Khang Quận vương vẫn chưa được phục tước, cho nên mọi người cũng tùy tiện xưng hô. Trịnh Thất tiểu thư vốn thẳng tính, học theo Huệ Hòa Quận chúa gọi lung tung cũng là chuyện dễ hiểu.


Lâm Di đưa bức thư không được niêm phong bằng sơn cho Chu Thập Cửu, Chu Thập Cửu chẳng hề liếc nhìn lần nào đã nhét vào trong ngực áo,
Ta sẽ đưa được thư đến tay người nên nhận.


Trên đường trở về Trần gia, lão thái thái nhánh cả tựa trên gối tròn thêu hoa sen nhìn Lâm Di.
Lão thái thái nhánh cả nhướng mày,
Mấy chuyện này là ai dạy cháu vậy?

Lâm Di đáp khẽ:
Thỉnh thoảng Nhân Ngữ Thu tiên sinh cũng có nói qua về chuyện đấu đá trên chính trường ạ.

Lâm Di cười nói:
Chỉ là thư nhà, dùng sáp thơm dán lại là được rồi.
Dẫu nàng không dùng sơn dầu niêm phong thư, Chu Thập Cửu hẳn cũng chẳng mở ra xem đâu. Chu Thập Cửu có thể lợi dụng nàng, vậy nàng cũng có thể lợi dụng sự kiêu ngạo của anh ta.
Chu Thập Cửu có thể trong đông đảo thợ săn xông lên phía trước bắt được cáo trắng, kỹ thuật cưỡi ngựa của anh ta nhất định rất cừ khôi, còn ai đưa thư nhanh hơn anh ta nữa chứ? Chưa kể, cho dù nàng không qua Chu Thập Cửu đưa tin cho cha, trong thư viết gì chắc hẳn vẫn bị anh ta biết được. Đã tránh không khỏi thì còn tránh làm gì.
So với chuyện theo đuổi vinh hoa phú quý, nàng mong muốn cả nhà có thể bình an hơn.

Bá tổ mẫu, đều tại cháu tự động chủ trương.
Lâm Di vốn muốn nói rõ với lão thái thái nhánh cả trước, chẳng qua lúc đó họ đang ở Trịnh gia, nói chuyện không tiện, thời gian lại cấp bách. Bên Phúc Kiến đã có manh mối thì phải cấp tốc xử lý, càng kéo dài Thành Quốc công càng có nhiều thời gian che giấu hơn, Chu Thập Cửu sẽ không trì hoãn chính sự để đợi nàng.

Con bé này, Nhân Ngữ Thu đúng là không phí công dạy dỗ cháu.

Nhân gia từng xuất ra mấy đời đế sư, xem ra Nhân Ngữ Thu không chỉ là một tài nữ giỏi cầm kỳ thi họa thôi. Chẳng qua, thầy giỏi quan trọng, nhưng không có học sinh giỏi thì cũng chẳng làm nên được chuyện gì.
Linh Lung gật đầu, vội vàng đi tới phòng khách.
Lúc Linh Lung quay lại thì Lâm Di đã viết thư xong, Linh Lung bước lại hành lễ rồi chuyển lời:
Lão thái thái nói, nếu là thư nhà thì tiểu thư cứ liệu xem mà viết.


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.