Chương 74: Thăm dò


Tiêu thị vốn muốn trả lễ mấy vị thái thái thết đãi mình trước đó, lại quên mất đầu tháng Tám chính là thời điểm thi Hương. Các thái th8ái có con cháu dự thi đều không đến, trong khi đó thân thích bên nhà mẹ Tiêu thị lại tới không ít.

So với mấy bữa tiệc trước 3đó, lần này Lâm Di bận rộn hơn nhiều, để các bà dì cầm tay ngắm nghía một lượt, sau đó còn phải cúi đầu gọi mấy tiếng biểu ca. Theo ý9 lão thái thái nhánh cả thì như vậy cũng tốt, giúp Lâm Di làm quen sớm, mấy ngày nữa trở về huyện tộc cũng sẽ gặp cảnh giống thế này 6thôi. Ngoài ra, sang chỗ nhánh cả mở tiệc cũng là một cách gián tiếp để người trong tộc biết được rằng, nhánh cả đang có ý định nhận 5con thừa tự.

Cứ cho Nhị lão thái thái Đổng thị thời gian chạy chọt tứ phía đi, để bà ta có cơ hội tung ra hết mọi thủ đoạn, về sau bọn họ đỡ phải mệt đầu.
Mọi mặt Tề Nhị lang đều tốt, chỉ là tính cách hơi cứng nhắc quá mức, có điều Lục nha đầu rất hòa hợp với hai tiểu thư Tề gia… Duyên phận không ai nói trước được, trưởng bối cũng chỉ có thể nhìn đoán sơ, về sau thế nào thì phải chờ sau khi lấy nhau về rồi mới biết. Nhà họ và Tề gia qua lại không tệ, giờ còn cần xem ý Tề gia thế nào.
Lâm Di trở lại trong phòng mình, Linh Lung đã hỏi thăm được, Bạch ma ma cân nhắc cả buổi rồi chọn được hai nhánh hoa sen đẹp nhất, kèm với một bộ giấy nghiên mực đưa đến Tề gia.
Hoa sen là hoa như ý, ý chúc Tề Nhị lang được lên bảng quế.
Nói chuyện thêm một lát, huynh muội Hoành ca và Lâm Di cùng ra tiền viện giúp Tiêu thị thu dọn tàn cuộc. Lão thái thái nhánh cả nghiêng người nằm trên giường la hán, một lát sau khẽ hé mắt nhìn Bạch ma ma,
Ra hồ hái hai nhánh sen hồng, chuẩn bị thêm một phần giấy bút nghiên mực rồi đưa tới Tề gia đi.

Bạch ma ma cười nói:
Nô tỳ đi làm ngay đây.
Xem ra lão thái thái đã để mắt đến Nhị gia của nhà họ Tề.
Lão thái thái nhánh cả khép ống tay áo lại,
Đều đã gửi lễ tới cho các gia đình trong tộc có con cháu sắp vào trường thi rồi chứ? Mấy năm qua lơ là thì cũng đành, nhưng năm nay Tam thái thái giúp nhánh cả quản lý chuyện nhà, không được để có sơ sót gì.

() Là tên của bảng điểm đề tên những người đậu kỳ thi Hương, kỳ thi này diễn ra trong hai tuần đầu tháng Chín Âm lịch, đây cũng là mùa hoa quế nở, bởi vì
quế
đồng âm với với từ
quý
, nên từ
bảng quế
được người dân hay dùng.
Đây là lần đầu tiên sau khi sống lại trưởng bối trong nhà có động thái sắp xếp chuyện hôn nhân cho nàng. Lâm Di nghĩ tới đây thì không nén được nỗi thấp thỏm, đưa mắt nhìn cây hoa quế bên cửa sổ. Nếu có thể chọn, nàng thật sự không muốn xuất giá. Nhưng nàng cũng biết, đó là suy nghĩ không thực tế, làm gì có nhà nào chịu giữ con gái trong nhà không gả ra ngoài, như Nhân Ngữ Thu tiên sinh cũng là vì quá trình cưới hỏi xảy ra vấn đề, cho nên người mới quyết tâm không rời khuê các nữa.
Trải qua chuyện kiếp trước, cho dù nàng nhìn thoáng thì trận lửa lớn kia vẫn để lại một bóng ma trong lòng nàng.
Nhưng sớm muộn gì nàng cũng phải gả cho người ta thôi.

Chỉ chớp mắt đã tới lúc thí sinh tham gia thi Hương vào trường thi. Bảy ngày sau bọn họ đã thi xong ba bài thi, những tiểu sinh chưa đủ tư cách tham gia thi như Hoành ca đều đã chạy tới trước cửa trường thi cảm nhận không khí thi cử căng thẳng từ sớm. Sau khi trải qua bảy ngày căng thẳng trong trường thi, ai bước ra cũng loạng choạng không vững, chỉ mỗi Lâm Chính Thanh là vẫn ung dung, lên nộp bài thi trước thời hạn.
Tề Nhị lang cẩn thận làm bài, đến tận phút cuối mới rời khỏi trường thi.
Lâm Di nghe nói lại cũng thấy không khác gì chuyện ở kiếp trước.
Qua đợt thi Hương này, thanh danh của Lâm Chính Thanh càng nổi hơn cả lúc trước.
Lâm Di nghe lỏm tới đây cũng không định mặt dày nghe tiếp nữa, đưa tay vén rèm đi vào, ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh lão thái thái nhánh cả.
Bạch ma ma thấy thế thì hé miệng cười mỉm, bày trái cây lên bàn cho hai bà cháu rồi vội vàng đi đưa quà cho Tề gia.
Lão thái thái nhánh cả biết Lâm Di nhất định đã nghe được vài lời bà nói vừa rồi, thế là nhân tiện nói thêm vài câu luôn:
Phụ nữ sau khi lấy chồng thì phải dựa vào phu quân.
Bà ngắm nhìn Lâm Di,
Phận nữ không thể chọn sinh ra ở nhà nào, nhưng vẫn có thể chọn hôn phu cho mình. Lúc Đại tỷ cháu chuẩn bị xuất giá, ta cũng tuyển chọn vô cùng tỉ mỉ, gia cảnh phẩm chất tất nhiên rất quan trọng, nhưng tính cách cũng phải phù hợp thì mới có thể sống với nhau dài lâu. Chỉ khi tìm cho cháu được một mối tốt, ta mới yên tâm được phần nào.

Lâm Di vừa bước qua bậc cửa, đúng lúc nghe thấy được lời này, thỉnh thoảng lão thái thái nhánh cả lại nhắc tới chuyện chung thân của nàng, nhưng chưa bao giờ trực tiếp để lộ ý thích của mình thế nào. Nhớ tới dáng vẻ bị các dì nói đến á khẩu của Tiêu thị khi nãy, Lâm Di âm thầm thở phào.
Rèm lưu ly khẽ lay động, Lâm Di bước vào phòng, cửa sổ hai bên đều đang mở, một cơn gió thổi vào khiến người ta thấy khoan khoái hơn rất nhiều.
Lão thái thái nhánh cả cười nhìn Lâm Di rồi bảo Bạch ma ma:
Đi lấy nước cho Lục tiểu thư rửa mặt chải đầu nào.

Chỉ mấy ngày sau, bảng thành tích nhanh chóng được dán lên, Tề Nhị lang đứng hàng thứ ba mươi tám, Lâm Chính Thanh đứng đầu, trúng Giải Nguyên. Nhà có con cháu được điền tên lên Ất bảng đều mở tiệc ăn mừng, đậu cử nhân chính là tương đương với có tư cách xuất sĩ làm quan đấy. Trong Kinh lập tức lại nổi lên một đợt tìm đối tượng nghị thân, mục tiêu đều là những cái tên nổi danh trên Ất bảng.
() Ất bảng là tấm bảng ghi tên người đậu tú tài/cử nhân trong kì thi Hương
Lâm gia dĩ nhiên không cần nói tới, Tề gia cũng có rất nhiều khách tới cửa. Lấy gia thế hai nhà, cho dù không thể đề tên trên bảng quế của kỳ thi mùa Xuân thì bọn họ vẫn có thể nhập sĩ.
Đã vào Thu nhưng trời vẫn rất nóng.
Lâm Di sai nha hoàn mang trà dưa hấu tới, hầu hạ lão thái thái nhánh cả uống bằng hết mới thôi.
Bà bị nhiệt miệng, vì vậy mới không muốn ra ngoài nói chuyện với mọi người.
Lão thái thái nhánh cả nghe nói Lâm Di ở trong sân bị sờ nắn xoay vòng như nhào bột thì bật cười,
May mà Lục nha đầu vẫn còn nhỏ tuổi, bằng không chắc đã bị vùi dập đến hỏng mất rồi.

Bạch ma ma đấm chân cho lão thái thái nhánh cả,
Đây cũng là chuyện tốt, chứng tỏ tương lai chẳng cần phải lo chuyện gả Lục tiểu thư nhà chúng ta.

Lão thái thái nhánh cả trước đó đã viện cớ không khỏe trốn trong phòng, giờ nhàn nhã cầm chén trà lên uống một hớp,
Có con gái dòng chính của gia đình tốt nào phải lo lắng chuyện xuất giá đâu, khác chăng là gả cao hay gả thấp, phẩm hạnh của cô gia tốt hay xấu thôi. Ta thì không tán thành cái gì biểu ca biểu muội đã thân càng thêm thân, tiểu Tiêu thị nhu nhược, có mẹ chồng là dì chỉ tổ thêm việc cho Lục nha đầu.

Lão thái thái nhánh cả cười,
Đúng vậy, ta già rồi, nên có người gần bên để dựa dẫm.

Lâm Di ngồi bên cạnh nhìn nụ cười trên mặt Tề Nhị thái thái, khóe mắt không khỏi giật một cái. Bởi vì cha có thể ở lại Kinh, lão thái thái nhánh cả lại muốn nhận ông làm con thừa tự, Tề gia mới đến thân cận với nhà họ. Cũng không có gì khó hiểu, cưới hỏi luôn là vấn đề cần cân nhắc cẩn thận, hai bên nam nữ đều muốn xem xét gia thế của nhau trước, sau đó mới tính đến phẩm chất của đối tượng.
Chuyện cưới hỏi giữa hai người nam nữ ấy à, nói là cuộc kết giao giữa hai nhà thì đúng hơn.
Lão thái thái nhánh cả ngồi dậy, để Bạch ma ma đi giày giúp mình,
Lão Tam tất nhiên sẽ tán thành, trước đó ta có dò hỏi thử nó, nó nói muốn tìm con cháu dòng dõi thư hương làm con rể. Lúc còn ở Phúc Ninh, nó từng có ý định với Nhân gia, chỉ là con cháu Nhân gia quá phóng khoáng, không hẳn là tốt. Nó còn thầm nghĩ, nếu không tìm được con cháu nhà thư hương thích hợp, thà tới nông thôn tìm gia đình nào trung thực gả con gái vẫn hơn.

Tiêu thị đã dặn dò hạ nhân thu dọn sân viện tử tế, không còn chỗ cho mình nhúng tay, cho nên Lâm Di trở lại phòng của lão thái thái nhánh cả. Tiểu nha hoàn canh cửa biết lão thái thái nhánh cả không cố kỵ Lục tiểu thư bất kỳ chuyện gì, cho nên không ngăn nàng lại.
Lâm Di bước vào, chẳng ngờ vừa hay nghe thấy lão thái thái nói mấy lời này, lòng hiếu kỳ khiến nàng im lặng lắng nghe.

Ca ca Tề gia sắp phải vào trường thi, cháu định ngày mai sang đó tặng huynh ấy hầu bao cầu may mắn.
Hoành ca móc từ trong ngực ra một cái hầu bao có thêu chữ
Phúc
, bên trong là tàn hương đầu ngày mà Hoành ca tới chùa Thanh Hoa hôm trước xin được. Trường thi Hương sắp mở, hương hỏa ở chùa Thanh Hoa liền thịnh hơn ngày thường không biết bao nhiêu lần, tàn hương đầu ngày càng thêm khó cầu, Hoành ca hẳn đã mất cả ngày mới lấy được.
Lão thái thái nhánh cả hiền từ nói:
Cháu bỏ công như vậy, cũng xem như tôn sư trọng đạo.

Chẳng biết lần này Tề Nhị lang có thể thi tốt hơn Lâm Chính Thanh hay không.
Bạch ma ma bật cười,
Lục tiểu thư đâu thích hợp làm bà địa chủ.

Lâm Di nghe nói cũng không nhịn được muốn phì cười. Ngẫm lại thì làm bà địa chủ cũng không có gì không tốt, có ruộng nương chẳng phải lo ăn lo mặc. Nếu không phải lão thái thái nhánh cả từng nói với nàng rằng:
Cháu cho rằng làm tiểu địa chủ thì không bị quan phủ đè đầu à? Trong nhà không có người làm quan thì làm gì cũng khó, cháu chưa từng trải qua những ngày tháng như vậy nên mới không biết đấy thôi.
Sao nàng lại không biết chứ, chỉ là cố tình bỏ qua mặt xấu của nó mà thôi.
Ở trong phòng, lão thái thái nhánh cả nói tiếp:
Lão Tam từ nhỏ đã qua lại với không ít con cháu nhà võ tướng, biết võ tướng vốn thô lỗ, sợ Lâm Di gả sang phải chịu khổ. Triều Đại Chu ta từng trọng văn khinh võ, phàm là võ tướng có chút bản lĩnh đều liều lĩnh vô cùng. Ta lo nghĩ cho Lục nha đầu, nhưng nói thế nào cũng phải cân nhắc tới ý của lão Tam.

Tề Nhị thái thái tự mình đến đáp lễ với lão thái thái nhánh cả, cười hỏi thăm tin tức của Trần Doãn Viễn:
Tam Lão gia gần về Kinh rồi chứ ạ?

Lão thái thái nhánh cả nhấc nắp chén trà lên gạt lá trà sang một bên,
Tính thời gian thì chắc cũng sắp rồi, trở về vừa hay đi nhậm chức luôn.

Tề Nhị thái thái cúi đầu cười,
Sau này Tam lão gia nhậm chức ở trong Kinh, cũng tiện chăm nom cho lão thái thái nhiều hơn.

Lâm Di nâng một cái hộp nhỏ lên,
Đây là bột làm từ vỏ dưa hấu nướng khô giã nhuyễn, bá tổ mẫu ăn cơm xong hãy đắp lên chỗ lở, sẽ nhanh khỏi lắm.
Nhân Ngữ Thu tiên sinh thường khen nàng nhiều tài lẻ. Nàng chỉ cảm thấy khi nào bệnh nặng mới nên mời lang trung, còn bệnh vặt thường ngày thì không cần phiền đến lang trung làm gì. Cho nên với tính không thích hễ chút là mời lang trung của lão thái thái nhánh cả, tài lẻ của nàng có ích vô cùng.
Hai bà cháu đang nói chuyện, Hoành ca bỗng chạy xộc vào, trên trán còn ướt đẫm mồ hôi, xem ra là vừa mới ở cùng mấy vị biểu ca và dì trở lại.
Ai nghe nói tới chuyện Hoành ca được vào Thư viện Bạch Hách học tập cũng đều tỏ ra hâm mộ.
Bạch ma ma khom lưng đáp:
Lão thái thái yên tâm, tối hôm qua Lục tiểu thư đã kiểm tra danh sách kỹ lưỡng, tộc nhân trực hệ không nói, ngay cả thân thích xa cũng đều có phần ạ.

Nghe là Lâm Di đích thân lo liệu, lão thái thái nhánh cả liền nhẹ lòng, lại thấy trên mặt Bạch ma ma treo nụ cười đầy thâm ý, trong phòng không còn ai nên bà cũng không cố kỵ, nói thẳng luôn:
Ngươi thấy Tề Nhị gia thế nào?

Bạch ma ma phất tay cho tiểu nha hoàn trong phòng lui ra,
Tuy số lần nô tỳ gặp cậu ấy không tính là nhiều, nhưng vẫn có thể nhìn ra phẩm hạnh của Tề Nhị gia thật sự rất được, nếu không đã chẳng nhận lời phụ đạo cho Nhị gia nhà chúng ta. Người khác không nói, nhưng Tam lão gia hẳn sẽ là người đầu tiên tán thành mối này.

Hảo cảm chỉ là điểm khởi đầu.

Tề Nhị thái thái đưa tay ngoắc bảo Lâm Di lại gần mình, cười bảo:
Tam tỷ nhi và Ngũ tỷ nhi nhà ta cứ nhắc tới Lục tiểu thư mãi, vài bữa nữa mời Lục tiểu thư qua nhà ngồi chơi một lát nhé.


Lâm Di cúi đầu cười.

Tề Nhị thái thái lại ngọt ngào thêm vào:
Tam tỷ nhi còn thiếu cháu một cái vòng tay đấy.


Kỳ thi Hương kết thúc, các thí sinh đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng bầu không khí ở Trần gia lại trở nên căng thẳng hơn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.