Chương 75: Xảy ra chuyện
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 2375 chữ
- 2022-02-04 04:42:36
Lại thêm năm sáu ngày trôi qua, lòng hào hứng ăn mừng con cháu trong nhà đậu cử nhân của các gia đình trong Kinh vẫn chưa giảm bớt. Lâm Di tháp tùng8 Tiêu thị ra ngoài mua son phấn, trước cửa Phù Dung các đầy xe ngựa đậu, Tiêu thị vốn không có tâm trạng lắm, nhìn thấy cảnh này bèn bảo hạ nhân đá3nh xe đi,
Không mua nữa, về phủ thôi!
Tiêu thị vừa dứt lời, bên ngoài chợt có người cung kính gọi:
Đới tỷ tỷ, đã lâu không gặp.
Đới bà tử ngoài xe ngựa cũng đáp lại vài câu, người nọ nhanh nhảu cách thùng xe vấn an Tiêu thị và Lâm Di.
Tiêu thị chỉ
ừ
một tiếng, khô6ng nói gì khác.
Lâm Di nhẹ lắc đầu,
Không có, chỉ gặp một lần ở Trịnh gia hôm đó thôi.
Nàng đáp vậy cũng không tính là nói dối, trước đó người nàng biết là Trịnh Thập Cửu, về sau bỗng nhiên biến thành Chu Thập Cửu. Chỉ có ở lần trước gặp lại, nàng mới hành lễ dành cho tôn thất với Khang Quận vương thôi.
Lâm Phương hơi yên lòng, vẻ mặt cũng bớt u ám hơn,
Nghe nói Khang Quận vương đang bàn chuyện cưới gả với Ninh Bình hầu gia.
Sao Lâm Phương lại lôi chuyện này ra nhắc nhở nàng nhỉ, Lâm Di ngẩng đầu lên hỏi:
Chẳng phải tỷ tỷ khá thân với Ngũ tiểu thư Ninh Bình hầu sao?
Lâm Di bật cười,
Muội tưởng Tứ tỷ không thích.
Lâm Phương bảo Minh Anh cất hộp mứt quả đi, sau đó lại chấm mút đồ ăn vặt trên bàn của Lâm Di, rề rà cả buổi mới tiến vào vấn đề chính,
Muội quen Khang Quận vương sao?
Cả Trần gia đều biết chuyện cha nàng nhờ Khang Quận vương giúp để được ở lại Kinh rồi.
Dẫu còn đang mệt mỏi vì bệnh, Tiêu thị vẫn lập tức chống mình ngồi dậy,
Thật… thật sao… Lão gia trở về rồi… Giờ đang… đang ở đâu?
Tin đến quá đột ngột nên Lâm Di cũng vô cùng kinh ngạc.
Đàm ma ma đáp:
Vừa nghe người gác cổng báo lại, hẳn sắp vào nhà rồi ạ.
Chỉ lát sau Trần Doãn Viễn đã thay y phục sạch sẽ, râu tóc gọn gàng bước ra.
Mặc dù đã vào nhà nãy giờ, trông ông vẫn buồn bã, hối hận, chưa hoàn hồn, trông như khó chịu hơn cả chết.
Trượng phu trở về, Tiêu thị rốt cuộc cũng có thể yên lòng, song Lâm Di lại lặng lẽ siết chặt khăn tay. Cha là người thích giấu tâm sự trong lòng, vậy mà giờ lại không buồn che giấu sự suy sụp của mình như vậy…
Tiêu thị do căng thẳng quá mức cuối cùng cũng ngã bệnh, buổi tối Hoành ca trở về từ thư viện liền bị Lâm Di kéo tới trước giường Tiêu thị đọc sách thánh hiền.
Có hai con bên cạnh, Tiêu thị mới yên lòng được chút ít.
Ban đêm Tiêu thị cùng con trai và con gái ngồi trước đèn trò chuyện với nhau, nói một hồi thì bắt đầu thấy buồn ngủ. Tiêu thị đang định bảo hạ nhân đưa thiếu gia và tiểu thư đi nghỉ ngơi thì Đàm ma ma vén rèm bước vào, giọng cao hơn hẳn bình thường,
Thái thái, lão gia về rồi.
Đổng ma ma nói tiếp:
Mấy năm qua nhà chúng ta đối xử với nhánh cả chẳng hề tệ, ai ngờ lão thái thái nhánh cả không thích con cháu chính thống của Trần thị mà lại thích nhà Tam lão gia.
Nhị lão thái thái Đổng thị nhấp một hớp trà rồi đứng dậy,
Để bọn họ đắc ý được thêm mấy ngày đi.
Bà ta thoáng dừng một chút,
Chuyện trong tộc nhất định phải nắm chắc, tối bảo Nhị lão gia sang đây nói chuyện với ta một chút.
Đổng ma ma
dạ
một tiếng rồi dìu Nhị lão thái thái đi nghỉ ngơi.
Lâm Phương lập tức thấy thất vọng. Lâm Di ở lì bên nhánh cả mãi không về, chẳng biết làm trò gì ở đó, vài ngày trước nhà họ còn mở tiệc chỗ nhánh cả, nghiễm nhiên coi phủ nhánh cả là nhà mình.
Muội bớt sang chỗ lão thái thái nhánh cả đi. Lão thái thái nhánh cả đã lớn tuổi rồi, nào có sức mà chăm sóc muội. Trưởng bối không nói thì muội cũng phải tự biết mà liệu chứ.
Lâm Di ngạc nhiên nhìn Lâm Phương,
Tứ tỷ không biết lão thái thái nhánh cả đã khỏe hơn nhiều sao? Lần trước chúng ta cùng đến Trịnh gia, Tứ tỷ tỷ không nhìn kỹ người sao?
Lâm Phương ngồi trong phòng Lâm Di một lúc đã thấy chán, cho nên đứng dậy cáo từ.
Lâm Di dọn dẹp thay đồ xong thì đi thỉnh an Nhị lão thái thái Đổng thị.
Nhị lão thái thái Đổng thị hiếm khi thân thiết để Lâm Di ngồi ở cạnh mình, còn sai Đổng ma ma:
Lục nha đầu quay lại rồi, bữa tối nhớ chuẩn bị thêm ít đồ ăn.
Nói xong bà ta lại nhìn Lâm Di,
Đang tuổi lớn, dinh dưỡng không thể qua loa. Mới mấy ngày không gặp mà ta thấy cháu gầy đi đấy.
Cha, ở Phúc Kiến đã xảy ra chuyện gì vậy?
Nước trà ấm vào bụng, bên tai truyền đến giọng nói mềm mại của con gái, bờ vai vốn đã mệt mỏi oằn nặng của Trần Doãn Viễn lập tức rũ xuống,
Ta không sao, nhưng Khang Quận vương bị ám sát.
Tất cả mọi người đều sợ chết trân.
Bấy giờ Tiêu thị mới thấy kinh hoàng.
Đây chính là điều Lâm Di lo ngại, cha có thể trở về cũng chưa hẳn sẽ được bình an,
Cha, Khang Quận vương, ngài ấy…
Trần Doãn Viễn buồn bã nói:
Chúng ta đi ven bờ tìm kiếm mấy ngày cũng không thấy gì, mùa này thượng nguồn mưa to, nước chảy rất xiết, cho dù là người biết bơi cũng khó thoát thân, huống chi gã sai vặt của Khang Quận vương còn nói, ngài ấy vốn không biết bơi.
Biểu cảm của Đổng thị hệt như mỗi ngày gặp Lâm Phương, từ đầu đến cuối luôn treo nụ cười trên mặt,
Mau đi đi.
Lâm Di đi rồi, Đổng ma ma bưng trà tới cho Nhị lão thái thái Đổng thị,
Lần trước nô tỳ sang bên nhánh cả tặng đồ, xa xa đã nghe thấy tiếng lão thái thái nhánh cả nói cười với Lục tiểu thư. Nếu không vì Tam lão gia mãi không về Kinh, hẳn Lục tiểu thư vẫn chưa trở về bên này với Tam thái thái đâu.
Nhị lão thái thái Đổng thị hơi nhướng mắt.
…
Ở nhánh thứ hai đúng là không thoải mái bằng bên nhánh cả.
Mỗi ngày đều phải nghe Nhị thái thái Điền thị tụng kinh, lỗ tai sắp mọc kén tới nơi luôn rồi. Huống chi thêm nhiều ngày trôi qua, Lâm Di cũng bắt đầu lo lắng cho cha.
Gặp Lâm Di ở trong vườn, Lâm Phương cười tủm tỉm,
Ối chà, ta cứ tưởng phải đi dự tiệc mới được thấy Lục muội muội ấy chứ.
Lâm Di cười đáp:
Xem Tứ tỷ nói kìa, hai phủ cũng chỉ cách nhau một con ngõ thôi mà.
Dứt lời nàng đưa cho Lâm Phương mứt hoa quả mình vừa làm xong,
Tứ tỷ nếm thử đi, chua chua ngọt ngọt, ngon miệng lắm.
Lâm Phương đi theo Lâm Di đến Hương Diệp cư ngồi một lát, thuận tiện ăn thử mứt hoa quả vừa được tặng,
Ừm, trong này bỏ cái gì vậy?
Lâm Di và Hoành ca tiến lên đỡ Tiêu thị, Đàm ma ma lại cầm áo lông cừu khoác lên người bà, ba người vừa đi tới cửa liền nhìn thấy Trần Doãn Viễn mặt tiều tụy, cằm đầy râu ria bước vào.
Lão gia.
Tiêu thị quá mừng rỡ, giọng cũng trở nên nghẹn ngào,
Cuối cùng ông cũng trở về rồi.
Trần Doãn Viễn nhìn thấy tiểu Tiêu thị miệng khô nứt, đứng không vững phải để hai con đỡ thì vội vàng hỏi:
Sao lại bệnh đến nông nỗi này?
Sau khi xe ngựa lăn bánh, Đới bà tử mới nhỏ giọng bẩm lại:
Là bà tử quản sự của Lâm gia ạ, nói đến mua son phấn hộ chủ nhâ5n, nô tỳ nhìn thấy gã sai vặt của Lâm gia ôm một chồng hộp ra khỏi Phù Dung các.
Nhiều nữ quyến chạy tới gõ cửa nhà Lâm gia như vậy, Lâm gia đương nhiên phải chuẩn bị kha khá quà đáp lễ rồi. Tiêu thị nghe xong cũng chỉ lơ đãng nhướng mày, hiện giờ bà không có tâm trạng suy nghĩ chuyện nhà người khác.
Vì muốn bầu bạn với Tiêu thị, Lâm Di quyết định dọn về bên nhánh thứ hai.
Gã sai vặt của Khang Quận vương… Lâm Di thấy khó hiểu,
Sao gã sai vặt của Khang Quận vương lại không đi cùng ngài ấy?
Trần Doãn Viễn giải thích:
Khang Quận vương muốn hắn theo ta vào Kinh, chắc đã phân phó hắn đi làm vài chuyện quan trọng.
Không đời nào có chuyện Chu Thập Cửu bị người ta hãm hại rồi chết như vậy. Trong trí nhớ của nàng, kiếp trước Khang Quận vương sống rất tốt, cũng chưa từng xảy ra chuyện anh ta bị rơi xuống nước.
Bình thường nhắc tới Ngũ tiểu thư Ninh Bình hầu, Lâm Phương luôn cười toét miệng, bây giờ lại bày vẻ mặt phản cảm,
Chỉ quen biết ngoài mặt thôi.
Nhất định là lúc làm mai cho hai bên, chuyện Khang Quận vương vô cùng anh tuấn bị lộ ra nên Ngũ tiểu thư Ninh Bình hầu mới muốn nhìn tận mắt. Lâm Phương nghĩ tới đây thì thầm hừ lạnh. Nhìn vẻ mặt nóng lòng gặp trai của Ngũ tiểu thư Ninh Bình hầu đi, thật sự là không ra gì, thảo nào người ta đều nói nhà Ninh Bình hầu mà là huân quý cái gì, là nhà giàu mới nổi thì có.
Nếu thân thiết Lâm Di hơn, chắc chắn Lâm Phương đã ở ngay trước mặt Lâm Di nói xấu Ngũ tiểu thư Ninh Bình hầu rồi.
Chu Thập Cửu, chẳng lẽ… Lâm Di chưa bao giờ ngờ sẽ nghe thấy tin tức như vậy, bóng dáng của Chu Thập Cửu thoáng xẹt qua trước mắt nàng.
Miệng Tiêu thị há hốc, mãi vẫn không ngậm lại được,
Vậy Khang Quận vương…
Trần Doãn Viễn ủ rũ kể:
Nhóm quan thanh liêm ở Phúc Kiến muốn giao cho Khang Quận vương tất cả những chứng cứ họ thu thập được những năm qua, ai ngờ thuyền của Khang Quận vương đột ngột bị đắm. Chuyện này vốn nên là ta đi làm…
Nói đến đây trong mắt ông lại phừng lên lửa giận, nắm đấm siết chặt lại, hai vai run bần bật,
Bọn chúng muốn diệt khẩu. Trên đường hồi Kinh, ta luôn nghĩ, nếu có thể bình an vào Kinh, bất kể thế nào ta cũng phải dâng tấu tố cáo Thành Quốc công.
Lâm Di cười,
Chắc do thời tiết quá nóng nên ăn không ngon ạ.
Nheo mắt lắng nghe xong, Nhị lão thái thái Đổng thị khẽ gật đầu,
Lát nữa ta sẽ cho người đưa thuốc Thanh Nhiệt sang cho cháu.
Dứt lời, bà ta nhìn đồng hồ cát, hiền từ kéo tay Lâm Di,
Trở về chợp mắt nghỉ một lát đi.
Lâm Di đứng dậy hành lễ với Đổng thị.
Cả nhà trở vào trong phòng, Đàm ma ma dặn dò hạ nhân đi nấu nước cho Tam lão gia rửa mặt.
Trần Doãn Viễn rửa qua mặt, cạo đi bộ râu xồm xoàm, để lộ gương mặt gầy gò.
Nhân lúc cha rửa mặt, Lâm Di nhỏ giọng dặn Linh Lung:
Em và Quất Hồng hãy ra ngoài trông cửa, bảo mấy tiểu nha hoàn đi nghỉ trước đi, ở đây không cần bọn họ hầu hạ.
Lâm Phương cau mày, vừa định bác bỏ lời Lâm Di thì chợt nhớ đến chuyện gặp được người nọ ở Trịnh gia… thoáng chốc tim liền đập nhanh hơn, chân cũng nhũn ra. Lúc trước nàng ta cho rằng Đại lang Lâm gia đã là nam tử anh tuấn nhất, không ngờ trên đời này còn có khuôn mặt khiến người ta si mê đến vậy. Ngũ quan tinh tế như tượng tạc cộng thêm khí chất cao quý ngời ngời, chỉ gặp một lần ở Trịnh gia mà nàng ta đã không kiềm được, thường xuyên nhớ tới.
Lâm Di liếc nhìn Lâm Phương, thật sự trúng độc quá nặng rồi. Nàng đưa tay định lấy hộp mứt tẩm cam thảo trước mặt Lâm Phương lại.
Lâm Phương nhướng mày,
Chẳng phải cho ta sao? Còn lấy lại làm gì?
Cam thảo.
Lâm Di ngồi một bên đáp:
Cam thảo Thanh Nhiệt giải độc, tỷ tỷ thích thì ăn nhiều một chút.
Nhìn nụ cười ngọt ngào trên mặt Lâm Di, Lâm Phương luôn cảm thấy trong lời nói của vị Lục muội muội này có hàm ý, nhưng lại không tìm ra được sơ hở nào để bới móc,
Ta hỏi muội này, sao Tam thúc phụ đi Phúc Ninh lâu như vậy mà không gửi cho nhà được lá thư nào hết vậy?
Lâm Di nhấp một hớp trà bạc hà, thẳng thắn nói:
Muội cũng không rõ, có lẽ do Phúc Kiến bị lũ lụt, đường không dễ đi nên mới bị chậm trễ.
Tiêu thị cố trấn tĩnh,
Ngay cả Quận vương mà Thành Quốc công cũng dám thì… huống chi là lão gia, lão gia định…
Nói tới đây nước mắt bà đã chảy ra,
Lão gia nhất định không được làm chuyện điên rồ đấy.
Nhìn thấy Chu Thập Cửu bị hại rơi xuống sông trong khi bản thân lại may mắn thoát nạn, cha làm gì còn biết chú ý an nguy của mình nữa. Tiêu thị khuyên như thế cũng chỉ làm cha quyết tâm hơn thôi.
Bây giờ mấu chốt là ở Khang Quận vương.
Cha, Khang Quận vương có dặn cha trở về Kinh thì dâng sớ tố cáo Thành Quốc công không?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.