Chương 76: Tìm hiểu
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 2341 chữ
- 2022-02-04 04:42:34
con lại sợ hội Kinh trễ nên chạy suốt đêm ạ.
Nhị lão thái thái Đổng thị nói mà mặt không hề biến sắc:
Về được là tốt rồi, sau này8 ra ngoài nhớ phải đưa tin bình an về nhà, vợ cậu lo lắng thấp thỏm đến nỗi héo hon cả người.
Xem ra không che giấu được rồi.
Trần Doãn Viễn cung kính nói:
Con đã biết ạ.
Việc nhỏ ta mặc kệ, nhưng có đại sự thì cậu nhất định phải tìm ta và hai ca ca cậu thương lượng tử tế.
Nhị lão thái thái Đổng thị nhìn chằm chằm Trần Doãn Viễn,
Ta già rồi, không có tâm trí lẫn sức lực như mấy người trẻ tuổi các cậu, ta chỉ mong gia đình được bình yên thôi.
Lúc Đại Chu khai quốc, đất đai tốt nhất kinh đô đa phần đều được ban cho tôn thất.
Tổ phụ của Khang Quận vương là con trai thứ chín của Thái Tổ, đương nhiên khác biệt với các tổn thất nhàn tản còn lại, được ban thưởng phủ đệ hẳn hoi.
Lúc bị cắt tước thì toàn bộ phủ đệ và đất đai đều bị tịch thu hết, cả nhà lão Quận vương túng thiếu đến mức không có cơm mà ăn, may mà được lão gia và phu nhân cứu giúp.
Cả huynh đệ ruột thịt cũng không làm được vậy, huống hồ lão gia và lão Quận vương còn không phải từ cùng một nhánh mà ra.
Nên biết rằng đám nha hoàn hầu hạ Nguyên Triệt bên kia đều là một lũ ăn hại, chẳng đứa nào có thể khiến mình lọt vào mắt Nguyên Triệt hết.
Chu phu nhân vừa nghĩ tới đây thì Đan Quế hớt hải chạy vào, đi đến trước mặt bà ta,
Phu nhân, không xong rồi, Đồng Ninh trở về, nói rằng Quận vương gia ở Phúc Kiến xảy ra chuyện rồi.
Chu phu nhân đặt chén trà trong ta xuống bàn,
Bên ngoài đều nói chúng ta trèo cao, nhà lão Quận vương mới là thân thích hoàng gia đích thực, còn tôn thất nhàn tản như chúng ta về sau cuối cùng cũng phải dọn ra khỏi Kinh hết thôi.
Thân ma ma dùng chùy mỹ nhân đầm bắp chân cho Chu phu nhân,
Đến Thái hậu và Thánh thượng cũng dặn Quận vương gia phải chu đáo hiếu thảo với lão gia và phu nhân mà, còn khen lão gia với phu nhân phúc hậu, nếu tổn thất nào cũng thế thì con cháu Chu thị chỉ có thể càng ngày càng thịnh vượng.
Chu phu nhân cười vui sướng, song cũng thở dài,
Nói thì nói thế, nhưng ai biết được tương lai chứ, không chừng sau khi vừa thành thân Triệt Nhị sẽ muốn tự lập phủ đệ, cánh cứng cáp rồi muốn bay là chuyện bình thường.
Đến tuổi này là đã đặt một chân xuống mổ rồi, còn cẩu cái gì nữa chứ.
Nếu như phụ thân các cậu có thể còn sống, vinh hoa phú quý gì đó ta đều không cần.
Tiểu Tiêu thị càng khóc tợn hơn, Trần Doãn Viễn trở về từ cõi chết cũng thấy xúc động theo.
Trần Doãn Viễn dẫn vợ con đưa tiễn Đổng thị ra ngoài.
Vừa ra tới hành lang, Nhị lão thái thái liếc mắt nhìn Đổng mama,
Nhìn ra không?
Đổng ma ma gật đầu,
Tam lão gia ở Phúc Ninh đã gặp chuyện gì đó.
Không những là gặp chuyện, mà còn không phải là chuyện nhỏ.
gần đây nó qua lại nhiều với Trần gia, xem ra thật sự muốn tự chọn nàng dâu rồi.
Vị Trần Lục tiểu thư kia quá nhiều chủ kiến, sau khi vào nhà nhất định sẽ quẩy gia đình xào xáo không yên, mầm họa kiểu đó tuyệt đối không thể đón về.
Thân ma ma nói ngay:
Trước đó vài ngày nô tỳ có hỏi Diêu ma ma trong phòng Quận vương, Diêu ma ma nói không thấy Quận vương gia có ý gì...
Hỏi một bà hầu già thì ích gì.
Thân ma ma tiếp tục nịnh nọt,
Không chỉ vậy mà còn phải ngoan ngoãn, biết trên biết dưới, hiếu thuận với trưởng bối nữa ạ.
Cho dù không được thẳng tính như Ngũ tiểu thư Ninh Bình hầu thì cũng phải giống vị Nhị tiểu thư nhà mẹ Thái hậu ấy...
Chu phu nhân khẽ cười,
Đó là người nghĩ thôi, con trai lớn có chí riêng...
Lúc trước có một vị chuyên về vận chuyển trên sông quen thân với cha nàng cũng bị lũ cuốn mất, dù đã huy động rất nhiều quan binh vẫn không tìm được thi thể người nhà cũng chỉ có thể chôn một bộ quân phục trong mộ tượng trưng.
Có lẽ cha cho rằng Khang Quận vương nhất định không thể sống sót cho nên mới...
Về sau bị cắt tước thì nhà anh ta ngay cả tôn thất chính thống cũng không được tính, chỉ có thể được lưu tên trên sổ sách phần các tôn thất bị cắt nước thôi.
Tôn thất bị cắt tước không được triều đình trợ cấp, nhà cửa chẳng bằng cả của quan lại bình thường.
Lâm Di tiến lên nắm tay Tiêu thị, Đống ma ma bên cạnh thở dài nói:
Nhị gia và Lục tiểu thư còn nhỏ, không hiểu được nỗi khổ tâm của Tam thái thái.
Người ta thường nói, không quản gia thì không biết quý củi gạo, chưa nuôi con thì chưa hiểu được công ơn của cha mẹ.
Nhị lão thái thái Đổng thị chau mày,
Đi hỏi thăm một chút, xem có ai trở về cùng với lão Tam không.
Đồng ma ma đáp:
Nô tỳ đi sắp xếp ngay đây.
Nhìn dáng vẻ của lão Tam thì không giống là chuyện nhỏ, tuy thằng đó luôn không biết che giấu, rốt cuộc cũng để lộ thôi, nhưng biết sớm là chuyện gì vẫn tốt hơn.
Cánh tay đang bưng trà của Lâm Di thoáng khựng lại.
Sau khi kinh hãi qua đi, Nhị lão thái thái Đổng thị bắt đầu ra vẻ thành tâm kể chuyện nhà với con trai con dâu:
Năm đó phụ thân các5 cậu cũng khiến ta cả ngày ngủ không yên, luôn mơ thấy ông ấy bị thương.
Mặc dù bây giờ các cậu không ai tòng quân nữa, nhưng thể cục triều đình biến đổi khó lường, hơi sơ ý là sẽ gặp họa lớn ngay.
Tiêu thị nghe nói lại nghĩ đến vẻ mặt của trượng phu đòi ra mặt tố cáo Thành Quốc công khi nãy, thế là lại xúc động rơi nước mắt lã chã.
Vậy chuyện rơi xuống sông rất có thể cũng là dàn cảnh.
Lâm Di bỗng hiểu ra, người Hoàng thượng bí mật phái đến Phúc Kiến, nếu chưa gì đã bị hại chết ở Phúc Ninh, Hoàng thượng chắc chắn sẽ giận tím mặt.
Quận vương gia thế nào cơ?
Tóc tại Đồng Ninh rối bời, quần áo lấm lem, nước mắt nước mũi tèm lem, cổ họng khàn đặc, không biết đã khóc bao nhiêu trận rồi,
Thuyền của Quận vương gia bị đắm, tiểu nhân và Tam lão gia nhà họ Trần lùng sục suốt mấy ngày vẫn không tìm thấy Quận vương gia.
Nghe đến đó, sắc mặt người trong phòng đều thay đổi.
Chu phu nhân dường như nghe không rõ, muốn đứng dậy hỏi lại, nhưng vừa hơi nhỏm người lên liền ngã ngửa ra sau, dọa Thân ma ma sợ đến tái mặt, lập tức chạy tới xem,
Mau, mau đi mời lang trung...
Câu này của Đổng ma ma thật sự tựa mũi kim đâm vào ngực Tiêu thị, khiến khoảng cách giữa bà và hai đứa con như bị kéo dài ra.
Người phụ nữ nào nghe được lời này mà không dâng trào cảm xúc chứ.
Ở bên ngoài xông pha phấn đấu cho cô3ng danh quan trọng, nhưng cũng không thể ngó lơ người nhà.
.
Đổng ma ma bên cạnh cũng góp lời:
Vừa rồi lão thái thái đang ngủ thì9 bỗng gặp ác mộng, gọi Tam lão gia thật to, khiến bọn nô tỳ giật bắn mình.
Thấy cảnh đó, mắt Đổng ma ma hơi sáng lên.
Lâm Di đứng ở một bên nhìn, tình hình bây giờ không quá rõ ràng, nhưng chắc chắn Nhị lão thái thái Đổng thị đã nhận ra được gì đó.
Chu phu nhân sững người, sau đó kinh ngạc hỏi:
Triệt Nhi đi Phúc Kiến hồi nào?
Bà ta quay sang liếc nhìn Thân ma ma,
Gọi Đồng Ninh tới đây.
Sau đó Đồng Ninh run rẩy quỳ trên mặt đất, vừa đau lòng rơi nước mắt vừa kể:
Quận vương gia sai tiểu nhân đi mua vài thứ, chuẩn bị hôm sau rời khỏi Phúc Kiến, ai ngờ tiểu nhân vừa đi, thuyền Quận vương gia ngồi liền gặp sự cố.
Mặt Chu phu nhân biến sắc, suýt ngất xỉu,
Ngươi...
ngươi nói cái gì...
Sống hay chết, về nào cũng khó khẳng định.
Do kiếp trước nên nàng luôn không muốn cha có dính dáng gì đến Khang Quận vương, chẳng lẽ người nàng một mực đề phòng cứ như vậy chết rồi sao? Hôm ấy lúc rời khỏi Trịnh gia, Chu Thập Cửu trông vô cùng tự tin kia mà.
Sau đó được Khang Hy đổi tên thành Bích Loa Xuân.
Quân vương gia thật sự không nên hài lòng với phu nhân như thế.
Thân ma ma ở một bên nhỏ giọng nói:
Nếu không nhờ phu nhân, làm sao Quân vương gia có thể kế thừa tước vị chứ.
Huống chi Chu Thập Cửu còn không phải quan viên bình thường, mà là tôn thất.
Ngay cả tôn thất mà cũng dám giết, tội còn nặng hơn cả tham nhũng.
Theo lý thuyết, chưa tìm được chủ thì phải tiếp tục tìm, tại sao gã sai vặt kia lại nhắc tới chuyện hồi Kinh đưa tin...
Chu Thập Cửu thông minh như vậy, sẽ không dễ dàng để bị người khác hại chết, chủ nhân mất tích mà gã sai vặt vẫn khăng khăng hồi Kinh...
Muốn yên ổn qua ải này tuyệt đối hề dễ.
Lâm Di khẽ siết khăn gấm trong tay, cẩn thận suy ngẫm lời cha nói.
Tiêu thị vụng về kiểu đó, hơi không lưu ý thì lão Tam sẽ gặp đại họa ngay.
Nhị lão thái thái Đổng thị nhất định sẽ nhanh chóng dò ra chuyện cha trở về cùng với gã sai vặt của Khang Quận vương.
Thân ma ma cười tủm tỉm,
Chuyện này chẳng phải đều do phu nhân định đoạt hay sao, dẫu gì Quận vương gia cũng còn trẻ, Quận vương phi cưới về sẽ được bao nhiêu tuổi chứ, quản gia lại đâu phải là chuyện dễ, còn không phải cần phu nhân nắm tay chỉ dạy ư?
Chu phu nhân nghe xong cũng không phủ nhận, chỉ hơi nhướng khóe mắt,
Cưới vợ xong liền quên mẹ, huống chi là thẩm nương.
Tâm tư thằng nhóc Triệt Nhi kia lại thâm sâu như vậy, chỉ mong cưới được một cô vợ có thể nắm được lòng nó thôi.
Nếu Chu Thập Cửu đã mưu tính từ trước, vậy có thể dựa vào chuyện này kéo Thành Quốc công xuống nước sâu hơn.
Chu Thập Cửu là kẻ không từ bất kỳ thủ đoạn để đạt được mục đích, từ cách anh ta lợi dụng cha để tranh công ở kiếp trước đã có thể nhìn ra.
Ánh mắt Tiêu thị sầu khổ.
Nhị lão thái thái Đổng thị ngồi thêm một lúc rồi bảo Đẳng ma ma dìu mình trở về nghỉ ngơi.
Thấy trong phòng không còn người ngoài, Trần Doãn Viễn kể lại chuyện ở Phúc Kiến:
Ta không dám kinh động đến quan binh Phúc Kiến, sợ cho dù tìm được ngài ấy cũng không có đường sống, đành phải nhờ vài quan viên quen biết điều động người nhà tìm dọc theo bờ sông, còn bọn ta thì đưa tin về Kinh.
Người sống gần sông nước đều biết, chỉ cần trong vòng ba ngày tìm không thấy, trên cơ bản sẽ chẳng còn cơ hội sống.
Phúc Kiến bị lũ lụt hằng năm, số người mất tích và chết không thấy xác nhiều chẳng biết bao nhiêu mà đếm.
Chu phu nhân bưng chén trà có nắp khắc hình mẫu đơn bốn màu lên nếm thử trà Bích Loa Xuân trong chén, thỉnh thoảng lại dùng hộ giáp bằng noãn ngọc sờ nhẹ đáy chén.
() Bích Loa Xuân là một trong những loại trà nổi tiếng trên thế giới và được phong với cái tên đệ nhất của trà xanh, Bích Loa Xuân trong lịch sử cổ đại được gọi với cái tên thô tục như
Hương thơm giết người
hay
Phật bị cám dỗ
, có nơi gọi với cái tên
Trà thủy nguyệt
– ám chỉ chuyện trăng gió nhục dục.
Tất nhiên anh ta cũng sẽ không ngại dùng mạng của chính mình làm tiền đặt cược,
Cha đừng vội, ngày mai tìm bá tổ mẫu thương lượng một chút đã.
Chẳng phải cha luôn dạy chúng con rằng gặp chuyện không nên hoảng sao.
Trần Doãn Viễn nhìn đôi mắt sáng ngời của con gái, nghĩ đến lời mình dạy dỗ hai con lúc trước thì thở dài, con gái nói cũng có lý.
Cha.
Lâm Di bỗng nghĩ đến một chuyện,
Khang Quận vương có nói tại sao ngài ấy lại đến Phúc Kiến không?
Trần Doãn Viễn tỏ ra ngạc nhiên,
Khang Quận vương đi xử lý công việc, thuận đường tạt ngang Phúc Kiến đưa ta thư nhà mà.
Bút tích trên thực rõ ràng là của con, sao con lại không biết?
Thuận đường tạt ngang để đưa thư nhà...
nói cách khác, từ đầu đến cuối Chu Thập Cửu muốn làm gì, hoàn toàn không để cho ai khác biết.
Phu nhân...
Phu nhân...
Chu gia lập tức trở nên hỗn loạn.
Trong phòng ngoài sân đều rầm rầm mấy lời Đồng Ninh nói về chuyện thuyền của Quận vương gia bị đắm.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.