Chương 77: Bị bắt
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 2232 chữ
- 2022-02-04 04:42:33
Mọi người trong phủ bình thường đều dậy khá sớm, nên lúc nghe Tam lão gia vừa cứu tử nhất sinh trở về thì đều muốn tìm hiểu ngọn ngành.
<8br>Nhị thái thái Điển thị giờ này vốn đang niệm kinh cũng cầm phật châu tới đây.
Lâm Phương nhìn thấy Lâm Di liền hỏi:
Tam thúc phụ3 sao rồi?
Lâm Di khẽ lắc đầu.
Lâm Uyển hành lễ với Trần Doãn Viễn và Tiêu thị xong cũng nói với Lâm Di:
Tam thúc phụ gầy đi nhiều 9quá.
Tất cả mọi người tìm chỗ ngồi xuống, Nhị lão thái thái Đổng thị uống một hộp trà nhạt mới đảo mắt nhìn Trần Doãn Viễn,
Lão Tam, không6 cần giấu chuyện ở Phúc Kiến nữa, nói cho hai huynh trưởng cậu biết đi để hai đứa nó còn cho cậu vài ý kiến.
Trần Doãn Viễn nhìn tình hình 5này cũng biết chẳng thể che giấu được nữa, mím môi đón nhận ánh mắt của cả phòng, không biết nên nói thế nào.
Bà tử kia lớn lên ở gần sông, có thể thuật lại tường tận con cái nhà ai đi bắt cá rồi chết đuối, nhà ai bị đắm thuyền khi thủy triều lên, vân vân và vân vân.
Bà tử kia nói:
Làm gì sống nổi, bị nước kéo xuống rồi thì một cọng tóc cũng không tìm được ạ.
Lâm Phương nghe xong liền không còn gì để nói, nghiêng đầu sang một bên dùng khăn tay lau khóe mắt, nhíu mày nhìn Minh Anh,
Mở cửa sổ rộng như vậy làm gì, côn trùng bay vào mắt ta rồi này.
Tiểu nha hoàn trong phòng vội vàng đi đóng cửa sổ lại.
Gần nửa ngày sau, cửa phòng Nhị lão thái thái cuối cùng cũng mở ra, Trần Doãn Viễn vội vàng thay quan phục chuẩn bị đến nha môn.
Dọc đường hồi Kinh ông cũng hệt như tội phạm chạy trốn, cẩm lệnh bài của Khang Quận vương phóng một hơi làm chết không ít ngựa tốt, không dám ăn cũng không dám ngủ...
Nhị lão gia Trần Doãn Chu giật mình,
Tam đệ hồ đồ rồi ư, đệ cứ vậy trở về sao được.
Chuyện này nói nhỏ là đệ thất trách, nói lớn thì chưa biết chừng đệ sẽ bị chụp tội giật dây trong vụ này.
Thật lâu sau Trần Doãn Viễn mới đáp:
Không liên quan gì với con...
Lâm Di âm thầm thở phào.
Trần Doãn Viễn cúi đầu, tiếp tục nói:
Nhưng con tận mắt thấy thuyền của Khang Quận vương chìm xuống nước.
Tay Lâm Phương run bần bật, môi bị cắn gần như bật máu, mắt liếc về phía Lâm Di ngồi cạnh đó, Lâm Di đang cúi thấp đầu, cho nên nhìn không rõ nàng đang có biểu cảm gì.
Nhị lão gia Trần Doãn Chu kinh ngạc nhưởng cao mày,
Tam đệ nói Khang Quận vương gặp nạn...
Ba người vừa ra khỏi phòng, cửa phòng Nhị lão thái thái Đổng thị lập tức đóng lại.
Lâm Uyển hỏi ý kiến Lâm Di về chuyện phối chỉ màu.
Nghe Lâm Di đề cử vài màu tươi sáng, Lâm Uyển gật đầu,
Lục muội nói đúng, dùng toàn màu trắng cũng không đẹp.
Lâm Phương vội vàng thay váy mới trở lại, vừa hay nghe thấy câu này thì cũng đặt mông ngồi xuống ghế,
Lúc nào rồi mà còn nói chuyện thêu hầu bao...
Không đợi Lâm Di lên tiếng, nàng ta lại nói:
Tam thúc phụ gặp chuyện như vậy mà muội không lo lắng chút nào ư?
Lâm Di trả hầu bao trong tay lại cho Lâm Uyển,
Lo lắng thì sao? Cũng chỉ có thể ở đây chờ nghe tin thôi.
Tổi qua nàng đem chuyện Chu Thập Cửu đến Phúc Kiến tra án nói cho cha biết, chính là vì sợ cha không giữ được bình tĩnh, thật sự đi tố cáo Thành Quốc công.
Với tính của cha nàng, hễ gặp chuyện liên quan đến triều chính thì lập tức bộc lộ khí khái không sợ chết của quan văn thanh liêm.
4 Lão thái thái nhánh cả nói:
Thánh thượng muốn điều tra rõ việc này nên chắc chắn sẽ phải người đi hỏi dò cậu, đến lúc đó cậu nói ra cũng không muộn.
Trần Doãn Viễn gật đầu vâng dạ, hành lễ chào lão thái thái nhánh cả rồi cầm mũ quan nhanh chóng ra cửa.
Trước khi trở về, lão thái thái nhánh cả còn đến phòng Tiêu thị ngồi một lát, dặn dò Trần Doãn Viễn:
Chuyện này không dễ qua ải đấu, cả nhà chúng ta phải cắn chặt răng, biết chưa?
Trần Doãn Viễn vốn đã ôm ý định liều chết nên không sợ, ngược lại khiến Tiêu thị sợ tái mặt.
Lão thái thái nhánh cả vừa nói vừa nhìn Trần Doãn Viễn,
Cậu hãy nhớ kỹ, Khang Quận vương phụng mật chỉ đến Phúc Kiến, ngoại trừ Hoàng thượng và chính Khang Quận vương, không ai biết cả.
Trần Doãn Viễn rùng mình, lập tức tỉnh táo lại,
Vậy lời Lâm Di nói là thật ư? Cho nên lão thái thái mới bảo con bé viết thư bảo con hồi Kinh?
Nếu không phải tối qua Lâm Di nói cho ông biết, ông đã chẳng thể giữ kín miệng trước sự tra hỏi của mẹ con Đổng thị.
Lâm Di ở một bên hầu hạ lão thái thái nhánh cả uống trà.
Lâm Di nghĩ tới hôm đó, lúc Chu Thập Cửu nghe thấy nàng muốn nhờ mình đưa hộ thư, khóe môi anh ta liền nở nụ cười.
Nàng nghi ngờ không sai, đây chính là nước cờ xấu.
Cha ở Phúc Kiến lâu như vậy, dẫu giờ đã chuyển về Kinh nhậm chức thì cũng không thể phủi sạch tay áo.
Lâm Uyển và Lâm Di đứng dậy, Lâm Phương lại cau mày,
Ta không có khẩu vị, Tam tỷ và Lục muội ăn trước đi!
Liên quan đến chính sự, người lớn làm gì cho bọn họ ở lại chứ, còn Lâm Phương hẳn là muốn nghe thêm tin về Khang Quận vương.
Lâm Uyển và Lâm Di đi trước, Đống ma ma đang lúng túng nhìn Lâm Phương, Điển thị bước tới trấn an con gái:
Con thấy không khỏe thì trở về nghỉ ngơi đi.
Vừa nói thị vừa nhìn xuống váy Lâm Phương,
Váy con bị ướt bao giờ vậy, mau trở về thay bộ khác nào.
Lâm Phương thấy không có hy vọng ở lại, đành rề rà đứng dậy đi ra.
nhưng tại sao ta không hề nhận được tin tức nào hết vậy? Nếu nha môn Phúc Kiến muốn điều động quan binh, nhất định phải gửi văn thư khẩn báo về Kinh.
Trần Doãn Viễn giải thích:
Là để cùng người nhà Khang Quân vương đi cả ngày cả đêm đem tin về.
Công văn của Phúc Kiến chắc còn phải mấy ngày nữa mới tới.
Huống chi vì sơ phe Thành Quốc công nhân cơ hội bồi thêm một đòn, bọn họ không hề báo lên nha môn khi sự cố vừa xảy ra.
Đại lão gia Trần Doãn Ninh cũng nhìn ra chỗ bất thường,
Chẳng lẽ Tam đệ thật sự...
có gì không thể nói ra?
Trần Doãn Ninh vừa dứt lời, Đổng ma ma đi ra ngoài một chuyển vừa trở vào báo:
Lão thái thái nhánh cả đến ạ.
Nhị lão thái thái Đổng thị thoáng giật mình, ngay sau đó liền lộ vẻ mặt vừa mừng vừa sợ, vội vàng đứng dậy ra cửa đón,
Chị dâu tới đúng lúc quá, đang có chuyện muốn thương lượng với chị dâu đây.
Dứt lời Nhị lão thái thái Đổng thị quay sang nhìn Đổng ma ma.
Đổng ma ma liên tươi cười đi tới cạnh mấy người Lâm Uyển,
Không còn sớm sửa nữa, các tiểu thư đi dùng bữa trước đi.
Đây là muốn bảo bọn họ tránh mặt.
Cho nên nàng biết rõ, nhà họ sẽ bị lợi dụng mà vẫn phải đi cầu xin Chu Thập Cửu giúp đỡ, mong ít nhất có thể nhờ vậy mà được bình an.
Lâm Di nghiêng đầu nhìn sắc mặt tái mét của cha.
Sau khi biết được Thập Cửu thúc là Khang Quận vương, nàng đã tận lực tránh nói chuyện với anh ta không ngờ lại vì vậy mà bỏ lỡ cơ hội hỏi rõ ràng.
Đại lão gia Trần Doãn Ninh chau mày,
Ở Phúc Ninh đã xảy ra chuyện gì?
Nhị lão thái thái không đợi Trần Doãn Viễn trả lời đã thở dài,
Ta chỉ hỏi cậu một câu, chuyện Khang Quận vương mất tích có liên quan gì tới cậu không?
Nhị lão thái thái Đổng thị vừa dứt lời, chén trà trong tay Lâm Phương lập tức đổ hơn nửa lên váy nàng ta.
Minh Anh giật mình, vội vàng cầm khăn tới lau váy cho Lâm Phương, định đưa chủ nhân đi thay đồ khác thì Lâm Phương lại siết chặt mép váy, trừng mắt nhìn Minh Anh, khăng khăng không chịu đứng dậy đi thay đồ.
Lời Nhị lão thái thái như một tia sét nổ âm trong phòng, bên tai ai cũng ong ong nên không chú ý đến Lâm Phương.
Ở trước mặt người thông minh, biết càng rõ càng dễ bị thao túng.
Nàng không hỏi nhiều, Chu Thập Cửu cũng sẽ không nói, bởi vì anh ta đã sớm lường được sẽ có ngày hôm nay.
Lâm Di siết chặt khăn tay trong ống tay áo, nàng đã suy nghĩ cả đêm mới thấu đáo được điểm này.
Thêm nữa, ông cũng không cách nào giải thích vì sao sau khi Khang Quận vương xảy ra chuyện lại không lập tức báo lên nha môn địa phương, ngược lại phải vội vã đưa tin về Kinh.
Trần Doãn Viễn nghĩ tới đây, mồ hôi lập tức túa ra ướt đẫm vạt áo.
Cha nàng bây giờ đang trong tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, bên cạnh lại có hồ sói nhìn chằm chằm, đi nhầm một bước sẽ không còn đường về.
Ngộ nhỡ Khang Quận vương có mệnh hệ gì, Đô Sát viện nhất định sẽ vào cuộc, đệ đã nghĩ săn nên soạn tấu chương thế nào chưa?
Trên đường trở về từ Phúc Kiến, trong đầu Trần Doãn Viễn chỉ có mỗi chuyên tố cáo Thành Quốc công và chuyên Nghiêm đại nhân tra ra vụ tiến công trấn áp thiên tai bị thất thoát ...
Nhưng nếu không đứng ra tố cáo thì câu chuyện có vẻ không được rõ ràng mạch lạc cho lắm.
Lâm Phương cười khẩy,
Muội đúng là bình chân như vại nhỉ.
Như kiến bò trên chảo nóng cũng chẳng giải quyết được gì.
Lâm Phương xụ mặt ngồi một lúc lại hỏi Lâm Di:
Muội nói xem, bị rơi xuống sông thì còn cơ hội sống không?
Lâm Di khẽ lắc đầu,
Muội không biết, Tứ tự hỏi mấy bà tử từng trải ấy.
Lúc từ Phúc Ninh về Kinh, nhà họ phải đi đường thủy không ít lần, bà tử đi theo hầu hạ đều nói hễ rơi xuống nước chắc chắn sẽ mất mạng, đáy sông có quỷ nước nên xác cũng không còn.
Lâm Phương ngồi thêm một lúc nữa thì thật sự tìm một bà tử tới hỏi.
Tiêu thị rưng rưng nước mắt tiễn đến tận cửa ra vào, dõi mắt nhìn theo đến khi bóng lưng của trượng phu khuất tầm mắt mới thôi.
Đến khi Tiêu thị quay lại, lão thái thái nhánh cả thở dài,
Cô cũng chuẩn bị một chút đi, lát nữa tin tức truyền ra, người nhà Khang Quận vương nhất định sẽ tới mời cô sang nhà họ.
Tiêu thị sững người,
Thế...
con nên nói gì mới phải...
Lão thái thái nhánh cả bình tĩnh nói tiếp:
Phu quân của cô cũng không biết thì một phụ nữ chỉ ở trong nhà như cô có thể biết cái gì? Cứ nói mấy câu an ủi Chu phu nhân là được.
Tiêu thị gật đầu thưa:
Con biết rồi ạ.
Lão thái thái nhánh cả dặn thêm:
Đừng để bị người ta dẫn dắt rồi lỡ lời, tuyệt đối không nhắc đến Thành Quốc công, cả nhà trên dưới phải nhất trí thì mới có thể qua được ải này.
Tiêu thị lần đầu tiên gặp chuyện lớn như vậy, bỗng thấy tay chân lạnh buốt.
Lão thái thái nhánh cả trầm giọng nói:
Nói thế nào cô cũng là chủ mẫu một nhà, nếu cả thiên tai ở Phúc Ninh cũng vượt qua được thì sợ gì mấy trò đấu đá trong nội trạch này chứ.
Về sau ra ngoài cứ ít nói một chút, phải biết là họa đều từ miệng mà ra cả, phu quân cô có thể trở về hay không còn phải xem cô ứng phó thế nào.
Con cái cô còn chưa loạn mà cô đã loạn, vậy cái nhà này còn dựa vào ai được nữa?
Nghe vậy Tiêu thị xấu hổ đỏ mặt,
Lão thái thái dạy rất phải.
Lão thái thái nhánh cả đứng dậy,
Được rồi, ta cũng trở về nghĩ cách đây.
Tiêu thị và Lâm Di đưa tiễn lão thái thái nhánh cả trở về, không bao lâu sau liền được tin Trần Doãn Viễn đã bị nha môn bắt lại tra hỏi, tạm thời không thể về nhà.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.