Chương 78: Đụng độ


Đường ma ma thất vọng khổ sở,
Thể biết làm sao bây giờ.
Hai người nói thêm vài câu, Đường ma ma lại nhắc tới chuyện muốn8 bái kiến Nhị lão thái thái Đổng thị.

Tiêu thị dẫn Đường ma ma đến phòng Nhị lão thái thái Đổng thị.

Nhị 3thái thái Điển thị đang hầu hạ Nhị lão thái thái Đổng thị uống thuốc, vừa nhìn thấy Đường ma ma thì nước mắt liền rơi lã 9chã trên khuôn mặt hiền từ của thị.
Tam lão gia tới tìm Nguyên Triệt mấy lần, e rằng là liên quan đến chuyện ở Phúc Kiến.
Nghe nói lần này người đến Phúc Kiến trấn áp thiên tai vốn nên là Trần Tam lão gia, nhưng Nguyên Triệt lại đề cử Nghiêm đại nhân...
Ý nói là cha đến cầu Khang Quận vương, Khang Quận vương mới âm thầm giật dây để đổi người.
Đối phương nói vậy liền đẩy cha lên đầu ngọn sóng, chuyện ở Phúc Ninh đã thành đều do một tay cha thao túng.
Lâm Phương không biết từ lúc nào đã dời tới ngồi cạnh Chu phu nhân, cầm khăn lau nước mắt cho bà ta.
Chu phu nhân kéo tay Lâm Phương,
Tứ tiểu thư...
cũng lương thiện như mẫu thân mình.
Lâm Phương càng thêm khổ sở, nếu Khang Quận vương không xảy ra chuyện, Chu phu nhân nhất định sẽ thích nàng ta… Ngoài cửa ra vào loáng thoáng truyền đến tiếng động.
Đường ma ma nói:
Đây là thư phòng của Quận vương gia chúng tôi, từ hôm qua đến giờ phu nhân cứ ở lì tại đây, nói thế nào cũng không chịu đi.

Nghe thấy là thư phòng của Khang Quận vương, Lâm Phương nhìn quanh thêm mấy lần, đều là trúc ngọc mọc thẳng tắp và các loại cỏ cây lạ lẫm, không hề thấy màu sắc rực rỡ nào.
Lâm Phương thoáng xúc động, lần trước trở về từ Trịnh gia, nàng ta liền lén đi cùng mẹ mình hỏi thăm Không Quân vương, mong mỏi ngày nào đó sẽ có thể đến nhà Khang Quận vương làm khách.
Nội trạch Chu gia yên tĩnh đến đáng sợ, tất cả nha hoàn bà tử đều cúi đầu mà đi, không ai dám mở miệng nói tiếng nào.
Đường ma ma đưa nữ quyến Trần gia đến Nghênh Xuân đường.
Đi qua hành lang, bước lên ba bậc thang lại đến một đoạn hành lang khác, từ đây có thể nhìn thấy một hoa viên nhỏ ở xa xa.
Chu phu nhân kéo Tiêu thị lại gần, ngước lên nhìn Tiêu thị bằng đôi mắt trông mong,
Trần Tam phu nhân có nghe Trần Tam lão gia nói lại rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không? Tại sao Nguyên Triệt nhà ta lại đến Phúc Ninh, Trần Tam lão gia tận mắt nhìn thấy thuyền chìm sao?

Chu phu nhân tựa như hoàn toàn không biết gì cả.
Câu hỏi đơn giản như vậy, Tiêu thị không thể nào nói không biết, đành theo bài soạn lão thái thái nhánh cả đã dạy ấp úng lặp lại:
Tối qua lão gia trở về chỉ nói rằng Khang Quận vương rơi xuống nước, phải báo cho triều đình biết, ngoài ra không nói thêm gì khác, ngay cả lão thái thái nhà tôi vặn hỏi cũng không hỏi được gì...
Nhị lão thái thái Đổng thị để Đường ma ma tới ngồi cạnh mình,
Chu phu nhân b6ây giờ thế nào?

Đường ma ma buồn bã đáp:
Phu nhân nhà tôi thương Quân vương gia nhất, hôm qua nghe tin xong liề5n ngất xỉu, phải vội vã mời lang trung ngay trong đêm, lang trung nói là bị sợ hãi quá độ nên thành bệnh.
Trời chưa sáng Đại lão gia đã chạy tới nha môn dò hỏi, ai ngờ lại chẳng hỏi thăm được gì.
Nhị lão thái thái Đổng thị sợ Chu gia đe dọa chưa đủ, còn muốn cho Điền thị châm ngòi thổi gió thêm đây mà, có điều lửa này phải canh sao cho vừa, bằng không để Tiêu thị nói lung tung sẽ khiến toàn bộ Trần gia đều bị dính líu vào.
Quất Hồng hỏi:
Vậy phải làm gì bây giờ ạ?
Còn có thể làm gì chứ, trưởng bối đã an bài còn phản đối được hay sao? Bên ngoài đang đổ mưa, Linh Lung cầm một tấm áo lông cừu màu xanh thêu hoa văn cúc vạn thọ đến,
Nên sửa soạn thế nào để đến nhà Khang Quận vương ạ?
Lâm Di nói:
Cứ như đi dự tiệc bình thường đi, chọn bộ nào đơn giản thanh nhã một chút.
Sau đó nàng chỉ vào đầu mình,
Chải búi tóc song loa là được rồi.
Bọn họ chuẩn bị xong xuôi, người gác cổng cũng báo rằng xe ngựa đã sẵn sàng.
Lâm Di cùng Tiêu thị ra ngoài, không hề ngạc nhiên khi gặp Nhị thái thái Điền thị và Lâm Phương ở cửa thùy hoa.
Rốt cuộc là thế nào thì...
tôi cũng không biết...
Sáng nay lão gia lại vội vàng đến nha môn...
Xe ngựa tiến vào vùng Đông thành, hạ nhân đánh xe lập tức cẩn thận hơn.
Phải biết ở khu vực này ngoại trừ tôn thất thì toàn là huân quý, va chạm ai cũng không đảm đương nổi.
Xe ngựa từ từ chạy đến trước nhà Chu gia, bốn người xuống xe vào trong.

Mau dậy đi.
Chu phu nhân đảo mắt nhìn Tiêu thị,
Mời Trấn Tam phu nhân ngồi.
Tiêu thị nghe vậy mới ngồi xuống.
Chu phu nhân thấy Tiêu thị lại nhớ đến Khang Quận vương, liền cầm khăn che miệng bật khóc thành tiếng.
Tiêu thị bước lên khuyên nhủ:
Phu nhân, người cần phải bảo trọng thân thể.

Lâm Di nhìn thoáng qua Tiêu thị, Tiêu thị vẫn bình tĩnh cúi đầu, không nói gì.
Nàng được Nhân Ngữ Thu tiên sinh và lão thái thái nhánh cả chỉ dạy chút chuyện trên chính trường, nhưng Tiêu thị lại không hề biết gì những thứ này, tất nhiên sẽ chẳng hiểu được, cho dù ngậm miệng không nói thì đại họa cũng sẽ ập xuống.
Chỉ một câu nói kia của Chu phu nhân thôi đã đủ hại chết cha nàng.
Nhị lão thái thái Đổng thị nắm chặt cầu huân hương trong tay, hai đầu mày nhíu chặt,
Không phải thì còn có thể là gì.
Chỉ e chuyện lão Tam ở Phúc Kiến làm việc sơ suất bị Chu gia biết được rồi, Khang Quận vương xảy ra chuyện như vậy mà nó không lập tức báo lên nha môn địa phương, chỉ điểm này thôi cũng đủ bị Ngự sử tố tội.
Tiêu thị vốn đã gắng gượng lắm rồi, thêm một chiếc lông vũ rơi xuống cũng sẽ sụp đổ, huống chi là những lời như vậy.
Lâm Di ở trong phòng nghe nói Nhị thái thái Điền thị và Lâm Phương cũng muốn cùng theo đến Chu gia.
Quận vương gia nhà chúng tôi xảy ra chuyện mà còn giấu giếm không cho nhà chúng tôi biết là sao...
Lão gia phu nhân không còn cách nào khác, cho nên mới sai tôi tới chỗ lão thái thái đây hỏi thăm.

Nghe xong Nhị lão thái thái Đổng thị cũng khổ sở dùng khăn lau khóe mắt,
Sao thế này, đang êm đẹp lại xuất hiện tại họa.
Vừa nói bà ta vừa nhìn Tiêu thị,
Con theo Đường ma ma qua an ủi Chu phu nhân một chút đi.
Không ngờ lại đến đây trong tình cảnh này.
Đường ma ma hơi ngước lên nhìn hai vị tiểu thư Trần gia.
Trần Lục tiểu thư vẫn thản nhiên, còn Trần Tứ tiểu thư thì lại siết khăn tay thành nùi, ánh mắt ươn ướt, liên tục nhìn quanh.
Đường ma ma hơi sững người, không giống như bà ta đã nghĩ.
Đến cửa thư phòng, Lâm Phương càng quan sát cẩn thận hơn, thư phòng của ai thì bảng chữ đề bên ngoài thường do người đó viết.
Rèm trúc bên ngoài được nhẹ nhàng xốc lên, trong phòng vọng ra một loạt tiếng thở dài, theo sau là tiếng ai đó khuyên nhủ:
Phu nhân cần nghĩ thoáng một chút, tin tức bên ngoài truyền về chưa chắc đã chính xác, nói không chừng vài ngày nữa Quận vương gia sẽ trở lại thôi.

Giọng Chu phu nhân khán đặc,
Thuyền đang yên ổn sao lại bị lật chứ? Ta nằm mơ thấy xung quanh Triệt Nhi toàn là nước, đang chờ chúng ta đến cứu.
Đường ma ma thông báo một tiếng, Chu phu nhân mới biết nữ quyến Trần gia đã đến.
Chu phu nhân suy yếu nằm tựa lưng trên giường quý phi, khuôn mặt xương gây nom vô cùng tiều tụy.
Lâm Di theo Tiêu thị hành lễ với Chu phu nhân.
Nói thế nào thì lão Tam nhà chúng ta cũng đi cùng với Khang Quận vương, bây giờ Chu phu nhân đương nhiên muốn gặp con nhất.
Đường ma ma cảm kích nhìn Nhị lão thái thái Đổng thị,
Lão thái thái nói đúng lắm.
Chúng tôi khuyên thể nào phu nhân cũng không nghe, cơm chẳng ăn mà nước cũng không màng uống, sắp quy tới nơi rồi.
Điện thị luôn không chịu được khi nghe thấy những chuyện thương tâm thể này,
Lúc trước phu nhân từng nghe ta giảng kinh, ta cũng muốn theo Tam đệ muội đi thăm phu nhân.
Đường ma ma gật đầu,
Thế thì còn gì bằng, vậy nô tỳ xin về chờ.
Điền thị và Tiêu thị đưa Đường ma ma ra ngoài, sau đó trở lại nghe Nhị lão thái thái Đổng thị dặn dò:
Bất kể Chu phu nhân hỏi cái gì, cứ theo tình hình thực tế mà đáp, bây giờ lão Tam bị giữ ở nha môn, nhất định là bị hiềm nghi có liên quan đến chuyện của Khang Quận vương, vì vậy Chu gia mới ngờ vực chúng ta.
Nếu có nửa câu ấp úng ở trước mặt Chu phu nhân, lão Tam nhất định không thể trở về.
Điền thị giờ mới hiểu được,
Ý mẫu thân là Chu gia muốn hạch tội chúng ta?
Tiêu thị nghe thấy hai chữ
hạch tội
, lòng thầm run lên.
Cả nhà cũng chỉ biết chờ lão gia về rồi lại hỏi...
Không ngờ bên nha môn lại cho người tới báo...
lão gia đã bị bắt giữ rồi.
Chu phu nhân vô lực tựa lưng vào gối phía sau, khẽ thở lấy hơi, hồi lâu sau mới hỏi:
Nghe nói Trần Tam lão gia lúc trước từng nói với Nguyễn Triệt chuyện ở Phúc Ninh, Tam thái thái cũng không biết?
Khang Quận vương và cha đều không có đây, không ai có thể đổi chất với Chu phu nhân, Chu phu nhân nói cái gì chính là cái đó Tiêu thị chột dạ, quay đầu nhìn thoáng qua Lâm Di và Nhị thái thái Điện thị.
Lâm Phương mặc một cái áo vàng nhạt đính trân châu, chải búi tóc xoắn ốc cố định bằng trâm bướm khảm ngọc thạch, bên dưới là váy xòe thêu hoa phù dung trắng, khuôn mặt nhợt nhạt không son phấn, nom yếu đuối đáng thương hơn bình thường.
So sánh hai người, phục sức của Lâm Di giản dị trẻ con hơn hẳn.
Bốn người cùng nhau lên xe ngựa đến Chu gia.
Nhị thái thái Điển thị nhìn lại Tiêu thị với ánh mắt không hiểu khiển gian phòng càng thêm yên ắng.

Đây là chuyện khi nào, sao tôi chưa từng nghe lão gia nói tới.
Tiêu thị bày dáng vẻ
hỏi gì cũng không biết
.
Chu phu nhân nghẹn ngào nói:
Xem ra chuyện này chỉ có Trấn Tam lão gia mới biết thôi.
Chu phu nhân quả nhiên chọn đúng lúc có người bên ngoài mà nói ra những lời này.

Nha hoàn trong phòng đứng lên đi ra đón khách.

Bây giờ không nói thì sẽ không còn kịp.

Lâm Di dùng tay áo che đôi mắt đỏ ửng, chỉ chực rơi lệ.

Chu phu nhân mới cúi đầu nhấp một hộp trà, một giọng nói yếu ớt bỗng vang lên bên tai:
Chu phu nhân, ngài làm ơn cho phụ thân cháu một đường sống đi!
Chu phu nhân lập tức nheo mắt nhìn về phía Trần Lục tiểu thư vừa quỳ sụp xuống đất.

Tiếng bước chân ngoài cửa cũng dừng lại, có lẽ đang lắng tai nghe ngóng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.