Chương 79: Kết quả


Phụ thân đến Phúc Ninh bàn giao công việc xong, chuẩn bị về Kinh thì chứng kiến Quận vương gia bị đắm thuyền.

Phu nhân chưa thấy nước sông 8dâng cao bao giờ nên không biết, khi ấy nước chảy rất xiết, đừng nói là người, ngay cả nhà cửa còn có thể bị nước cuốn mất chỉ trong nháy mắt... <3br>
cho dù cha cháu có tìm bao nhiêu ngày cũng hoài công.


Người bên ngoài hẳn có thể nghe ra ý trong lời của nàng.
Nếu Khang Quận vương thật sự chết rồi, Chu phu nhân chỉ cần rũ sạch các điểm bất lợi là có thể ngồi mát ăn bát vàng.
Hiện giờ chỗ bất lợi nhất chính là trở thành kẻ địch của Thành Quốc công, Chu phu nhân cố ý nói lái thành là cha cháu lôi kéo Khang Quận vương đến Phúc Kiến điều tra, nói khác khác bà ta muốn ám chỉ rằng Chu gia không hề có ý định đối đầu với Thành Quốc công, nhiều nhất phía họ chỉ bị cho cháu lừa nhận lời che giấu cho cha cháu, cho nên họ mới có hành động như vậy mà thôi.

Lâm Di dụi hai mắt, đã rửa sạch phấn cay rồi mà vẫn còn xót thế này,
Cho nên bà ta muốn đưa cha cháu vào chỗ chết, cha cháu chết, mọi chuyện liên kết thúc.
Nàng lo âu nhìn lão thái thái nhánh cả,
Cho dù cháu đã phản bác lại lời của Chu phu nhân, cha cháu ở nha môn vẫn gặp nguy hiểm.

Để cho Chu phu nhân biết, dẫu gia cảnh sa sút, nhà chúng ta vẫn không phải dạng mặc cho người ta ức hiếp.

Lâm Di nghĩ đến ánh mắt Chu phu nhân nhìn nàng hôm nay, tóm lại sau khi chuyện này qua đi, ít gặp hạng người đó thì tốt hơn.
Nàng đặt chén canh nấm tuyết hạt sen xuống một bên, mệt mỏi nói:
Cha cháu thích ăn cái này nhất.
Lão thái thái nhánh cả thở dài,
Lần này cho cháu có thể bình yên trở về thì cũng phải mất một lớp da rồi...

Lúc sáng rời khỏi nhà phụ thân còn...
còn nhờ hai vị bá bá trông nom người nhà...
Nhị bá mẫu cũng nghe thấy mà...đúng không Nhị bá mẫu? Nhị bá mẫu còn nói niệm kinh có thể hóa giải tai nạn, mọi người thành tâm khấn vái, nói không chừng Quận vương gia sẽ trở về.
Người Chu gia vốn không mời Nhị thái thái Điền thị, nhưng chẳng phải Điển thị đi theo lại đây với cớ muốn niệm kinh cầu an sao, như vậy ở thời khắc mấu chốt thì phải cố hết sức giúp đỡ chứ không phải mặc kệ nàng.
Ngay cả Tứ tỷ cháu cũng lên tiếng kìa...
Trong nhà ai cũng có thể tùy tiện răn dạy nhà nàng...
Lâm Phương giận dữ định lên tiếng nữa thì bị Nhị thái thái Điện thị liếc nhìn, đành nhịn xuống.
Nhị thái thái Điền thị tỏ vẻ khó xử.
Huế Hòa Quận chúa cũng vì chuyện này mà bệnh nặng một trận, tin tốt duy nhất xảy ra ở Trịnh gia gần đây chính là sau khi Trinh Nương lại đánh chửi nha hoàn trong phòng Trịnh Tam gia, suýt nữa đã khiến nha hoàn phải nhảy giếng thì Trịnh lão phu nhân không thể nhịn được nữa, cho người đưa mẹ con Trinh Nương trở về Chử gia, chấm dứt thời gian Trịnh Nương làm mưa làm gió ở Trịnh gia.
Trịnh gia tỏ rõ ý chỉ tuyển vợ hiền, nếu Chử gia lo về hôn ước giữa hai nhà thì cứ chọn một người hiền lương trong tộc của họ để gả, Trịnh gia sẽ tuyệt đối không nói hai lời,
Trong gia tộc họ Chử quả nhiên có người muốn trèo cao làm thân với Trịnh gia, không ngờ lại bị mẹ con Trinh Nương biết được, bị hai mẹ con mắng chửi rằng vì lợi ích mà hùa nhau ức hiếp cô nhi quả mẫu.
Phu nhân Kiến Quốc hầu như bỗng nhớ tới gì đó, liền hỏi Tiêu thị:
Tam thái thái, nhà cô ở Phúc Ninh nhiều năm như vậy, có từng gặp trường hợp nào bị nước cuốn mất mà vẫn bình yên vô sự không?
Tiêu thị vội vàng gật đầu đáp:
Có...
có...
có a...
Lâm Di cũng nói theo:
Mỗi lần lũ lụt ập đến đều có không ít người bị tách khỏi người thân, nhưng sau đó lại tìm được nhau.
Trịnh Thất tiểu thư khóc muốn cạn nước mắt, gửi mấy lá thư cho Lâm Di đều kể về chuyện lúc trước của Khang Quận vương.
Nhờ vậy Lâm Di mới biết cuộc đời Khang Quận vương long đong thế nào.
Thế mới nói cả vương tôn quý tộc cũng có chỗ khổ, chỉ được mỗi bề ngoài trong phong quang mà thôi.
Tin Khang Quận vương ở Phúc Kiến bị rơi xuống sông truyền ra, Kinh thành lập tức dậy sóng, thỉnh thoảng lại có người âm thầm hỏi thăm tin tức từ hạt nhân Trần gia.
Hoành ca ở thư viện cũng bị vây quanh hỏi han suốt ngày, Tiêu thị cầu cứu nhà mẹ đẻ cũng không thấy có tác dụng gì, từ khi đến nha môn, đến nay Trần Doãn Viễn vẫn chưa thể về nhà.
Có kẻ nói Khang Quận vương là bị người ta hãm hại, cũng có kẻ nói là quỷ thần nhúng tay vào, đủ loại suy đoán bay tứ tung.
Chu phu nhân ngồi lau tẩy son phấn dày cộm trên mặt, lau sạch thì vẻ tiều tụy lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ mặt thâm trầm, mày cau chặt.
Thân ma ma khom lưng nói:
Trần Tứ tiểu thư hỏi thăm nô tỳ bên chúng ta có tin tức của Quận vương gia không, trong khi Trần Lục tiểu thư lại chẳng hề nói gì.
Mắt bà ta lấp lóe,
Nô tỳ thấy Lục tiểu thư không phải là dạng dễ đối phó, nói câu nào cũng đối chọi gay gắt với phu nhân hết, ỷ vào tuổi còn nhỏ liền giở chiêu một khóc, hai nháo, ba treo cổ.
Có thể quỳ xuống nói ra những lời kia, bà ta đúng là đã xem thường con nhãi đó.
Chu phu nhân liếc mắt nhìn Thân ma ma,
Con nhóc đó có thể lớn gan như thế, tám trên mười phần là đã được tin gì rồi...
Thân ma ma đảo mắt,
Chẳng lẽ Quận vương gia vẫn bình an...
Chu phu nhân cười lạnh,
Thằng đó từng nói thật với ta bao giờ chưa? Cho dù có định giăng bẫy Thành Quốc công, nó cũng sẽ không nói trước cho ta biết.
Thân ma ma khoanh tay hỏi:
Vậy phải làm sao bây giờ ạ?
Chu phu nhân nói:
Chờ xem đi, diễn đủ rồi tự nhiên sẽ có tin tức thôi.

Cứ thể sau khi ở Chu gia một ngày, hai mẹ con Điền thị trở nên thân cận với Chu phu nhân hơn ban đầu rất nhiều.
Sau khi từ Chu gia trở về, Lâm Di đi thẳng tới chỗ nhánh cả.

Thế nào?
Lão thái thái đưa một chén canh nấm tuyết hạt sen cho Lâm Di.
Điền thì còn chưa lên tiếng, Lâm Phương bên cạnh đã ngồi không yên, lập tức lấy thân phận tỷ tỷ ra tạo uy,
Lục muội muội, sao muội dám trả treo với phu nhân như vậy, chuyện người lớn muội biết cái gì.
Phu nhân nói thế nào, muội ngồi nghe là được, làm gì có chỗ cho chúng ta xen vào.

Lúc này Lâm Di mới rụt rè ngẩng mặt lên,
Phu nhân nghe đi...
Cha nàng vố9n chủ động xin đến Phúc Ninh bàn giao công vụ, nếu thật sự có mưu đồ thì tại sao lại chạy đến Phúc Kiến để bị bắt chẹt chứ.
Nếu Chu phu nh6ân đã cố tình nói không rõ ràng để người khác hiểu lầm, vậy nàng cũng chẳng ngại đáp trả bằng những lời mơ hồ.
Chu phu nhân muốn lái mọi c5huyện thành Khang Quận vương bị hãm hại, vậy nàng sẽ lấy lý do nước lên cha và Khang Quận vương mới có liên quan tới nhau, mà thiên tai là chuyện chẳng ai dự kiến được cả.
Quận vương gia là cát nhân thiên tướng...
Nghe vậy Chu phu nhân không nhịn được lại rơi nước mắt.
Lâm Phương ở một bên dâng trà rót nước, nghiễm nhiên thành một người con dâu ngoan hiền.
Lát sau Điền thị nói muốn giảng kinh cầu bình an, vô cùng hợp ý Chu phu nhân.
Bây giờ chúng ta đang nóng ruột nên ở đây nói mấy câu thế này, chứ cuối cùng vẫn phải xem triều đình xử trí thế nào thôi.
Đối đáp kịch liệt vừa rồi đã biến thành tùy tiện nói chuyện vài câu, Điển thị biết cách giải vây thật.
Điển thị muốn thiết lập quan hệ thân thiết với Chu phu nhân, liền không ngần ngại lấy người bên cạnh làm quân cờ.
Qua lại thân với tôn thất thì thế nào, còn chẳng phải là chơi với hổ, không cẩn thận liền mất mạng hay sao? Bây giờ tay đắc tội với Chu phu nhân, nhưng nhà họ sẽ không bị miệng lưỡi của bà ta nhào nặn.
Tiêu thị đứng dậy đỡ Lâm Di lên,
Xin phu nhân đừng tức giận, tôi không biết ăn nói...
Lục nha đầu nhà tôi lo cho phụ thân nó nên mới dám đôi co tới phu nhân như vậy.

Trần Nhị thái thái Điền thị đã treo mác lương thiện thì tất nhiên nên đứng về phía kẻ yếu, cho nên thị cũng lên tiếng:
Lục nha đầu nhỏ tuổi không hiểu chuyện, xin phu nhân đừng chấp nhất với con bé làm gì.
Lâm Di nghĩ tới đây lại thầm thở dài, Chu Thập Cửu cũng đáng thương thật.
Tại thời khắc mấu chốt mà Chu phu nhân cũng chỉ lo làm sao thu lợi trong chuyện này, hoàn toàn không hề lo lắng cho sống chết của cháu trai.
Nữ quyến Trần gia lần lượt hành lễ với hai vị phu nhân hầu gia.
Hai vị phu nhân hầu gia vừa an ủi Chu phu nhân vừa âm thầm dò xét mẹ con Trần thị trong phòng.
Một nhu nhược, một còn nhỏ...
Chu phu nhân có ý định đổ tội mọi chuyện lên đầu Trần gia đây mà.

Chưa hẳn.
Lão thái thái nhánh cả đưa tay chỉnh sửa lại cổ áo cho Lâm Di,
Khang Quận vương xảy ra chuyện, Trịnh gia và Lâm gia đều như chim sợ cành cong, bọn họ tất nhiên sẽ tới chỗ Hoàng thượng thưa chuyện rõ ràng.

Tuy cũng biết vậy, nhưng Lâm Di vẫn lo lắng không thôi.
Lão thái thái khen ngợi nàng:
Cháu làm tốt lắm.

Hang hùm ổ sói ạ.
Lâm Di kể lại chuyện ở Chu gia rồi nói:
Chu phu nhân không thích đứa cháu trai Khang Quận vương này như bề ngoài.

Lão thái thái nhánh cả cũng nói thẳng:
Tất nhiên, không phải con trai ruột mà lại nắm giữ tước vị Tôn thất không có con thừa tự thì phải nhận con của nhánh để kế thừa tước vị.
Nhánh của Khang Quận vương không còn người, tước vị sẽ rơi vào nhà nào, không cần nghĩ cũng biết.
Đúng sai thế nào, về sau Chu Thập Cửu trở lại thì đó là chuyện nội bộ nhà bọn họ.
Chu phu nhân ôn hòa bảo:
Lục tiểu thư mau dậy đi, đất lạnh lắm, con gái như cháu làm sao chịu được.
Tiêu thị rơi nước mắt đỡ Lâm Di dậy rồi cùng ngồi xuống.
Bấy giờ nha hoàn bên ngoài mới lên tiếng:
Phu nhân Ninh Bình hầu và phu nhân Kiến Quốc hầu đến ạ.
Thì ra bên ngoài chính là hai phu nhân hầu gia, nhà huân quý thường qua lại với nhau, Chu phu nhân có ý muốn qua hai vị phu nhân này để chuyển đến tại Thành Quốc công đây mà.
Bọn họ không thể cãi lời Chu phu nhân, nhưng Chu phu nhân cũng không thể đoán bừa tình cảnh của Khang Quận vương.
Một tia sắc lạnh thoáng lóe lên trong mắt Chu phu nhân, song ngay sau đó liền biến thành vẻ đau thương cùng cực,
Con bé này, mau đứng lên đi...
chuyện bên ngoài trẻ con như cháu làm sao biết được, ngay cả ta cũng mơ hồ không rõ...
Lâm Di khẽ lắc đầu,
Nếu là bình thường cháu nhất định không dám cầu xin phu nhân...
nhưng phụ thân cháu...
khó khăn lắm mới có thể trở về Kinh...
Nói tới đây nàng nhìn Điền thị,
Chưa đoàn tụ với tổ mẫu và nhà hai vị bá bá được mấy ngày đã...
đã...
Chuyện ở Chử gia nhất thời cũng bị người ta bàn tán xôn xao, ồn ào từ đầu đường đến cuối ngõ.

Chỉ thị đánh nhau sứt đầu mẻ trán, Trịnh gia lại hết sức thanh tịnh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.