Chương 80: Ném không đi


Vị Ngôn quan kia lôi lại chuyện Thái Tổ cùng thân tín tắm máu chiến đấu để tạo nên giang sơn này, chuyện Thành Tổ ba lần thân c8hinh bảo vệ Đại Chu, chuyện Cao Tông gian nan giữ vững sự nghiệp ra sao, nếu lãnh thổ Đại Chu mảy may bị sứt mẻ, thì một là kh3ông thể đối mặt với các vị Tiên hoàng, hai là không cách gì bồi tội với bách tính.

Tận khi Hoàng đế cũng chảy mồ hôi h9ột, vị Ngôn quan kia mới chịu ngừng.

Nhưng vị Ngôn quan kia cũng bị người ta giội nước bẩn ngay tại chỗ, tổ ông ấy chỉ6 vì muốn tạo thành danh mà bất kính với Hoàng đế.
Vị khách ngồi trên ghế mặc loại trường sam văn sĩ thường mặc, từng hành vi cử chỉ đều lộ ra phong thái của con cháu dòng dõi thư hương, khí chất ôn hòa nhã nhặn, hoàn toàn không giống hạng có thể làm ra những chuyện thấp hèn như thuê mướn tặc phỉ làm việc cho mình.
Nhớ tới lần trước Lâm Đại lão gia đưa trượng phu mình về rồi dẫn tới trận phong ba với một đứa đào hát, lần này Tiêu thị để phòng hơn hẳn, sợ Lâm Đại lão gia lại mang tới tai họa gì nữa.
Lâm Đại lão gia luôn miệng khen ngợi Trần Doãn Viễn:
Trần huynh khi khái thật, mấy ngày nay mọi người đều âm thầm tán thưởng Trần huynh đấy.
Ai nghe được mấy lời này cũng sẽ tin tưởng mấy phần.
Có Nhị lão thái thái Đổng thị khen ngợi không ngớt miệng, thế nào trong tộc Trần thị cũng có người tán dương Nhị bá phụ xứng đáng làm một huynh trưởng.
Hai mẹ con họ đã tính toán kỹ lưỡng, cho dù cha nàng có trở về hay không, họ luôn có cách trục lợi cho bản thân.
Chuyện ở Phúc Ninh có thể tra ra được đều là công lao của Trần huynh cả.

Nói cứ như biết được toàn bộ chân tướng vậy.

Nào có...
Trở lại phòng mình, Lâm Di gọi Linh Lung tới hỏi:
Mẹ nuôi của em rất quen thuộc đường nước trong Kinh đúng không?
Khoảng thời gian này Lâm Di có ý định để mẹ nuôi của Linh Lung chú ý động tĩnh trong Kinh, làm quen với hạ nhân của nhiều nhà, để có gì về sau dễ hỏi thăm tin tức hơn.
Linh Lung đáp:
Lần trước em nghe mẹ nuôi nói bà có không ít đồng hương trong Kinh, thỉnh thoảng lại tụ tập với nhau ăn bữa cơm.
Nàng vừa nói vừa giúp Lâm Di đổi một bộ váy áo bằng lụa vàng,
Em gọi mẹ nuôi đến đây nhé?

Lâm Di ngồi xuống mép giường, nhờ mẹ nuôi Linh Lung đến Lâm gia? Đã gần như quyết định song Lâm Di lại đổi ý ở thời khắc cuối cùng,
Để sau đi.
Bây giờ không thể tùy tiện manh động, ngộ nhỡ bị phát hiện thì ngược lại còn bị đối phương bắt chẹt.
Đang ngồi một bên nghe cha và Lâm Đại lão gia hàn huyên, Lâm Di bỗng thấy Lâm Đại lão gia đảo mắt nhìn thoáng qua nàng,
Trần huynh có một trai một gái ngoan thật.
Nghe vợ tôi nói, Trần Lục tiểu thư cùng cỡ tuổi với Tam tỷ nhị nhà tôi đúng không.

Câu nói này lập tức khiến máu trong người Lâm Di như bị rút cạn.
nào có...
Trần Doãn Viễn khoát tay,
Không liên quan gì đến tôi, đó là nhờ Nghiêm đại nhân can đảm đứng ra vạch trần mọi chuyện, Hoàng thượng anh minh dùng thần binh mới có kết quả như vậy.
Lâm gia bị cuốn vào chuyện này ngay từ đầu, ỷ vào quan hệ trên triều nên cũng coi là mò được chút lợi ích.
Chẳng qua giữa đông đảo Ngôn quan thanh liêm tham gia tố cáo, bọn họ không nổi bật cho lắm, chưa kể trước đó còn có bể bối liên quan đến tặc phỉ.
Khó trách vì sao giờ họ lại tới đây lôi kéo quan hệ.
Tiêu thị ngắm nghía khuôn mặt tiều tụy của Trần Doãn Viễn,
Mấy ngày qua lão gia đã chịu khổ rồi.
Trần Doãn Viễn thở dài nói:
Bà và các con cũng gầy kìa.
Chỉ một câu nói liền khiến Tiêu thị đỏ vành mắt.
Một tháng qua đối với Tiêu thị hệt như một năm, song bà vẫn cắn răng chịu đựng áp lực từ Nhị lão thái thái Đổng thị, ngậm miệng không nhắc tới chuyện của trượng phu, cũng chẳng gây ra bất kỳ nhiễu loạn nào.
Trần Doãn Viễn nghe kể lại, ánh mắt mang theo cảm thán, tiểu Tiêu thị rốt cuộc cũng thấp thoáng tác phong như người vợ đã mất của ông.
Tiêu thị trại chăn đệm ra muốn trượng phu nằm xuống nghỉ ngơi, song Trần Doãn Viễn lại khoát tay từ chối, lên tinh thần bắt đầu hỏi han chuyện học của Hoành ca.
Vốn tưởng Hoành ca sẽ vì chuyện này mà để việc học bị ảnh hưởng, ai ngờ kết quả lại hoàn toàn trái ngược với dự kiến của ông, con trai tiến bộ không ít so với lúc trước.
Trận này qua đi, người trong nhà ai cũng thay đổi ít nhiều.
Tiêu thị gật đầu,
Vậy tính ra chúng ta thiếu nợ Lâm gia rồi.

Trưởng tử của Lâm gia năm nay thi Hương đậu hạng nhất, nhưng nghe nói thằng bé lại trầm uất đến mức sinh bệnh.
Trần Doãn Viễn đột nhiên nhắc tới chuyện này.
Tiêu thị tất nhiên không nghe ra ẩn ý trong câu này,
Sao lão gia biết?
Trần Doãn Viễn phiền muộn đáp:
Lâm Đại lão gia nói.
Lâm Đại lão gia không những nói một lần mà trước khi cáo từ còn nhắc thêm lần nữa, Trần Doãn Viễn càng cảm thấy kỳ quái hơn,
Lâm Di và trưởng tử Lâm gia từng gặp nhau sao?
Tiêu thị đáp:
Gặp được vài lần qua các buổi tiệc.
Trần Doãn Viễn trầm ngâm nói:
Hôm nào bà hỏi Lâm Di một chút xem, hẳn có chuyện gì đó chúng ta không biết.
Tiêu thị lập tức hiểu được, vội vàng khoát tay,
Không thể nào đâu, lão gia yên tâm đi, Lâm Di hành xử luôn rất cẩn thận, ngay cả lão thái thái nhánh cả cũng khen con bé hoài, mấy ngày qua nếu không nhờ Lâm Di, cái nhà này chẳng được bình yên như thế đâu.
Tất nhiên Trần Doãn Viễn hiểu tính nết của con gái mình, chẳng qua ông vẫn thấy bất an,
Hỏi một chút cũng không sao...
Ông luôn cảm thấy Lâm Đại lão gia có ẩn ý gì đó.
Tiêu thị gật đầu,
Nếu lão gia vẫn bận tâm, vậy ta sẽ cho người tới Lâm gia dò hỏi một chút xem thế nào.
Trần Doãn Viễn ngẫm nghĩ,
Ừ, thế cũng được.

Ngôn quan thẳng thắn bộc trực không sợ sai, thời khắc mấu chốt có thể dựa vào miệng lưỡi linh hoạt để giữ mạng.
Lão thái thái nhánh cả nói rất đúng, không có công phu miệng mồm cỡ ấy, ông vẫn nên yên phận làm một huân quý sa sút thì hơn.
Lần này có thể gặp sứ thần Hoàng thượng phái đến cũng là nhờ ông lấy công trạng của Trần gia lúc trước ra bảo đảm, dùng tên tổ tông mà thề về lòng trung thành tuyệt đối.
Thảo nào Nhị lão thái thái Đổng thị lại thích Nhị thái thái Điền thị đến vậy.
Kinh Phật của Điền thị vào thời khắc mấu chốt luôn có thể dùng để thêm thắt chút màu sắc cho bất cứ chuyện gì.
Lâm Phương bực bội vì nha hoàn bóc vải chậm, đẩy đĩa vải sang chỗ Lâm Di,
Bóc vỏ giúp nào.
Bây giờ cả nhà Nhị bá phụ là ân nhân của nhà nàng, Lâm Di đành chọn một quả vải lớn nhất trên đĩa, cẩn thận bóc vỏ.
Sau khi Lâm Chính Thanh thiếu chết nàng, vị tiểu thư Trần gia mà hắn muốn cưới là ai? Rốt cuộc Lâm gia đang tính toán cái gì?
Trần Doãn Viễn trở về, Nhị lão thái thái Đổng thị cũng vui mừng gật gù,
Là tổ tông Trần gia phù hộ.

Sau tấm bình phong, Lâm Phương nhàn nhã bóc vải ăn, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Lâm Di, chờ một lúc thì không nhịn được nữa, thấp giọng nói:
Mấy ngày qua cha ta bận đến mức chân không chạm đất, nhờ vậy Tam thúc phụ mới được thả ra đấy.
Bản lĩnh của Nhị bá phụ đúng là không tệ, ông ta vốn đang ở một bên xem náo nhiệt, vừa nghe nói cha nàng được thả là lập tức ra mặt báo công, kể lể lại mấy ngày qua mình chạy chọt móc nối quan hệ như thế nào,
Có thể nhờ ai đều nhờ cả, ông trời rốt cuộc vẫn không phụ người có tâm.
Nhị lão thái thái Đổng thị hăng hái bổ sung thêm rằng Nhị thái thái Điển thị ở trong Phật đường cầu nguyện đến quên ăn quên ngủ, nhờ vậy Phật Tổ mới hiển linh.
Lâm Đại lão gia đứng dậy cáo từ:
Mấy ngày nay Thanh ca nhi bị bệnh nặng, bằng không cũng cùng tôi tới đây rồi.
Mấy lời quan trọng thường được nói trước khi chia tay, như vậy mới để lại ấn tượng sâu hơn.
Lâm Chính Thanh lại muốn giở thủ đoạn gì đây? Đưa tiễn Lâm Đại lão gia xong, Trần Doãn Viễn trở về phòng trong.
Tiêu thị ân cần săn sóc trượng phu, Hoành ca và Lâm Di đã lâu không thấy cha nên cũng ở một bên góp lời.
Hôm ấy vị Ngôn quan kia đã quỳ trước cửa cung gần ba canh giờ trước 5khi ngất
xiu.
Nghe xong Trần Doãn Viễn không khỏi cảm thán, luận tài ăn nói và ý chí sắt thép, ông thật sự không sánh bằng Ngôn quan.
Lâm Đại lão gia nói ra những lời như vậy, cha và mẹ nhất định sẽ tìm cách hỏi thăm.
Kiếp trước nàng gả vào Lâm gia cũng là do phía Lâm gia chủ động thuyết phục cha.
Cho nên bây giờ nàng phải suy nghĩ thật kỹ tình hình lúc ấy rốt cuộc là thế nào, hình như Lâm gia có nhờ vả một vị trưởng bối Trần gia, đến cùng là ai nhỉ? Càng suy nghĩ Lâm Di càng nhận ra, dường như nàng chưa từng làm rõ chuyện ở kiếp trước.
Cộng thêm vào thời khắc mấu chốt, ông thẳng thắn bày tỏ ý kiến rằng Khang Quận vương ở Phúc Kiến là bị kẻ khác hãm hại, ông mới được Hoàng thượng che chở, chịu đựng thêm một thời gian, cuối cùng cũng bình an trở về nhà.
Trần Doãn Viễn ở trong phòng nhìn Tiêu thị giúp mình thay y phục sạch sẽ, ngồi xuống ghế uống trà con gái tự tay rót cho cha.
Ông thỏa mãn thở hắt ra một hơi, đúng là không đâu bằng ở nhà.
Lâm Phương cười đắc ý.
Bây giờ không phải mùa vải, mỗi lần trong nhà có món ngon, theo lẽ thì phải chia đều cho các vị tiểu thư, nhưng hộp đưa tới chỗ nàng ta là lớn nhất.
Ma ma cầm hộp tới còn cười nói:
Tứ tiểu thư thích ăn vải nhất mà đúng không.
Vì muốn để cha nghỉ ngơi sớm, Hoành ca và Lâm Di lần lượt trở về phòng mình.
Tiêu thị ở một bên xoa bóp chân cho trượng phu, Trần Doãn Viễn nghĩ đến tai ương lần này, vành mắt liền hơi cay cay, thật lâu sau mới hồi thẩn.
Tiêu thị bỗng hỏi:
Sao lão gia lại trở về cùng với Lâm Đại lão gia vậy?

Lâm gia nhờ con trai của một người bạn cũ đứng ra bảo lãnh cho tôi trước mặt Hoàng thượng, chắc Lâm Đại lão gia hay tin nên mới...

Trận này ban đầu ông suýt nữa đã chọn con đường chết, cũng may ông không phải loại người mắt mù trong thời điểm mấu chốt.
Sau khi được lão thái thái nhánh cả phân tích thiệt hơn rõ ràng, ông đã chọn con đường có cơ may sống sót nhiều nhất.
Trong phòng khách, Lâm Di dâng trà cho cha xong thì cũng quay sang rót một chén cho khách.
Ở kiếp trước Lâm Đại lão gia cũng nói hệt như vậy, sau đó liền có tin Lâm gia chính thức ngỏ lời cầu hôn với cha nàng.
Lâm gia ra ám hiệu mấy lần, nàng đều tìm cách cự tuyệt, tại sao chuyện kiếp trước vẫn diễn ra...
Dòng dõi thư hương như Lâm gia, không nắm chắc thì trưởng bối trong nhà sẽ không ra mặt đề cập việc hôn nhân với bên đối tượng, đặc biệt là gia chủ như Lâm Đại lão gia.
Bởi một khi phía đối tượng từ chối, hai nhà liền sẽ trở mặt, thậm chí còn có thể ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa cả hai gia tộc.
Trần Doãn Viễn cũng hơi giật mình.
Lâm Đại lão gia nói tiếp:
Trần huynh tĩnh dưỡng cho thật khỏe đi, mấy ngày nữa mời huynh sang phủ ngồi chơi, chúng ta hàn huyên nhiều hơn.
Lần này ngay cả Tiêu thị cũng nghe ra chỗ bất thường.
Trái vải khá nóng, ai ăn không quen sẽ bị nhiệt, chỉ mình Từ tiểu thư phủ chúng ta mới có lộc ăn thế này thôi.
Hai nha đầu Linh Lung với Quất Hồng biết chuyện thì lập tức sôi máu, có mấy trái vải mà cũng không tha.

Lúc ấy Linh Lung nói với Lâm Di:
Có gì hiếm lạ đâu, lúc chúng ta ở Phúc Kiến có vải ăn quanh năm đấy thôi, mắc gì chúng ta phải tị nạnh với cô ta chứ.
Lâm Di bóc vỏ xong, Lâm Phương sảng khoái giơ tay ra nhận.

Ai ngờ Lâm Di lại cho quả vải vào miệng mình, vừa ăn vừa nhíu mày,
Ngọt quá, ăn hết chỗ vải này thì eo sẽ phì ra cho mà xem.
Lâm Phương vốn định phát tác, nghe vậy liền nhìn Lâm Di chằm chằm,
Thật à?
Linh Lung đứng bên cạnh nhanh nhảu tiếp lời:
Tứ tiểu thư không biết đâu, đồng liệu của Tam lão gia ở Phúc Ninh có cô con gái rất thích ăn vải, eo vị tiểu thư kia to cỡ thùng nước ấy.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.