Chương 82: Oan gia


Lâm Di dẫn hai nha đầu ra của thùy hoa để lên xe, đi đến vườn hoa thì thấy Lâm Phương đang chơi đá cầu với bốn nha hoàn.

Chạy tới chạy lui m8ột chặp, Lâm Phương đã đổ mồ hôi đầm đìa.
Một tướng thành công phải đổi bằng vạn bộ xương trắng, ai cũng muốn làm tướng quân thì ai làm xương trắng đây? Đêm xuống, Lâm Di chuẩn bị lên giường ngủ sớm, Linh Lung cầm gối thơm tới, cười tới ngoác miệng,
Tiểu thư nhồi hoa vào gối như vậy, chạm một cái là thơm nức phòng, toàn bộ gối chăn trong giường đều thơm lây.

Quất Hồng cầm đèn sừng dê đến, cười bảo:
Đừng ở đó cười mãi, không thấy tiểu thư buồn ngủ lắm rồi ư?
Nằm trên giường êm, Lâm Di thoải mái thở hắt một hơi, đây là giường mới lão thái thái cố tình sai người làm cho nàng, chắc biết tướng ngủ của nàng xấu nên bà đã cho làm giường rộng hơn nhiều, nằm rất thích.
Vén rèm lên, Lâm Di liền thấy trong phòng có một người trùm kín từ đầu đến chân.
Đây là ai...
Nể mặt Tiêu thị, nàng vốn định thành hôn rồi sẽ tìm cơ hội xử lý Lục ma ma sau, ai ngờ vừa vào cửa Lâm gia bà ta liền nghe theo mọi sắp xếp của Lâm gia.
Ngày nàng bị thiêu chết, bà ta còn ngoan ngoãn dẫn tất cả nha hoàn trong phòng đi uống rượu.
Chẳng phải Chu Thập Cửu đang đứng trên đám mây ngũ sắc vung tay áo hô phong hoán vũ ư? Sao lại trùm chăm ngồi trên ghế nhà nàng thế này? Lâm Di tiến lên, đoan chính hành lễ với Chu Thập Cửu.
Chất giọng êm tại của Chu Thập Cửu đã không còn, thay vào đó là âm mũi vô cùng nặng,
Đứng lên đi.
Bị người này tính kế lâu như vậy, cha nàng thậm chí còn vì vậy mà phải chịu cầm tù trong lao ngục, rốt cuộc có một ngày nhìn thấy đối phương chật vật thế này, Lâm Di khó nén khỏi cảm giác khoan khoái trong lòng.

Nhũ danh của cháu là do mẫu thân đặt trước khi bà lâm chung, ma ma bên cạnh mẫu thân tất nhiên sẽ biết.
Mắt lão thái thái nhánh cả lập tức sáng lên,
Cháu muốn nói...

Lâm Di tiếp lời:
Trước khi đi Phúc Ninh, nhà cháu đã thả Lục ma ma kia về nhà.
Lâm gia muốn giới nước bẩn lên người nàng, nàng sẽ kính cẩn trả lại cho bằng hết.
Lâm Di vui sướng chạy về phòng nghỉ, vừa nhắm mắt liền ngủ một mạch đến giờ cơm tối.
Món chính trong bữa tối là cá chiên phủ sốt mà nàng thích nhất, yến sào chưng mật ong tráng miệng, vẫn là ở chỗ nhánh cả thoải mái nhất.
Tiểu Tiêu thị tuy khờ khạo nhưng được cái là rất biết nghe lời, lão thái thái nhánh cả cũng không đi vòng vèo, trực tiếp hỏi Tiêu thị ở ngay trước mặt Lâm Di luôn:
Hai vợ chồng cô cậu định thế nào?
Tiểu Tiêu thị nhỏ giọng đáp:
Nếu tâm tư phu thê Lâm Đại lão gia không bất chính đến vậy thì mối này thật ra không hề tệ.
Dứt lời bà nhìn thoáng qua Lâm Di, dù gì Lâm Đại lang cũng có tiền đổ quá tốt, chí ít người bên ngoài đều sẽ hâm mộ bà tìm được một con rể tốt, chỉ là trong mắt lão gia không dung được một hạt cát, mà bà cũng sợ về sau Lâm Di phải chịu uất ức.
Bao nhiêu nhà bán con gái đổi lấy lợi ích, lúc còn ở Phúc Kiến Lâm Di cũng từng nghe nói nhiều vụ quan lại thẳng thừng đem thứ nữ trong nhà gả cho con cháu thương gia, đổi lấy sính lễ giá trị để đút lót, kết nối quan hệ cho con đường thăng chức về sau.
bằng không sao lại mời nhiều khách như vậy.
Lão thái thái nhánh cả thở dài,
Vậy cháu tính làm sao? Kháng cự đến cái chết lưới rách? Mặc cho mình mất thanh danh?
Lâm Di tựa đầu vào người lão thái thái nhánh cả,
Cháu đâu có ngốc vậy.
Bọn họ muốn hại cháu thì cháu phải cúi đầu đón nhận hay sao? Mạng sống là của chính mình, cùng bọn họ cá chết lưới rách quá uổng phí.
Song muốn thoát thân cũng không dễ như nói ngoài miệng.
Lão thái thái nói rất đúng, Lâm Di bóc vỏ hạt bí cho vào miệng, kẻ chưa bao giờ thôi tính toán người khác luôn giỏi lợi dụng lòng người nhất, ở gần anh ta lâu dài thì không chừng ngày nào đó cũng biến thành con cờ của anh ta luôn.
Bàn cờ của anh ta quá lớn, số quân cờ phải hy sinh thật sự quá nhiều.
chưa chết được.
Bà thật sự không thể ngờ Lâm Đại lang trong đường đường mà lại có thể làm ra chuyện như thế.
Ấn đường của Lục nha đầu chau chặt, vành mắt thâm quầng.
Lâm Di mệt mỏi nói:
Nhưng nếu Lâm gia đường hoàng ra mặt cầu hôn, nhà chúng ta cũng chỉ có thể nhận lời.
Lão thái thái nhánh cả trầm ngâm,
Tương lại phải đối mặt với cha mẹ chồng và phu quân có phẩm hạnh bất chính như vậy...
Lâm Di tiếp lời:
May mà chúng ta đã biết người biết ta, cũng dễ đề phòng hơn.
Dứt lời nàng nâng chén trà lên cho lão thái thái nhánh cả.
Lão thái thái nhánh cả nhìn Lâm Di tinh nghịch le lưỡi thì không nhịn được mà bật cười,
Con bé này, dám giả vờ lừa cả ta cơ à.
Lâm Di nói đỡ như vậy là vì không muốn bà mãi tức giận rồi hại thân.
Lão thái thái nhánh cả biết tính cách của Lâm Di, chuyện nhỏ chưa bao giờ làm khó được nàng.
Nếu là đôi bên có tình thì con bé tuyệt đối sẽ không có vẻ mặt thế này.
Linh Lung vừa định mang đèn xuống thì Quất Hồng ra ngoài đổ nước lại quay vào,
Tiểu thư, Tam lão gia tới ạ.
Lâm Di lập tức ngồi dậy, đã trễ thế này sao cha còn đến chỗ nhánh cả? Nàng để Linh Lung giúp mình thay y phục tử tế, sau đó cầm đèn đi tới phòng lão thái thái nhánh cả.
Bạch ma ma ngăn ở cửa, chỉ để một mình nàng vào phòng.
Hơn nữa...
cháu luôn cảm thấy Lâm gia không thật sự có ý định nghị thân...
Chu Thập Cửu không nhìn Lâm Di nữa,
Trên đường hồi Kinh ta có thấy Đông Hiệp lĩnh Đổng Trường Mậu.
() Hiệp lĩnh là chức tướng tam phẩm đóng quân ở các tỉnh ngoài, vị trí dưới phó đô thống (đô thống là chức quan võ cao nhất thời này).
Đồng Trường Mậu...
Sức khỏe lão thái thái nhánh cả vốn không tốt, điều Lâm Di sợ chính là bà bị lửa giận công tâm.
Bạch ma ma nghe tiếng liền cuống cuồng muốn đi lấy thuốc.
Lão thái thái nhánh cả bảo:
Hôm qua ta nghĩ rồi, Lâm gia đã có ý kết thân, không bằng chúng ta sớm hơn một bước nghị thân với Tề gia.

Bá tổ mẫu vừa ý Tề gia, nhưng Tề gia mắt nhìn cao, sẽ không chấp nhận để mình bị liên lụy bởi những lời đồn thất thiệt, lúc này bọn họ sẽ không đồng ý đâu.
Tề gia nhiều quy tắc, Lâm Di đã nghĩ thấu điểm này từ lâu rồi.
Lão thái thái nhánh cả gật đầu, bà cũng lo vấn đề này, Tề gia cái gì cũng tốt, nhưng lại bo bo giữ mình quá mức.
Chàng vừa
xảy ra chuyện
là cô nhóc này liên phủi sạch quan hệ ngay.
Song suy nghĩ thật lòng nhất đó của cô nhóc cũng chỉ hiện lên trên mặt trong nháy mắt mà thôi.
Lão thái thái nói không ra lời song vẫn khua tay ngắn Bạch ma ma lại, hồi lâu sau hô hấp của bà mới bình ổn lại,
Lui xuống đi...
ta vẫn...
Cha dẫn ai đến vậy....
Không ngờ trong phòng còn có người khác, Lâm Di còn đang cân nhắc có nên lui ra hay không thì người kia chợt quay đầu lại, cầm khăn tay che miệng hắt hơi một cái.
Bà ngồi thêm một lát rồi trở về phủ nhánh thứ hai.
Lâm Di đỡ lão thái thái nhánh cả vào buồng trong.
Tiêu thị và Lâm Di vào phòng của lão thái thái nhánh cả, Tiêu thị không kịp chờ liền đề cập tới chuyện Lâm gia mở tiệc chiêu 6đãi.
Lâm Di ở một bên cúi đầu, nói không lo lắng là giả, Lâm gia gióng trống khua chiêng như vậy, đâu thể chỉ hai ba câu nói là qua chuyện.5
Tổ khổ giúp quan binh Phúc Kiến ...
Chẳng phải là đi điều tra quân lương ở Phúc Kiến ư? Sao lại trở thành mặt nói thay Phúc Kiến rồi?
Tiêu thị nghe vị ma ma kia nói rằng cưới gả có thể giúp giải xui thì liền đồng ý với Lâm gia, gà nàng sớm hơn thời hạn nửa năm.
Lúc ấy nàng đã biết Lục ma ma chỉ muốn trục lợi từ chỗ nàng thôi, bằng không trước đây lúc mẹ đẻ nàng qua đời, cả nhà nàng phải đến Phúc Ninh, bà ta đã chẳng khóc lóc xin được ở lại trong Kinh.
Lão thái thái nhánh cả nhẹ thở ra hít vào một hơi, nhắm mắt lại,
Tại sao không nói cho ta biết sớm, từ hôm đó đến giờ đã bao lâu rồi.

Cháu tưởng rằng vì trước đó bị chúng ta từ chối, hắn tức giận mới cố tình nói lung tung nhằm hạ nhục cháu, không để ý thì một thời gian sẽ qua chuyện thôi.
Sau đó nghe nói hắn thi đấu giải Nguyên, nhất định có rất nhiều mối tốt đang chờ, chắc sẽ không lại tới uy hiếp cháu, về sau cẩn thận đề phòng một chút là được.
Lão thái thái nhánh cả cẩn thận cân nhắc lại từ đầu đến đuôi rồi sai Bạch ma ma đi hỏi thăm tung tích của Lục ma ma.
Ăn bữa trưa xong, bà đuổi Lâm Di đã không mở nổi mắt đi,
Mau đi ngủ nào.

Từ khi nhận được thiệp mời từ Chu phu nhân, Lâm Phương liền giảm hẳn lượng cơm mỗi bữa, áp dụng n3hiều phương thức vận động ra mồ hôi trong vườn hoa.
Phí tâm tự như vậy là muốn nổi bật trong buổi tiệc, đổi lấy một nụ cười của người trong9 lòng đấy mà.
Lão thái thái nhánh cả nhìn vẻ mặt thỏa mãn của Lâm Di, khóe môi không tự chủ hơi nhếch lên.
Ăn cơm xong, hai bà cháu ngồi nói chuyện với nhau,
Trịnh Thất tiểu thư có viết thư có cháu không?

Đa số các gia đình lớn đều có chung nhận thức rằng đây chính là công dụng của việc sinh con gái, bọn họ khổ sở nuôi con gái lớn đầu phải để bị lỗ vốn.
Cha nàng luôn vô cùng khinh thường loại hành vi này, và không so đo thiệt hơn cũng là ưu điểm của tiểu Tiêu thị, từ đó đến giờ bà luôn cẩn thận chăm sóc huynh muội nàng.
Tới giờ cháu vẫn không hiểu làm sao hắn lại biết được nhũ danh của cháu, cho nên cháu không dám tùy tiện cho trưởng bối biết.
Đây là lời thật lòng, nàng biết Lâm Chính Thanh sẽ không chịu bỏ qua, sớm muộn gì cũng có màn này, nhưng thật sự không biết nên mở lời thế nào.
Lâm Di trịnh trọng nói tiếp:
Cháu thà quy y cửa Phật chứ không muốn gả cho kẻ như thế.
Lâm Di lắc đầu, sau khi Huệ Hòa Quận chúa bị bệnh, Trịnh Thất tiểu thư ít thư từ qua lại hơn hẳn.

Có nghe được tin tức gì của Khang Quận vương không?
Lâm Di kể lại:
Nghe Lâm Phương nói dở nửa cầu, có vẻ như Khang Quận vương không sao rồi.

Người này không đơn giản, muốn tổ khổ giúp binh sĩ Phúc Kiến đây mà.
Lão thái thái nhánh cả từ tốn nâng chén trà lên uống.
Quan quân Phúc Kiến cứ thế bị giấu giếm, trước khi phản kháng triều đình nhất định sẽ tìm cách làm rõ mọi chuyện.
Một mình ở Phúc Kiến lèo lái các bên, đâu phải ai cũng có dũng khí như vậy, đừng nói tôn thân, cho dù là trọng thần đương triều cũng chẳng bao nhiêu người có thể làm được.

Bọn họ thật may mắn khi có cha mẹ như vậy.
Lão thái thái lần phật châu, trầm ngâm nói:
Tạm thời đừng manh động, ta sẽ nghĩ cách.
Tiêu thị nghe vậy thì thở ra, lão thái thái nhánh cả nói vậy tức là đã có biện pháp đối phó.
Lâm Di bỗng nghĩ đến một câu trong
Tây Kinh tạp ký
: Đô úy Đông Hải lên đài hiến một nhành hoa hạnh xen lẫn năm sáu màu, mời tiên nhân ăn.
Tóc mai đen như mực của người nọ buông lỏng, sắc mặt hơi đỏ như đang bị sốt, ánh mắt trong trẻo, trường bào xanh sẫm, đúng là một đóa hoa hạnh trắng không ra trắng, đỏ không ra đỏ như câu văn trên.
Sao Lâm thị lại có thể sinh ra đời sau như vậy chứ.
Bà giận đến mức ho khan.
Lâm Di vội vàng chạy tới vỗ nhẹ sau lưng bà, sắc mặt bà từ tái nhợt thoát cái đã đỏ hồng, trên trán rịn ra một tầng mồ hôi lạnh.

Chắc chắn sẽ có cách thôi.
Lâm Di cởi giày lên giường xoa bóp eo cho lão thái thái nhánh cả.
Kiếp trước nàng bị Lâm gia ức hiếp thời gian dài như vậy, giờ cũng tới lúc phản kháng, khiến Lâm gia nếm thử ngọt bùi cay đắng nàng từng trải qua rồi.

Tốt lắm.
Lão thái thái nhánh cả vén gọn tóc mai Lâm Di lại,
Ta sẽ giúp cháu diễn cho tròn màn kịch này.
Không chỉ là để vượt qua ải này, nàng còn muốn khiển Lâm gia từ bỏ ý nghĩ lợi dụng hai cha con nàng.
Kiếp trước nàng ngăn trở nhân duyên của Lâm Chỉnh Thanh và vị tiểu thư nào đó của Trần thị, đời này nàng phải tránh thật xa, giúp Lâm Chính Thanh sớm được ở cùng vị Trấn tiểu thư hắn luôn ngưỡng mộ.
Lão thái thái nhánh cả nhìn về phía Trần Doãn Viễn,
Cữu cữu cậu vào Kinh?

Trần Doãn Viễn thoáng giật mình,
Chuyện này...
Nàng nên nói thế nào đây...
Lâm Di cúi đầu kể:
Lần trước chúng ta đến Viên gia, cháu gái gặp phải Lâm Đại gia trong vườn, Lâm Đại gia bỗng gọi to nhũ danh của cháu, bắt cháu giải thích vì sao luôn tránh mặt hắn, còn uy hiếp rằng hắn biết cả ngày sinh tháng đẻ của cháu, ngày nào đó sẽ nói ra trước mặt mọi người, khiến cháu không thể gả đi được nữa.
Lão thái thái nhánh cả kinh ngạc siết chặt phật châu trong tay,
Vô liêm sỉ...

Phải biết rằng tuy quan phủ Phúc Kiến cắt xén quân lương, nhưng số binh sĩ đóng ở đó đông hơn các nơi khác rất nhiều, họ mà bị giật dây vùng lên thì chính là chuyện lớn đấy.
Lão thái thái nhánh cả giải thích:
Khang Quận vương nói với binh sĩ Phúc Kiến rằng tham ô bạc là tỉnh khác, đang hỏi thăm xem triều đình có biết chuyện này không.
Khang Quận vương muốn nhiễu loạn lòng binh sĩ.
Lão thái thái nói tiếp:
Còn hỏi triều đình cái gì, Phúc Kiến không có quan do triều đình phải xuống, triều đình biết được mới hay.
Lão thái thái nhánh cả uống một hớp trà rồi ngẩng đầu lên, nghiêm mặt nhìn Lâm Di,
Lục nha đầu, nói thật đi, cháu bị Lâm gia bắt thóp cái gì vậy?
Lão thái thái nhánh cả luôn dùng về mặt ôn hòa với nàng, chưa bao giờ nghiêm khắc như vậy cả.
Bây giờ chỉ mới là suy đoán rằng nàng bị bọn họ bắt thóp, nếu bà hay chuyện Lâm Chính Thanh biết được nhũ danh của nàng, không rõ bà sẽ tin tưởng nàng hay là sẽ thất vọng với nàng nữa...
Với Chu Thập Cửu, đây là lần đầu tiên chàng nhìn thấy khóe môi Trần Lục tiểu thư hơi nhếch lên, vậy nên hiếm khi tỏ ra khoái chí như vậy.
Thật sự chẳng có tí liên quan gì với vị Trần Lục tiểu thư quỳ xuống trước mặt thấm nương của chàng khóc lóc kêu oan trong lời thuộc hạ báo lại cả.
Lão thái thái nhánh cả nhắm hờ mắt,
Đã nghĩ ra được gì sao còn không mau nói.
Lâm Di cúi thấp mặt,
Cháu cũng chỉ mới nghĩ tới.
Nếu không trải qua kiếp trước thì nàng đã chẳng nhớ ra.
Kiếp trước lúc thành hôn, Lục ma ma từng hầu hạ bên người mẹ đẻ nàng chủ động tìm tới nói muốn theo nàng gả vào Lâm gia để chăm sóc nàng.
đâu có đâu nhỉ...

đầu thấy cữu cữu ghé nhà.


Đổng Trường Mậu, đệ đệ của Nhị lão thái thái Đổng thú, nhậm chức hiệp linh luôn ở ngoài Kinh mà, sao lại đột nhiên vào trong Kinh? Có lẽ là dâng mật chiếu cho nên mới không liên lạc lui tới với người nhà trong Kinh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.