Chương 83: Thuốc
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 3100 chữ
- 2022-02-04 04:42:49
Bá tổ mẫu.
Lâm Di cắm một miếng mứt lê đưa cho lão thái thái nhánh cả,
Cháu gái cảm thấy để ngài ấy ở nhà chúng ta không ổn lắm.
Vừ8a nói nàng vừa liếc nhìn ra ngoài,
Chỉ sợ để nhánh thứ hai biết được, ngộ nhỡ làm hỏng đại sự của Quận vương gia, chẳng phải chúng ta3 sẽ trở thành tội đồ đầu tiên sao?
Lão thái thái nhánh cả hơi nheo mắt,
Thính Lan đã cho người ra ngoài xem xét rồi, bây giờ9 là ban đêm, cha cháu âm thầm dẫn người vào phủ, Quận vương gia lại trùm kín từ đầu đến chân, hẳn là không có gì đáng ngại.
Ch6ỉ sợ sắp xếp cho Quận vương gia ở trong thiên viện của khu Tây thì hơi xuề xòa quá thôi.
Nói tới đây bà lại liếc nhìn Lâm Di,
Thế nà5y có lợi cho cha cháu, khi chuyện ở Phúc Kiến thành, cha cháu sẽ không thiếu một phần công lao.
Lâm Di cụp mắt xuống vờ như không nghe thấy, hình thêu mãng xà bốn chân bị thiếu một chân thì sao nào, cũng đâu chứng tỏ anh ta gian khổ thế nào mới trở về được từ cõi chết.
Nghĩ tới đây Lâm Di ngẩng đầu lên, cười nhẹ,
Tay nghề may vá của Bạch Thược tỷ tỷ khá lắm, hay là để tỷ ấy xem thử có thể vá lại không?
Chu Thập Cửu dường như đã sớm đoán được nàng sẽ nói vậy, đôi mắt đen kịt cố tình nhìn xuống, ra chiều suy ngẫm,
Để nhiều người biết không tốt lắm.
Lâm Di cũng đã sớm chuẩn bị cách đối đáp, liền gọi Linh Lung đển,
Nha hoàn của tôi cũng biết, Quận vương gia không ngại thì có thể đưa nó cho Linh Lung, Linh Lung vá xong sẽ mang trả cho Quận vương gia.
Đang
địa bàn của nàng thì phải nghe theo sự sắp xếp của nàng.
Cơm nước xong, hai bà cháu ở trong phòng nói chuyện.
Qua giữa trưa, người được lão thái thái nhánh cả phải ra ngoài trở về bẩm báo:
Hỏi thăm xung quanh cũng không có tin cữu lão gia vào Kinh ạ.
Quan tam phẩm bên ngoài vào Kinh mà không được Hoàng thượng truyền triệu chính là tội chết, cữu lão gia đã bốn mươi tuổi, sẽ không làm loại chuyện nguy hiểm này.
Vậy có nghĩa là được truyền vào Kinh.
() Phòng nhỏ: kiến trúc Trung Hoa cổ, các phòng lớn thường có phòng nhỏ dính liền cho người hầu ở Trần Hán bưng chén canh đi tới trước người nằm đắp chăn trên giường, Quận vương gia, hay để tiểu nhân nếm thử trước...
Đôi mắt đen thăm thẳm chậm rãi mở ra, vẻ mệt mỏi hằn rõ trên mặt.
Có thể làm bánh nhân tạo chua, mứt lê rồi nước ô mai mùi hoa quế, đến lượt chàng liền làm canh phổi heo, Trần Lục tiểu thư hậu đãi chàng thật.
Tuyết Hòa và Linh Lung đều hơi giật mình.
Phổi heo thì có, nhưng đó là mua cho mèo hoang trong phủ ăn mà.
2 Tuyết Hòa nói:
Sáng hôm nay Ngô Tam nương có mua một túi ạ.
Ngô Tam nương vốn dễ mủi lòng, thường chăm chút cho động vật lang thang chạy vào phủ.
Bên trong tâm phủ càng khỏi phải nói, oanh oanh yến yến tụ tập, quần là áo lụa, xuân sắc tràn đầy, ở đâu cũng có thể xuôi gió xuôi nước tìm được một mối nhân duyên.
Lâm Phương hôm nay ăn mặc trang điểm cực kỳ lộng lẫy, đỉnh đầu cài trâm hoa hình mẫu đơn vàng thật to, nhụy hoa là một viên ngọc thạch cỡ lớn, dùng chuỗi ngọc làm tua rua buông rủ, may mà cô nàng ta đủ cứng, bằng không chắc bị đè gãy rồi.
Lâm Uyển thì mặc váy lụa màu xanh nhạt viền lông cừu, nhìn từ xa trông mong manh như sương khói, trên mặt thoa ít phấn, nom tươi tắn hơn ngày thường mấy phần.
Đi cảm ơn Trần Lục tiểu thư, nhất định phải đứng dưới hiên, chính miệng cảm ơn xong mới được về.
Dạ.
Trần Hán đáp xong liền đi ngay.
Thấy Lâm Di vất vả, lão thái thái nhánh cả cố ý dặn nha hoàn nấu một chén canh ngọt đưa tới cho nàng.
Lâm Di uống canh xong, bụng ấm áp nên lên giường chuẩn bị đi thăm Chu Công, nhưng mới đi được nửa đường thì Linh Lung lại vào báo:
Khang Quận vương cho người tới cảm ơn tiểu thư ạ.
Giấc ngủ bị quấy rầy, Lâm Di bực bội nói:
Bảo hắn trở về đi, cứ nói ta biết rồi.
Linh Lung nuốt nước bọt,
Hắn nói nhất định phải ở dưới hiên chính miệng cảm ơn tiểu thư ạ...
Cố ý, biết nàng ngủ rồi mà còn ra lệnh như vậy.
Cháu mau viết đơn thuốc rồi cho người đi sắc đi.
Bấy giờ Lâm Di mới vào phòng vung bút viết một đơn thuốc giải cảm, hoắc hương, hoa cúc, liên kiều, địa hoàng, rễ bản lam, địa cốt bì; đơn thuốc làm ấm người thải gió độc này cả phụ nữ và trẻ em đều dùng được.
Nàng vừa viết xong thì Tuyết Hòa có trách nhiệm hầu hạ Khang Quận vương tới báo:
Khách ho khan hơi nhiều, lão gia bảo nô tỳ cầm một ít mứt lê sang đó.
Đó là mứt nàng làm cho lão thái thái nhánh cả, bỏ không ít đường phèn và mật ong.
Một tên đàn ông lớn xác mà ăn mứt lê cái gì.
Kết quả ai ngờ Đại bá cháu lại là người si tình, xem Đại bá mẫu cháu như vị hôn thê chính thức mà đối đãi, cả hai còn đi quá giới hạn, thể là Đổng thị đành cắn răng làm lễ cưới cho bọn họ.
Nhớ đến nụ cười cứng ngắc trên mặt Đứng thị hôm Trần Doãn Ninh thành thân năm đó, lão thái thái nhánh cả liền cảm thấy sảng khoái.
Lâm Di nói:
Cho nên gia tộc họ Đổng mới thích cả nhà Đại bá.
Đã gả con gái sang thì không thể lãng phí mối quan hệ này, gia tộc họ Đống đương nhiên muốn Đại bá phụ nhận tước chứ không phải Nhị bá phụ.
Đời trước tận khi chết nàng vẫn không biết đến cùng là vị bá phụ nào được nhận tước, chẳng lẽ Nhị bá phụ và Điền thị đều tính nhầm sao? Nếu thật là vậy thì cha con Lâm Uyển đúng là quá giống nhau, bình thường tâm ngâm tâm ngâm mà đâm chết voi.
Rõ ràng là có ý truyền đạt gì đó, nhưng lại chỉ nói nửa chừng...
Sáng sớm hôm sau, lão thái thái nhánh cả bảo Thính Tuyết đi nấu cháo gà xé sợi thập cẩm, Lâm Di mới nhớ tới số gà xé sợi nàng giữ lạnh trong nước suối để hiểu kính lão thái thái nhánh cả.
Lần này thì hay rồi, hời cho khách quý.
Mặc kệ hắn.
Sao có thể mặc kệ được.
Một tên đàn ông to con mặt lạnh đứng chình ình ngoài viện, nghĩ tới liền thấy rợn người, cứ vậy thì đêm nay đừng hòng ai ngủ được.
Nguyên liệu chữa bệnh tốt đây rồi.
Trong nhà còn ít nam hạnh với rễ hạnh nhân đúng không? Nấu một bát canh phổi heo, cho nam hạnh, rễ hạnh nhân và gừng vào rồi mang sang cho Quận vương gia.
Rễ hạnh nhân vị đắng, phải ngâm vài ngày mới có thể muối với dưa, bình thường hạ nhân cũng không ăn được hơn hai miếng, bây giờ lấy cho khách ăn...
chuyện này...
Tiểu thư nhà nô tỳ là đệ tử của một nữ tiên sinh nổi tiếng, nghe nói quý khách cũng biết danh.
Bằng không sao lại nhờ tiểu thư kê đơn thuốc chứ.
Nghe thấy một tiếng ho khan ra hiệu, khóe miệng của Trần Hán co giật một cái, bước tới nhận lấy chén canh rồi bảo tiểu nha hoàn lui ra.
Tuyết Hòa và Tuyết Lê không nói nhiều, lui ra phòng nhỏ trông chừng.
Ngẫm theo hướng này, Lâm Chính Thanh muốn cưới Lâm Uyển cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Dứt lời Lâm Di tháp tùng lão thái thái nhánh cả vào vườn hoa tản bộ, nhưng thật ra là thăm vị khách đang ngụ tại viện phía Tây phủ.
Vị khách kia nghỉ ngơi một đêm xong tinh thần liền sảng khoái trở lại, hàng may anh tuấn hơi nhướng lên khi nhìn thấy hai bà cháu Lâm Di, sau đó quay sang nhìn quan phục trên bàn,
Bị rách lúc ở Phúc Ninh, ta vẫn đang không biết làm sao vá lại đây.
Tuyết Hòa lộ vẻ khó xử.
Phối heo nấu cùng với nam hạnh vị chua và rễ hạnh nhân vị đắng, mùi vị thế nào không cần đoán cũng biết.
Đây là phương thuốc trị ho rất tốt, nấu xong bảo khách uống một hơi khi còn nóng, sau đó lên giường đắp chăn kín, đổ mồ hôi thì sẽ khỏe ngay.
Tuyết Hòa vẫn bần thần đứng đó.
Chu Thập Cửu hơi nhíu hàng lông mày tuấn tú, nhưng hình như hạnh nhân và gừng quả thật có thể giúp trừ lạnh khỏi họ.
Chàng bừng chén uống một hơi cạn sạch, qua chuyện này chàng mới biết được thế nào gọi là nước canh vào bụng rồi vẫn có thể liên tục trào ngược lên cổ họng.
Sau một lúc trùm kín chăn, Chu Thập Cửu dần dần giãn chân mày, nhàn nhạt gọi:
Trần Hán.
Người đứng ngoài hiên lập tức bước vào đáp:
Gia.
Bảo nàng váy phục cho Chu Thập Cửu à, không có cửa đầu, mất công về sau lại có kẻ cho rằng nàng muốn thấy người sang bắt quàng làm họ.
Lão thái thái nhánh cả lên tiếng:
Nha đầu tay nghề vụng, mong rằng Quận vương gia không chê.
Nào có.
Chu Thập Cửu dường như nghĩ tới điều gì, mỉm cười bảo:
Bộ quân phục này bị hỏng vì rơi xuống sông, tìm được nó không dễ, vá lại được năm sáu phần là tốt lắm rồi.
Hàng mày hơi nhướng khiến khuôn mặt Chu Thập Cửu nom sáng ngời như vầng trăng trong đêm tối, song cũng như băng tuyết sắp tan ở đầu cành, vừa ấm vừa lạnh...
Mới đó mà đã tới ngày Lâm gia mở tiệc.
Gia, thứ này...
có ăn được không ạ?
Khách tùy theo chủ, nhìn thấy Khang Quận vương gật đầu, Trần Hán múc một muỗng đưa tới bên miệng Khang Quận vương.
Muối cũng không nêm, thật sự rất khó uống.
là dược thiện ạ...
chỉ khi nào bệnh mới ăn, bình thường thì không.
Lục tiểu thư có nói, ăn xong ra được mối hôi sẽ khỏe liền...
Lâm Di cầm đơn thuốc trên tay thổi cho khô mực, chuyện này chỉ có thể đến hỏi Chu Thập Cửu thôi.
Kiếp trước cha xảy ra chuyện, nàng hết lần này đến lần khác sai người cầu kiến Chu Thập Cửu, nhưng cửa nhà Chu Thập Cửu không hề hé mở lần nào.
Bây giờ anh ta tự mình tìm tới cửa, nàng đương nhiên phải khoản đãi nồng hậu rồi.
Nhìn chén canh có mùi vị quái lạ được đưa tới, Trần Hán bên cạnh Khang Quận vương nhíu mày,
Đây là cái gì?
Vốn định giả lơ cho qua ải, giờ lại bị hỏi đích danh, Tuyết Hòa đành phải nhắm mắt trả lời:
Là canh phổi heo ạ.
Mặt Trần Hán liền tối sầm, không dám tin nhìn Tuyết Hòa,
Phủ các ngươi ăn phổi heo?
Ai ăn phổi heo chứ...
Nhưng mà...
Tuyết Hòa vội vàng giải thích:
Dược thiện...
Linh Lung ngẫm nghĩ một thoáng rồi thử ướm lời:
Tiểu thư, hắn đứng đó mãi liệu có bị người ta phát hiện không ạ.
Nhánh cả đã đồng ý tiếp đãi Khang Quận vương thì phải chịu trách nhiệm giữ bí mật, đương nhiên không thể ồn ào để mọi người đều biết rồi.
Lâm Di bất lực bảo:
Bảo hắn vào trong sân đi!
Chỉ chốc lát sau liền có giọng nam trầm ngoài sân vọng vào:
Gia chúng tôi đã uống hết canh, đa tạ Lục tiểu thư khoản đãi.
Gia chúng tôi nói, đã vào Trần gia thì phải theo quy tắc của Trần gia...
Lời này...
Ngài cứ yên tâm dùng ạ.
Người trước mắt không hề động đậy.
Tuyết Hòa đành phải nói tiếp:
Bánh nhân tạo chua và mứt lê mà lão thái thái nhà bọn nô tỳ ngày thường dùng cũng đều do Lục tiểu thư dặn dò bọn nô tỳ làm.
Lão thái thái ăn chúng một thời gian thì khỏe hơn rất nhiều.
Lâm Di mỉm cười,
Người Phúc Kiến hễ bị họ đều dùng món này,rất hiệu quả.
Thuốc đắng dã tật mà.
Nhìn nụ cười hiền lành của Lục tiểu thư, Tuyết Hòa khẽ thở ra, cười nói:
Lục tiểu thư nói nô tỳ mới tin.
Chứ người khác nói thì nô tỳ không dám đi làm đâu.
Chờ Tuyết Hòa đi khỏi, Linh Lung mới lặng lẽ hỏi:
Tiểu thư, chúng ta có từng uống canh phổi heo trị ho sao ạ?
Đồ vừa tanh vừa thối như vậy, ai mà nuốt nổi chứ.
Lâm Di nhớ đến một sự kiện,
Khuya hôm trước, Đại bá phụ tùng một mình ra ngoài, chẳng rõ có liên quan gì đến chuyện này không.
Nghe đến Trần Doãn Ninh, lão thái thái hơi nhướng mày,
Người Đổng gia đương nhiên thích Đại bá phụ cháu.
Bà vỗ vai Lâm Di, nói:
Lúc Nhị lão thái thái Đổng thị và tổ phụ của cháu còn ở Thiểm Xuyên, lo xa ngộ nhỡ không thể trở về Kinh thì tương lai cũng chỉ có thể dựa vào gia tộc họ Đổng, cho nên Đổng thị đã quyết định tìm vợ cho Đại bá cháu trong số họ hàng cùng tốc từ sớm.
Về sau Đổng thị quay lại Kinh, nhìn thấy khuê tủ trong Kinh liền hoa mắt, muốn tìm cho Đại bá cháu một mối tốt hơn.
Trong suy nghĩ của Đổng thị, bên kia dù gì cũng là nhà mẹ đẻ, xương có gãy thì cũng còn gân dính liền, không cần hôn nhân kết nối, mấy mẹ con bà ta ở Kinh thành lại không có chỗ nương tựa, nếu có thể tìm được một nhà thông giá tốt thì có lợi cho Đại bá cháu hơn.
Bà cười khẽ,
Nhưng dẫu gì cũng là người một nhà, đương nhiên hiểu rất rõ tâm tư của đối phương.
Lâm Di vẫn ăn mặc như bình thường, chỉ là bên cạnh có thêm Lục bà tử biết ăn nói tháp tùng.
Ba người vây quanh trưởng bối cùng tiến vào Lâm gia, phủ nhà họ Lâm dùng đá xanh xây cổng và tường, trên mặt tường và công không có hình vẽ cát tường mà viết đầy tên của con cháu trong nhà.
Lâm Đại thái thái cầm quạt tươi cười chỉ một phiến đá bên phải,
Đây là chưa cho Thanh ca đấy.
Lâm Di ngẩng đầu lên,
Mứt lê không có tác dụng trong trường hợp này đâu.
Linh Lung thấy tiểu thư nhà mình ban đầu hờ hững giờ lại bỗng nhiên quan tâm, không rõ vì sao mà chợt lạnh sống lưng.
Trong bếp còn phổi heo chứ?
Phổi heo?
Gia tộc họ Đổng ngay cả đánh tiếng cũng không buồn, cứ thể đưa luôn đứa con gái còn chưa cập kê của mình vào Kinh.
Theo cách bọn họ nói thì nói thế nào cháu gái con anh chị vẫn thân hơn, Đại bá mẫu của cháu có thể vừa làm dâu vừa làm con gái của Đổng thị, trước tiên phụng dưỡng Đứng thị hai năm rồi thành thân với Đại bá cháu cũng được.
Đổng thị không còn cách nào khác nên đành giữ cháu gái lại, cho rằng qua hai năm nữa có thể tìm một mối tốt cho cháu gái, sau khi gả cháu gái cho vọng tộc rồi tính tới chuyện hôn nhân cho Đại bà cháu cũng còn kịp.
Cháu không nghe thấy Quận vương gia vừa nói đệ đệ của Đổng thị vừa vào Kinh à, nhà mẹ của Đổng thị chính là kền kền, từ trước đến nay chưa bao giờ buông tha cơ hội trục lợi, chúng ta mà không tranh thì e rằng sẽ bị nhà họ Đổng ăn tươi thôi.
Chu Thập Cửu chính là như vậy, vừa mở miệng liền có thể cắn ngay mạch chính của người khác.
Biết rõ nhà họ luôn đề phòng gia tộc Đổng thị nên cố tình nhắc tới Đổng Trường Mậu.
Hiện giờ cả lão thái thái nhánh cả cũng vô cùng cảm kích Chu Thập Cửu.
Khoảng thời gian qua tình hình ở Phúc Kiến vô cùng căng thẳng, không khí trong Kinh cũng khiến người ta hít thở không thông.
Cho nên khi nghe nói mẫu thân nhà vị đoạt giải Nguyên tổ chức tiệc mừng sinh nhật, tất cả mọi người đều cố gắng tham dự, nhân đó giải tỏa bớt căng thẳng.
Lão thái thái nhánh cả vừa đến cửa liền nhìn thấy danh sách khách khứa dài thượt, tên của các tiểu thư chưa xuất giá chiếm một nửa.
Vị phu nhân bên cạnh cười nói:
Đại lang bây giờ là người đứng đầu bảng quế tương lai thế nào nhà cô cũng xuất ra một vị đậu cả bảng quế và bảng vàng cho mà xem.
Nói thì nói thế, nhưng lúc trước cũng có người đầu giải Nguyên lại bị rớt ở kỳ thi mùa Xuân.
Nghe người xung quanh đều khen ngợi Lâm Chính Thanh, Lâm Phương bắt đầu khó chịu khi nhìn Lâm Di.
Trong khi đó Lâm Uyển vẫn một mực kính cẩn theo sau hậu trưởng bối, không dám nhìn quanh dù chỉ một lån.
Lâm Di thì vẫn thờ ơ không để ý.
Lâm Đại thái thái nhíu mày nhìn Trần Lục tiểu thư, thường bề ngoài càng lù đù càng có gan làm mấy chuyện bỉ ổi hơn, cũng chẳng rõ Thanh ca rốt cuộc nghĩ cái gì mà bị Trần Lục tiểu thư nắm đầu xoay vòng vòng nữa.
Hậu viện của Lâm gia nhìn như không sắp xếp nhiều nhưng chỗ nào cũng lộ ra vẻ văn nhẩn nha sĩ, giữa vườn có hẳn luôn cả một rừng trúc, trong rừng bày biện nhiều ụ đá điêu khắc đẹp đẽ, đã có một nhóm tiểu thư vây quanh bàn đá uống trà trò chuyện.
Lâm Di đưa mắt nhìn sang.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.