Chương 84: Yến quân phương
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 3045 chữ
- 2022-02-04 04:42:48
Mọi người liền nhìn về phía hai vị lão thái thái của nhà họ Trần.
Lão thái thái nhánh cả tươi cười lên tiếng trước:
Phu nhân là các mệnh ph8u nhân, chúng tôi sao có thể giành chỗ với phu nhân, phu nhân cứ ngồi đó đi, xem ai dám nói ra nói vào nào.
Nữ quyến trong phòng đều cười, phu nhâ3n Hải Ngự sử nói:
Tôi thì không có dị nghị gì rồi đấy, mà cho dù có cũng chỉ dám nghĩ thầm trong bụng thôi.
Ninh Bình hầu phu nhân cố tình nghiêm9 mặt lại,
Bộ chỗ này có lót bàn chông hay sao mà ai cũng đùn đẩy cho ta vậy?
Bà vừa dứt lời, ai không biết chuyện trước khi đến giờ cũng có thể nhìn ra chút manh mối.
Lâm Di cầm quạt tròn bước ra, ở trước mặt mọi người chỉnh lại trang phục rồi nhẹ nhàng với chào Lâm lão phu nhân, tư thế vô cùng đoạn chính, không có sơ suất gì.
Sau vách ngăn lụa, Lâm Di thả lỏng bàn tay đang nắm chặt.
Kiếp trước Lâm Chính Thanh mấy lần đến nhà khổ sở cầu hôn, nàng liền nhận định Lâm Đại lang khá thành tâm trong chuyện này, còn cho rằng mình thật may mắn.
Tuyệt đối không thể để cho Trần Lục tiểu thư được như ý nguyện.
Các ngươi cứ vậy ngồi chờ kẻ khác ức hiếp mình à?
Ngũ tiểu thư Ninh Bình hầu trợn to đôi mắt hạnh,
Thật uổng cho các ngươi là tiểu thư lớn lên trong Kinh.
Lâm Phương gục đầu xuống,
Chúng ta lớn lên trong kinh nên chắc chắn không có kiến thức rộng rãi bằng mấy tiểu thư trưởng thành bên ngoài như muội ấy.
Thưa lão phu nhân, Đại gia, Nhị gia, Tứ gia và Ngũ gia tới bái kiến ạ.
.
Có nam tử trong gia tộc họ Lâm tới, các tiểu thư đều được mời ra sau vách ngăn bằng lụa.
Đối mặt với ánh mắt của Ninh Bình hầu phu nhân, Lâm Di như thấy được cảnh Ngũ tiểu thư Ninh Bình hầu đang hất hàm tố cáo nàng với mẫu thân nàng ta.
Lão thái thái nhánh cả cười hiền từ,
Phúc khí này là tôi mượn từ chỗ em dâu đấy.
Nha hoàn của Lâm gia rất lanh lợi, vội vàng mang hai đĩa hoa quả lên.
Ngũ tiểu thư Ninh Bình hầu hơi nhếch môi, thong thả nói:
Lục tiểu thư mới vào Kinh không lâu mà đã tìm được một mối tốt rồi.
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, nha hoàn bà tử chậm rãi buông rèm trúc xuống.
Lâm Di cầm quạt che khuất mặt mình.
Lâm Di thẳng thắn đổi chủ đề,
Ta có làm hai cái hầu bao hình hồ điệp.
Nói rồi nàng cầm lấy món đồ từ tay Linh Lung đưa ra,
Là cho hai tỷ tỷ, dùng chỉ kim tuyến năm màu để may đấy, lần trước nghe Đới bà tử trong nhà chúng ta nói năm nay dùng đồ thêu bằng chỉ ngũ sắc sẽ rất may mắn.
Tề Ngũ tiểu thư nhìn hầu bao được may vô cùng tinh xảo thì không khỏi đỏ mặt, áy náy nhìn Lâm Di,
Thật ra...
ta và tỷ tỷ...
Lâm Di gật đầu, nghiêm túc nói:
Ta biết rồi, sao đi nữa thì chúng ta vẫn là tỷ muội tốt.
Tề Tam tiểu thư giật mình, cười nói:
Nhìn hai đứa đi, sến quá rồi kìa.
Tề Ngũ tiểu thư và Lâm Di nhìn nhau cười.
Có muốn hỏi cưới thì cũng nên hỏi cưới tỷ muội các ngươi chứ làm gì tới lượt con nhỏ đó.
Ngũ tiểu thư Ninh Bình hầu bày vẻ mặt bất mãn tiếc nuối nhìn Lâm Phương.
Lâm Phương cười hiền,
Ngũ tiểu thư biết rồi đấy, ta từ trước giờ vốn ăn nói vụng về, không được trưởng bối thích, làm sao tranh được với Lục muội muội mở miệng liền thành thơ, ta làm việc cũng không hào sảng trang nhã như Lục muội muội, người ta chọn Lục muội muội là đương nhiên...
() Hai đóa hoa xanh nở liền cuống.
Hẳn là biết được chuyện hỏi cưới nên mới có thể như thế? Nữ giới cũng chỉ có mấy tính toán vặt vãnh kia thôi, hoặc là bạo dạn sắp tới gần, không thì là chiều lạt mềm buộc chặt; chưa từng đáng khiến hắn chú tâm nghĩ nhiều.
Tiếng Lâm Chính Thanh thỉnh an truyền đến, Lâm Di bỗng tỏ ra hoảng hốt, bất cẩn đánh rơi khăn tay xuống đất.
Nha hoàn vội vàng chạy tới nhặt lên, Lâm Di nhận lấy,nhẹ giọng nói cảm ơn rồi cúi gằm mặt, xấu hổ không dám ngước lên nhìn.
Quả nhiên Lâm lão phu nhân cười nói:
Phu nhân cứ yên tâm mà ngồi, nệm ghế không mọc răng cắn đâu.
Lời trêu đùa của Lâm lão phu nhân khiến Ninh Bình hầu phu nhân phải đưa khăn che miệng cười.
Xem ra mối nhân duyên giữa hai nhà Lâm Trần tám trên mười sẽ thành rồi.
Chu Thập Cửu ngồi trong sân đọc sách.
Hôm đó nàng cầm quạt che trước mặt, e lệ thấp thỏm nhìn cái bóng cao lớn kia.
Nếu những chuyện xảy ra kiếp trước đã lưu lại vết tích trong đầu Lâm Chính Thanh, vậy nàng sẽ cố hết sức khiển hẳn nhớ lại nhiều hơn một chút.
Muội muội của ta được Lâm gia chủ động tới cầu hôn, trưởng bối trong nhà ta cũng giật nảy mình.
Ngũ tiểu thư Ninh Bình hầu dường như nghe ra được gì đấy,
Chẳng lẽ...
là...
Lâm Uyển sợ đến tái mặt,
Ngũ tiểu thư Ninh Bình hầu đừng nên nghĩ lung tung, tiểu thư nhà chúng ta đều biết giữ khuôn phép, tuyệt đối sẽ không làm mấy chuyện...
Lâm Di đang cười đùa với hai tiểu thư Tề gia thì trên bên cạnh truyền tới một giọng nói cố ý kéo dài,
Ối chà...
từ xa đã thắc mắc là ai mà hút mắt nhìn như vậy, đến gần mới biết, thì ra là Trần Lục tiểu thư.
Lâm Di chải một búi tóc xoắn ốc đơn phối với trang sức hình cúc vạn thọ, thoáng nhìn thì không thấy được, nhưng nhìn kỹ mới thấy các cánh hoa cúc sẽ khẽ lay động theo từng động tác của Lâm Di.
Thì ra hành vi khiến hắn thấy tò mò của Trần Lục tiểu thư cũng chỉ là một trong những mánh khóe đưa đẩy kiểu đó.
Như vậy mới không hẹn mà trùng với dự đoán của hắn, đúng, nên như thế này mới phải.
Vốn rất hợp tính với hai vị tiểu thư Tề gia, Lâm Di chủ động hỏi chuyện Tề Tam tiểu thư:
Gần đây tỷ tỷ sao vậy?
Nàng viết cho tiểu thư Tề gia hai lá thư, Tề Tam tiểu thư chỉ hồi âm một lá.
Tề Tam tiểu thư tính ra vẫn là người mồm miệng hơn, liền thở dài kể lể:
Còn thể nào nữa.
Gia...
có cần hỏi thăm thêm không...
Ngũ tiểu thư Ninh Bình hầu vuốt phẳng lại tay áo rồi hào hứng bảo:
Đi thôi, đi gặp vị Lục muội muội đang đắc ý của các ngươi nào.
Nói không chừng hôm nay chúng ta sẽ được xem trò hay đấy.
Quả nhiên là ăn mặc tỉ mỉ.
Ngũ tiểu thư Ninh Bình hầu, Lâm Phương, Lâm Uyển ngồi xuống cùng bàn với Lâm Di.
Lâm Đại lang tướng mạo đường hoàng, nghe nói trong Kinh không công tử nhà nào có thể bì kịp...
Trưởng bối Lâm gia khen Lục muội muội của ta dịu dàng hiền thục, không hổ là tiểu thư khuê các, xứng với con cháu dòng dõi thư hương.
Phụ thân nói...
Tề Tam tiểu thư muốn nói gì đó thì bị Tề Ngũ tiểu thư kéo một cái, liền im bặt.
Có Lâm gia xen vào, nói thế nào cũng là thêm một tầng ngăn cách, xem ra cũng chỉ có thể từ từ gỡ bỏ thôi.
Ngũ tiểu thư Ninh Bình hầu thích nghe người khác tán thưởng khuôn mặt đẹp của mình nhất, mỗi lần nàng ta mặc quần áo mới thì tiểu thư quý tộc trong Kinh đều muốn bắt chước.
Lâm Phương khen váy mới của nàng ta ở ngay trước mặt mọi người, đương nhiên liền được lòng nàng ta.
Ngũ tiểu thư đừng nói nữa, coi như là ta cầu xin cô.
Nói tới đây Lâm Uyển quay sang nhìn Lâm Phương,
Tứ muội muội, muội còn đứng ngây ra đó được sao?
g
Hoảng cái gì chứ.
Ngũ tiểu thư Ninh Bình hầu cười nói:
Các ngươi cũng đều phải tỷ muội ruột thịt, ngươi sợ cái gì.
Ta nghe nói tổ mẫu ruột của Lục tiểu thư cũng chẳng có danh phận rõ ràng gì cho cam.
Lâm Uyển sững người, không biết nên nói gì mới phải.
Bây giờ nàng muốn trả hết những cảm giác này lại cho Lâm Đại lang.
Nam giới Lâm gia trở về tiền viện, các tiểu thư mới đi ra khỏi vách ngăn lụa.
Ngũ tiểu thư Ninh Bình hầu dựng thẳng lông mày, cười khẩy,
Con nhỏ đó dịu dàng hiền thục...?
Trần Lục tiểu thư mà dịu dàng hiền thục? Giọng nói chát chúa của con nhỏ đó lúc ở chùa Thanh Hoa lần trước giờ vẫn còn quanh quẩn bên tai nàng ta đây này.
Một đứa lớn lên ở nông thôn, không hiểu tí ti lễ nghi gì mà lại được một mối khiến người ta hâm mộ như thế...
Lão thái thái nhánh cả vừa biểu lộ ý làm thân với Tổ đại thái thái, ai ngờ Lâm gia lại gióng trống khua chiêng về chuyện định thân, cũng khó trách vì sao người Tề gia lại cảm thấy khó chịu.
Tuy nói kết làm thông gia sẽ khiến hai nhà gần nhau hơn, nhưng chuyện nửa chừng gãy cánh rồi hai nhà cắt đứt quan hệ cũng thường xảy ra.
Ma ma bên cạnh Lâm lão phu nhân dẫn Lâm Di tới ngồi ở hàng đầu, các tiểu thư Lâm gia ngồi ở một bên.
Sắc mặt Lâm Phương càng tốt hơn, thừa dịp mọi người không chú ý liếc Lâm Di muốn rách mắt.
Trần Hán vừa lau mồ hôi vừa hớt hải chạy tới,
Gia, Nguyễn bà tử đã hỏi thăm rõ ràng rồi, hai vị lão thái thái, các phu nhân và tiểu thư của Trần gia đều đã sang Lâm phủ, hình như là vì chuyện cưới hỏi giữa hai nhà.
Chuyện cưới hỏi giữa hai nhà Lâm, Trần? Thảo nào trên dưới Trần gia bận rộn ngay từ sáng sớm.
Đều nhờ em dâu dạy dỗ tốt cả, từ ngày có Lục nha đầu ở bên giường phụng dưỡng thuốc men, mạng già này của tôi mới kéo dài thêm được một chút.
Nghe lão thái thái nhánh cả nói vậy, Nhị lão thái thái Đổng thị không thể không lên tiếng:
Chị dâu nói quá rồi.
Trong lúc mọi người nói chuyện, Lâm lão phu nhân tươi cười đưa tay về phía Lâm Di,
Đây là lần đầu tiên ta gặp Trần Lục tiểu thư đấy.
Đứa trẻ ngoan, lại đây cho tổ mẫu nhìn một cái nào.
Chúng ta cứ chờ là được.
Trần Doãn Viễn là người chính trực, sẽ không làm chuyện trong ngoài khác nhau, vậy nên những viên quan chính trực kia của Phúc Kiến mới có thể tin tưởng ông ấy.
Đây chính là ưu điểm của thanh quan.
Chưa kể ngũ quan của Lục muội muội trông thanh thoát xinh xắn hơn ta nhiều.
Ngũ tiểu thư Ninh Bình hầu vốn ghét nhất phần cằm hơi tròn của mình, cho nên khen đường nét thanh thoát của Lâm Di là đụng tới vảy ngược của nàng ta ngay.
Tứ muội muội.
Lâm Uyển cẩn thận đưa mắt nhìn quanh,
Muội đừng nói lung tung, Lục muội muội thật sự rất tốt.
Nhìn dáng vẻ khúm núm của Lâm Uyển, lửa giận trong lòng Ngũ tiểu thư Ninh Bình hầu càng bừng lên.
Lâm Di mới ngồi xuống, xung quanh liền vang lên tiếng bàn tán xôn xao.
Hai tiểu thư Tề gia thấy nàng cũng không hớn hở như thường ngày, lặng lẽ ít nói hơn hẳn.
Ca ca thi Hương kết quả không tốt, bị phụ thân mắng một trận xong thì nhốt mình trong phòng chuẩn bị cho kỳ thi mùa Xuân.
Tỷ muội bọn ta cũng bị bắt ở nhà, không được ra ngoài.
Tề Nhị lang đúng ra phải đậu cao hơn, nhưng có thể đứng hàng ba mươi tám cũng không tệ rồi, nhà khác đều giăng đèn kết hoa mở tiệc to đãi khách, không ngờ tới phiên Tề Nhị lang lại phải ăn mắng.
Hôm đó cũng vì Trịnh Thất tiểu thư bênh vực Trần Lục tiểu thư như thế này, nàng ta mới bị xấu mặt trước chúng tiểu thư.
Quan trọng nhất chính là, nếu Trần Lục tiểu thư dịu dàng hiền thục, vậy nàng ta sẽ thành ngang tàng hống hách, bị chiếm hết danh tiếng, thêm một thời gian nữa chẳng phải sẽ thành trò cười cho người khác sao.
ngộ nhỡ Trần gia bất ngờ đổi ý, muốn dựa dẫm kẻ khác...
Trước khi đi lão thái thái nhánh cả đã nói rõ với chàng, lúc ấy ánh mắt của Trần Lục tiểu thư cũng hết sức bình thản, lúc nhắc tới Lâm gia môi nàng còn hơi nhếch.
Có thể nở nụ cười tự tin và kiêu ngạo nhường ấy, nàng hiển nhiên đã có sự chắc chắn tuyệt đối.
Các tiểu thư bắt đầu che miệng xì xào bàn tán, chủ đề đều là mối này có thể thành hay không.
Lâm Di cầm quạt trong tay, nghĩ đến kiếp trước nàng cũng nhìn ngắm Lâm Đại lang trong tình cảnh thế này.
Nói thêm mấy câu, Tể Tam tiểu thư vẫn không nhịn được,
Phụ thân ta nói, sự nghiệp tiến đồ của ca ca vẫn chưa ổn định, không cho phép nhắc tới chuyện vặt vãnh khiến huynh ấy phân tâm.
Chuyện vặt vãnh trong câu này hẳn là chuyện cưới hỏi...
Đối với con cháu nhà thư hương mà nói, khoa cử quan trọng hơn hết thảy, nghĩ như vậy cũng không có gì đáng trách.
Hôm nay Lâm lão phu nhân mặc y phục gấm màu hoa hải đường, b6ằng trán cùng màu, búi tóc cài trâm hoa mai vạn thọ, trên tay là một chuỗi phật châu bằng ngọc bích, mặt mũi trông vô cùng hiền từ.
Trước k5hi gả cho Lâm Chính Thanh ở kiếp trước, Lâm Di cũng nghe nói lão tổ tông của nhà họ Lâm rất hiền và dễ gần.
Nữ quyền trong phòng vui vẻ khen:
Vẫn là Lâm lão phu nhân biết trấn an người khác.
Nữ quyến lục tục kéo vào, hồi lâu sau mới tính là đủ số khách mời.
Ninh Bình hầu phu nhân thăm hỏi mọi người xong liền dời mắt đến chỗ Trần Lục tiểu thư, cười nói với lão thái thái nhánh cả Trần gia:
Nghe nói bên cạnh lão thái thái có thêm một vị tiểu thư thông minh khéo léo, hôm nay được gặp mới thấy không những giỏi giang mà còn xinh đẹp dịu dàng.
Hai từ
xinh đẹp
,
dịu dàng
này dùng cho Lâm Phương và Lâm Uyển thì phù hợp hơn, Lâm Di bị hai người một trái một phải kẹp ở giữa làm sao có thể ló đầu lên được chứ.
Tiểu đình được xây giữa hồ, sàn cột bằng đá cẩm thạch, mái ngói kiểu bát giác.
Lâm gia tuy lấy thanh nhã làm chủ nhưng cũng không quên xa hoa, mục đích của học hành còn gì nữa ngoài mưu cầu quan to lộc hậu chú.
Lâm Đại thái thái thay một bộ váy gấm thêu đuôi phượng đỏ rực, tươi cười giục:
Các tiểu thư đừng khách khí, ta đã cho người bày tiệc trong Bích Vân đình rồi, mời các tiểu thư ra đó tản bộ trước!
Ở trước mặt trưởng bởi luôn phải giữ kẽ, tất nhiên làm gì có ai muốn ngồi với trưởng bổi đến tận giờ mở tiệc.
Nghe được lời này, anh yến trong phòng đều vui vẻ kéo nhau ra ngoài.
Lâm Chính Thanh hành lễ xong thì đứng dậy, nhìn thoáng qua chỗ vách ngăn, thoáng thoáng có thể thấy được Trần Lục tiểu thư.
Mặt quạt thêu hình thanh hoa tịnh đế
, mép quạt được viền lông vũ tinh tế, bàn tay với các ngón trơn không sơn cầm chặt cán quạt như đang vô cùng căng thẳng, thật sự rất khác mấy lần gặp trước.
Lâm lão phu nhân mỉm cười gật đầu,
Đứa trẻ ngoan, quả nhiên là có tiền đồ.
Lão thái thái nhánh cả Trần gia nở nụ cười hài lòng.
Chúng nữ quyền nhìn vẻ mặt của trưởng bởi hai nhà Lâm Trần rồi lại nhìn Trần Lục tiểu thư vẫn chăm chăm nhìn xuống đất.
Lâm Đại lang hiện giờ nắm giữ giải Nguyên, tương lai chắc chắn sẽ đầu tiến sĩ, có thể có vị hôn phu như vậy, Lục muội muội đúng là được phúc lớn.
Nói tới đây, Lâm Phương cố ý liếc nhìn Ngũ tiểu thư Ninh Bình hầu, quả nhiên nàng ta liền chau mày.
Đã qua lại khá lâu, Lâm Phương khá hiểu tính nết của Ngũ tiểu thư Ninh Bình hầu,
...
Bên này Lâm Di trò chuyện với hai vị tiểu thư Tề gia, bên kia Điền thị dẫn Lâm Phương, Lâm Uyển làm quen với rất nhiều nữ quyển tới làm khách.
Thấy Ngũ tiểu thư Ninh Bình hầu mặc một bộ váy xanh ngọc trồng vô cùng xinh đẹp, Lâm Phương cười khen ngợi,
Ngũ tiểu thư mặc cái gì cũng đẹp.
Cộng với tình nghĩa lúc trước, nên chỉ nói thêm hai ba câu, Ngũ tiểu thư Ninh Bình hầu đã nắm tay Lâm Phương cùng ra vườn ngắm hoa; Lâm Uyển tất nhiên cũng đi theo.
Ngũ tiểu thư Ninh Bình hầu bỗng nhiên nhớ tới,
Nghe nói Lâm gia vừa ý Lục tiểu thư nhà các ngươi, là thật sao?
Lâm Phương lập tức uể oải,
Là thật.
Nghe nói Lâm Đại lang tài mạo song toàn, Lục tiểu thư kể cho chúng ta nghe một chút với, hai người làm sao quen biết nhau thế.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.