Chương 85: Vào cuộc
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 2930 chữ
- 2022-02-04 04:42:47
Lâm Di đảo mắt nhìn Lâm Phương, dám châm ngòi thổi gió với Ngũ tiểu thư Ninh Bình hầu để hại nàng, chẳng lẽ cho rằng nàng sẽ ngồi im ch8ịu đựng không phản kháng à?
Lâm Phương không phải chưa kịp nói mà từ đầu đã chẳng có ý định nói cho nàng ta biết, Ngũ tiểu thư3 cười khẩy, nàng ta còn đang lấy làm lại chuyện Lâm gia muốn hỏi cưới Trần Lục tiểu thư mà sao Lâm Phương không hề thấy khổ sở, thì ra9 Lâm Phương đã sớm trèo lên cành cao, tự nhận mình gả chỗ tốt hơn Trần Lục tiểu thư nên còn so đo làm gì.
Ánh mắt thâm trầm đáng sợ song lại có một khuôn mặt đẹp đẽ, nói năng lạnh nhạt nhưng lúc hù dọa người khác giọng điệu lại hệt như trẻ con, khiến nụ cười nhạt nơi khóe môi nhất thời như gió xuân ấm áp.
Có khi nào Lục muội muội ngươi tự mình gặp gỡ Lâm Đại lang không?
Ngũ tiểu thư Ninh Bình hầu đột nhiên hỏi vấn đề này, Lâm Phương nhanh chóng suy nghĩ,
Nói không chừng là vậy!
Nhìn dáng vẻ thẹn thùng sau vách ngăn lụa của Lâm Di, nàng ta cũng cảm thấy Lục muội muội và Lâm Đại lang không xa lạ như ngoài mặt ...
Lâm Di không muốn ng6ồi một bên xem kịch nên kéo tay hai vị tiểu thư Tề gia,
Chúng ta qua bên kia xem ném cầu hoa đi!
Tề Tam tiểu thư lập tức đồng ý,
Ừ,5 ta và muội muội cũng đã lâu không chơi trò này.
Tề Ngũ tiểu thư nhấp một hộp trà rồi đứng dậy đi với Lâm Di và TP Tam tiểu thư.
Thấy Lâm Di và hai vị tiểu thư Tề gia cùng nhau cười nói bỏ đi, hai mắt Lâm Phương trợn trừng như muốn rớt ra ngoài.
Lâm Di cùng chúng tiểu thư chơi đối thơ, không khéo là qua mấy lượt tiếng trống đều xếp nàng đối đầu với tiểu thư của nhà Thôi Ngự sử.
Ngũ tiểu thư Ninh Bình hầu buông dùi trống xuống,
Ôi chao, sao lại khéo như vậy.
Muốn nói thật à? Chẳng phải Ngũ tiểu thư chính vì nghe nói Khang Quận vương vô cùng anh tuấn mới muốn nhìn sao, Lâm Phương từ tốn đáp:
So với lời đồn bên ngoài thì...
Nói đến đây nàng ta như bỗng bị ma xui quỷ khiển, đổi thành:
Tỷ tỷ hẳn đã thấy Lâm Đại lang, ngài ấy so với Lâm Đại lang...
Ngũ tiểu thư Ninh Bình hầu mới nghe được nửa câu đã hỏi dồn:
Thế nào?
Lâm Phương ấp úng:
Không thua kém bao nhiêu...
Không thua kém Lâm Đại lang bao nhiêu?
Hừm...
nói vậy Lục muội muội của người coi như đã nhặt được bảo vật rồi.
Dứt lời nàng ta lại không quên mỉa mai Lâm Phương:
Ngươi cẩn thận chút đi, đừng tham mồi lớn mà mất đi món ăn trước mặt, cuối cùng làm quỷ chết đói!
Nói xong nàng ta vung vẩy khăn ở trước mặt Lâm Phương.
Hải Thất tiểu thư cười khẩy,
Đó là vì tỷ tỷ Thôi gia hôm nay không khỏe lắm nên mới vậy.
Lúc trước Lâm Di và Hải Thất tiểu thư tranh cãi, Thôi Nhị tiểu thư đứng về phía Hải Thất tiểu thư.
Thêm chuyện hôm nay xem ra Thôi Nhị tiểu thư giống như ghét Lâm Di nên mới bênh vực Hải Thất tiểu thư.
Bên trong bỗng vọng là một tiếng
ôi
kéo dài.
Theo sau đó là một giọng nói kinh ngạc,
Chuyện gì thế này, Đại gia, sao cậu lại ở đây?
Lâm Phương vừa mới đứng lên liền bị Ngũ tiểu thư Ninh Bình hầu lôi chạy vào khúc thủy lưu thương, quả nhiên nhìn thấy Lâm Chính Thanh mặc y phục tuyền xanh chau mày đứng chắp tay.
Một lát sau Lâm Di đánh mắt về phía Linh Lung, Linh Lung liên tiến lên hầu hạ Lâm Di đi thay quần áo.
Ngũ tiểu thư Ninh Bình hầu và Lâm Phương liếc nhìn nhau, trong mắt khó nén khỏi ý cười.
Lâm Di kéo hai tiểu thư Tề gia ra vườn dạo, nha hoàn Lâm gia nhiệt tình đi trước dẫn đường, dường như định dẫn bọn họ tham quan trên dưới Lâm gia hết một lần vậy.
Nửa đường tiểu nha hoàn chỉ vào một khu rừng đào nhỏ,
Đây là nơi thanh tĩnh nhất trong phủ, đình và khúc thủy lưu thương
bên trong là do lão thái gia nhà chúng tôi xây đấy.
() Khúc thủy lưu thương: cách tạo cảnh bằng dòng suối nhỏ uốn lượn để nhân sĩ ngồi ở hai bên dòng suối trò chuyện hay làm thơ.
Quất Hồng nở nụ cười mỉa mai,
Đã bám theo bà tử Lâm gia nói chuyện rồi, nô tỳ thấy thị còn nhận rất nhiều đồ của người ta nữa.
Vòng tay hay trâm cài đều nhét hết vào ngực,
Gặp ai cũng bị bộ cái gì thị là người chăm nom tiểu thư trưởng thành, là người thân cận nhất bên cạnh tiểu thư, nói mà không biết ngượng miệng luôn.
Từ khi bỗng
nhớ tới
Lục tiểu thư của Trần gia, Lục bà tử liền quanh co lòng vòng tìm tiểu Tiểu thị cho bằng được, luôn miệng nhắc tới vị tỷ tỷ đã mất của tiểu Tiêu thị.
Thôi được rồi.
Lâm Di kéo Tề Tam tiểu thư và Tề Ngũ tiểu thư,
Ta nghe bên kia có tiếng trống, xem ra là chỗ mọi người chơi ném cầu hoa, chúng ta cũng qua đó góp vui đi.
Tề Tam tiểu thư tán thành,
Đúng rồi, ta có thủ sẵn vật cược đây này.
Vừa nói cô nàng vừa vén tay áo để lộ vòng tay,
Chúng ta đánh cờ đi.
Nha hoàn cũng không khuyên nhủ nữa, lại dẫn đường đưa mấy người Lâm Di về chỗ cũ.
Thấy sắp trở về tới đình, nha hoàn tươi cười ngồi xổm xuống phủi bụi đất trên giày cho Lâm Di,
Lục tiểu thư, nô tỳ tên là Lam Điệp, nô tỳ sẽ ở một bên chờ, cô có chuyện gì cần làm cứ bảo với nô tỳ, nô tỳ nhất định sẽ hoàn thành thỏa đáng.
Lâm Chính Thanh dùng nhũ danh và ngày sinh tháng đẻ của nàng để áp chế nàng, nếu nàng ngoan ngoãn chấp nhận lời cầu hôn, có phải Lâm Chính Thanh sẽ không nhắc tới chuyện cũ nữa? Dẫu cho hôn sự này thuận lợi định thành thì nàng vẫn muốn gặp hắn một lần hỏi cho rõ ràng thỏa đáng.
Lâm Đại lang dọa nạt nàng ta lần đó, nàng ta đã nghĩ bao nhiêu lần là nếu có thể trả đũa thì sướng biết bao.
Nhưng khi mong muốn sắp thành sự thật, nàng ta lại sợ việc Lâm Đại lang bởi chuyện xấu của nàng ta lần trước cho mọi người biết.
Lâm Uyển đưa tay lấy chén trà trên bàn, không dám trả lời.
Ngũ tiểu thư Ninh Bình hầu cũng đã nhìn ra đầu mối.
Đợi đến khi tiếng bước chân phía trước càng ngày càng xa, Lâm Phương đã không áp chế nổi trái tim đập thình thịch
trong ngực, bất giác nhớ tới chuyện nàng ta từng lén lút gặp riêng Lâm Đại lang.
Lục nha đầu gặp riêng Lâm Đại lang bị Ngũ tiểu thư bắt gặp, Ngũ tiểu thư Ninh Bình hầu chắc chắn sẽ lu loa khắp nơi; thanh danh Lục nha đầu bị hỏng thì không nói, nhưng Lâm Đại lang cũng sẽ khó tránh khỏi bị liên lụy...
Đã muốn gặp thì phải tạo cơ hội thôi, Lâm Di nhìn Linh Lung bên cạnh mình,
Em đi tìm nha hoàn Lam Điệp vừa rồi nói một tiếng, lát nữa ta muốn đi xem khúc thủy lưu thương trong vườn đào.
Linh Lung
dạ
rồi đi ngay.
Lâm Di quay sang hỏi Quất Hồng:
Lục bà tử đâu?
Nàng ta còn chưa kịp lên tiếng thì ánh mắt âm trầm của lão thái thái nhánh cả đã quét tới.
Ngũ tiểu thư Ninh Bình hầu nhìn quanh một vòng, khúc thủy lưu thương tụ tập nhiều người như vậy, thế mà lại không có Trần Lục tiểu thư.
Vừa rồi ta cũng không nhìn rõ muội phu tương lai của ngươi.
Nhưng theo ta thấy thì Lục muội muội của người đã chết mê người ta rồi.
Không phải người kia không tốt, chỉ là mỗi lần nhớ tới nàng ta liền lạnh sống lưng.
Cô gái đang cầm khăn che miệng bên cạnh Lâm Chính Thanh không phải là Trần Lục tiểu thư mà là Thôi Nhị tiểu thư.
ở gần đó là Lâm Nhị thái thái nhân có nhiệm vụ tiếp đãi khách khứa và lão thái thái nhánh cả của Trần gia.
Bọn họ đã gặp nhau trước cũng chưa biết chừng.
Ngũ tiểu thư Ninh Bình hầu gọi nha hoàn bên người tới,
Ngươi đi theo dõi cho kỹ, có tin tức gì liền quay lại nói cho ta biết.
Hai người mới đi tới gần, bên trong bỗng vọng ra giọng nữ nũng nịu, loáng thoáng mấy chữ,
Đại lang, huynh có biết...
Ngũ tiểu thư Ninh Bình hầu lập tức sáng mắt lên, bất chấp tất cả liền xông vào, Lâm Phương thì lùi về phía sau một bước, một tiến một lùi, Lâm Phương mất đà nên ngã sõng soài.
Bình thường nghe Ngũ tiểu thư Ninh Bình hầu cạnh khóe kẻ khác, Lâm Phương luôn cảm thấy khoan khoái, giờ mình lại thành đối tượng bị tấn công, nàng ta không khỏi thấy khó chịu.
Đều tại nha đầu Lâm Di chết tiệt kia hại cả.
Các tiểu thư có muốn vào xem không?
Lâm Di cười từ chối:
Thôi được rồi.
Dường như nhìn ra được sự lo ngại của các tiểu thư, nha hoàn kia ngọt ngào trấn an:
Chư vị tiểu thư đừng sợ, các thiếu gia trong phủ đều ở tiền viện, không được vào hậu trạch, nên sẽ không có ai quấy rầy các cô đâu.
Nơi quá yên tĩnh chưa chắc đã tốt.
Ai bảo dạo này trong Kinh toàn là thiếu gia ăn chơi, cho nên một sách như Lâm Chính Thanh liền trở nên vô cùng đắt giá.
Bàn tiệc được bày ra, nữ quyến lần lượt ngồi vào chỗ.
Nhưng Thôi Nhị tiểu thư của chúng ta cũng là một tài nữ, nhất định có thể đổi được.
Phải đổi thơ liên tục mấy lượt, Thôi Nhị tiểu thư có hơi uất ức, hứng thú giảm hơn hẳn lúc bình thường nên về đổi hơi trúc trắc.
Ngũ tiểu thư Ninh Bình hầu nắm tay nàng ta cười nói:
Gặp phải đại tài nữ thì tiểu tài nữ cũng bị lu mờ thôi.
Thôi Nhị tiểu thư tức tối liếc Lâm Di.
Lâm Uyển lên tiếng giải vậy:
Ngũ tiểu thư, cô trách oan Tứ muội muội ta rồi.
Ngũ tiểu thư Ninh Bình hầu liếc xéo Lâm Uyển,
Các ngươi là tỷ muội, ta biết tin ai giờ.
Dứt lời nàng ta lại đảo mắt liếc Lâm Phương,
Ngươi thử nói xem, Lục muội muội người nói có thật hay không?
Đương nhiên Lâm Di nói không hề sai.
là như thế.
Trấn Tam tiểu thư quả thật thà, đương nhiên không biết nói dối, nếu không phải vì muốn giúp Trần Tứ tiểu thư thì cũng sẽ không miễn cưỡng đáp hùa theo.
Ngũ tiểu thư Ninh Bình hầu thẩm cười khẩy.
Dẫu không có bằng chứng thì nàng cũng không dám ra mặt đối chất với Lâm Đại lang, sợ từ đôi mắt đen nhánh kia sẽ có một con sâu trùng gì đó bất ngờ xông ra nhe răng cắn xé nàng ta.
Lâm Phương còn do dự nhưng Ngũ tiểu thư Ninh Bình hầu đã không chờ được nữa, đưa tay lôi Lâm Phương đi tới khúc thủy lưu thương.
Trần Lục tiểu thư đi đâu rồi? Thôi Nhị tiểu thư luống cuống đứng ở đó, trên khuôn mặt trang điểm xinh đẹp đều là vẻ sợ hãi, xấu hổ xen lẫn tức giận, cổ lắc đầu một cái để bình tĩnh lại, nhưng vẫn không biết nên làm gì cho phải.
Lâm Nhị thái thái đang định mở lời thì lão thái thái nhánh cả Trần gia đã nói:
Tứ nha đầu, dìu ta trở về nghỉ ngơi.
Hiển nhiên là không muốn dính dáng tới chuyện này.
Lâm Phương thấp giọng cầu khẩn, lôi tất cả vốn liếng nịnh nọt ra mới tạm xoa dịu được Ngũ tiểu thư Ninh Bình hầu.
Hai người tránh sang một bên hơi xa đám đông, Ngũ tiểu thư Ninh Bình hầu hỏi:
Nói ta nghe chút coi, tướng mạo của Khang Quận vương trông thế nào?
Cuối cùng nàng ta vẫn không thắng nổi sự tò mò của mình.
Không gian vang lên tiếng cười đùa của các tiểu thư chơi ném cầu hoa và tiếng trống cổ vũ.
Tình cảnh này không phải là nơi thích hợp để tranh cãi.
Người vừa hỏi tại sao Lâm Chính Thanh lại ở đây đương nhiên là Lâm Nhị thái thái.
Tình cảnh này hoàn toàn vượt khỏi dự kiến của Ngũ tiểu thư Ninh Bình hầu, Lâm Phương càng không ngờ lại gặp trúng lão thái thái nhánh cả ở đây.
Sau khi hai người cùng khóc một trận, cổng lớn của Trần gia rộng mở với Lục bà tử.
Chuyện này không hề khác với diễn biến ở kiếp trước của Lâm Di, chỉ có điều tới sớm hơn một chút.
Biết nói thế nào đây...
Lâm Phương muốn khóc nhưng lại không dám khóc, sợ bị nữ quyến bên cạnh nhìn thấy, về sau ở trước mặt người khác sẽ không ngẩng đầu lên được.
Nhưng nếu để Ngũ tiểu thư Ninh Bình hầu nhận định rằng nàng ta tơ tưởng Khang Quận vương, Ngũ tiểu thư Ninh Bình hầu tuyệt đối sẽ không tha cho nàng ta...
Ngũ tiểu thư Ninh Bình hầu nhìn Lâm Phương ngã sấp trên đất, khi nãy giằng co hình như nàng ta nghe thấy bên trong nhắc tới
Khang Quận vương
, nhưng không nghe được hoàn chỉnh nguyên câu.
Khang Quận vương thế nào? Ngũ tiểu thư Ninh Bình hầu nhưởng cao mày nhìn Lâm Phương uể oải khuyu trên mặt đất.
Sau khi dùng tiệc xong, các tiểu thư ngồi tụ tập cười trêu vị tiểu thư nào bêu xấu trên bàn tiệc.
Thôi Nhị tiểu thư cùng nha hoàn nói mấy câu thì bỏ ra ngoài, không tham gia chuyện phiếm của chúng tiểu thư nữa.
Lâm Phương bỗng nghĩ ra một cớ cực hay,
Chu phu nhân muốn nghe mẹ ta giảng kinh Phật, ta chỉ tháp tùng mẹ như bình thường.
Lần trước nhìn thấy Khang Quận vương là ở Trịnh gia...
Nói tới đây nàng ta kéo tay Lâm Uyển,
Tam tỷ tỷ cũng có ở đó, chúng ta chỉ nhìn thoáng qua đã phải cúi đầu hành lễ, về sau mới biết được là Khang Quận vương.
Lâm Uyển nhẹ nhàng gật đầu,
Đúng...
Sau khi tới bên cạnh nàng, Lục bà tử thường xuyên nhắc tới mẹ đẻ của nàng, cứ hễ chút là lại đau lòng sụt sịt.
Nàng vì vậy mà cũng kính trọng thị, để thị vào nhà hầu hạ, ngay cả Linh Lung và Quất Hồng cũng phải thường xuyên lắng nghe thị càm ràm.
Nha hoàn đi sau lưng Lâm Di mặc y phục xanh đậm vô cùng dễ thấy, Ngũ tiểu thư Ninh Bình hầu lôi kéo Lâm Phương âm thầm đi theo.
Tránh tránh né né suốt đoạn đường, rốt cuộc cũng tới được khúc thủy lưu thương trong rừng đào, Ngũ tiểu thư Ninh Bình hầu và Lâm Phương trốn sau một khóm mẫu đơn lớn.
Trước khi được gả cho Lâm Chính Thanh ở kiếp trước, Lâm Di cũng nghe không ít lời đồn Lâm Chính Thanh được các tiểu thư xem là lang quân như ý.
Đừng nói vị Thôi Nhị tiểu này cũng là một trong số đó đấy!
Lâm Di không mời Lâm Uyển theo cùng, Lâm Uyển đành phải ngồi yên một bên, nhìn Ngũ tiểu thư Ninh Bình hầu phát tác lửa giận lên đầu Lâm Phương, Tứ muội muội suy tính khéo thật, ta ở bên cạnh mà cũng không nhìn ra được.
Lâm Phương cười gượng,
Ngũ tỷ tỷ thà tin Lục muội muội chứ không chịu tin ta? Khó khăn lắm chúng ta mới có thể thân thiết lại...
Ngũ tiểu thư Ninh Bình hầu vẫn tỏ ra lạnh tanh, Lâm Phương và lau khóe mắt.
Về sau Lục bà tử dần càng phách lối, không nể mặt ai cả.
Lâm Di gật nhẹ tỏ vẻ đã biết,
Đừng để thị làm gì quá giới hạn.
Trong vườn nhiều nữ quyền, bị máu tham vặt lấn lướt sẽ khiến Trần gia mất mặt.
Lâm Nhị thái thái thoáng rùng mình, lập tức nghĩ tới chuyện cưới hỏi giữa hai nhà Lâm Trần, xem ra đi tong rồi.
Lâm Chính Thanh cố nén giận nhìn lão thái thái nhánh cả Trần gia, nhìn Thôi Nhị tiểu thư bắt đầu khóc lóc, nhìn Ngũ tiểu thư Ninh Bình hầu vẫn còn vẻ khó hiểu rồi Trần Tứ tiểu thư chưa hết kinh ngạc, nghĩ tới lời báo của Lam Điệp, trước mặt hắn lại hiện lên hình ảnh Trần Lục tiểu thư siết chặt cán quạt.
Giữa dòng suối đôi khi sẽ được thả đồ nhắm và bình rượu.
Khúc thủy lưu hương, chỗ như vậy thường là nơi nam tử tụ tập làm thơ vui đùa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.