Chương 87: Quỳ xuống


Lâm lão phu nhân nói:
Câu nào chữ nào cũng là tiểu thư nhà người ta sai trong khi con trai cô thì hành động không đoạn chính.

Trần Lục tiểu8 thư nhà người ta không có phép tắc, vậy tiểu thư nhà Thôi Ngự sử cũng là dạng vô liêm sỉ.

Nhưng sau khi lão gia chuyển tới Phúc Kiến nhậm chức, Lục tỷ nhiều lần sinh bệnh, lần nào cũng vô cùng hung hiếm, cho nên tôi mời tiên sinh âm dương ở Phúc Ninh đến xem.
Tiên sinh âm dương nói Lục tỷ không có mẹ đẻ nên mệnh cách không vững, cần đổi nhũ danh mạnh mẽ hơn một chút, như thể mới có thể thuận lợi nuôi lớn, vì vậy lão gia đã đặt cho Lục tỷ một nhũ danh khác.

Vẻ cầu xin trên mặt Lâm Đại thái thái lập tức bị phủ một màu xám ngoét.
Cuối cùng vẫn là Lâm Nhị thái thái ra mặt mời lão thái thái nhánh cả Trần gia, lão thái thái nhánh thứ hai Trần gia và Tiêu thị vào phòng của Lâm lão phu nhân.
Nếu để mất vào tay người khác, tương lai nhất định hối hận cho mà xem.
Tề Ngũ tiểu thư nhìn trái nhìn phải một cái, lôi kéo tỷ tỷ mình,
Tỷ đừng nói lung tung, coi chừng làm hỏng thanh danh của Lục tiểu thư.
Tề Tam tiểu thư nghe thể thì ỉu xìu hẳn đi.
Trở về trong xe ngựa, lão thái thái nhánh cả kéo tay Lâm Di,
Ta thấy chuyện này chắc chắn có bàn tay của hai bá phụ của cháu nhúng vào.
Thanh ca và Thôi Nhị tiểu thư...
Lâm lão phu nhân im lặng không đáp, hồi lâu sau mới nói:
Thế thì cô đi hỏi đi! Ninh Bình hầu phu nhân đồng ý giúp giữ kín chuyện là tốt nhất.
Nghĩ tới mấy lời đàm tiếu mà Ninh Bình hầu phu nhân bô bô trước mặt người khác, Lâm Đại thái thái cũng biết đó là chuyện không thể nào, đành nhìn Lâm lão phu nhân bằng ánh mắt van lơn,
Mẫu thân, Thanh ca chính là hy vọng của cả Lâm gia chúng ta, người không thể trơ mắt mà nhìn.

Còn chưa phong hầu bái tước mà đã khiến toàn bộ Lâm gia mất hết thể diện, dẫu tương lai làm nên chuyện thì có cha mẹ kiểu này ở bên cạnh e rằng cũng chẳng tốt lành gì.
Thanh ca của chúng ta muốn giữ thanh danh, Trần Lục tiểu thư cũng phải lấy chồng.

Tiêu thị cũng thay đổi sắc mặt, nhẹ nhàng hỏi:
Lâm Đại thái thái nói vậy là có ý gì?
Lão thái thái nhánh cả Trần gia cũng nắm chặt phật châu, nhìn chằm chằm Lâm Đại thái thái.
Nếu hai nhà kết thân, phong quang của Lâm gia cũng chính là của Trần gia.
Lâm Đại thái thái vừa muốn mở miệng thì Lâm lão phu nhân đã lên tiếng ngắt ngang:
Hôm nay sinh nhật nên con dâu cả của tôi uống hơi quá chén, lão thái thái đừng chấp.
Dứt lời bà bỗng nhớ tới vẻ ngoài tuấn tú của Thanh ca, nói không chừng trưởng bối Trần gia nhìn thấy sẽ nghĩ lại, liền bảo ma ma bên người:
Gọi Đại gia tới đây.
Trần lão thái thái nhánh cả khoát tay,
Tôi thấy không khỏe, nên về sớm nghỉ ngơi, Lâm lão phu nhân không cần kinh động người khác.
Lâm lão phu nhân thầm thở dài, xem ra mối này không còn hy vọng nữa rồi.
Tiêu thị bấy giờ mới quay lại hỏi Lâm Đại thái thái:
Đại thái thái có từng nói chuyện này ra với ai khác không?
Thấy thái độ của người Trần gia hoà hoãn đi, Lâm Đại thái thái không khỏi đắc ý, nhếch môi nói:
Đừng nói là con gái của tỷ muội qua lại từ nhỏ với ta, cho dù là của con gái hàng xóm, chuyện liên quan tới thanh danh, ta đương nhiên không thể tùy tiện nói lung tung với bên ngoài.
Lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt này của Lâm Đại thái thái, Tiêu thị cũng thấy lạnh lòng, song bà vẫn siết chặt khăn tay, kiên định nói:
Nhũ danh không thể tùy tiện nói ra, để bên cô biết được tất nhiên sẽ là lỗi bên tôi.
Suy nghĩ trong khoảnh khắc, bà dường như nhớ tới cái gì, cởi hầu bao thêu chỉ tơ vàng bên hông xuống,
Đây là vật tôi luôn mang bên người, hai vị lão thái thái nhà tôi đều từng thấy.
Lúc chúng thôi mới trở về Kinh, Lục tỷ đổ bệnh nặng, tôi đến chùa Thanh Hoa thắp nhang, xin quẻ bình an cho đứa con, trở về liền thêu nhũ nhanh của chúng bỏ vào trong hầu bao.
Lâm Đại thái thái hùng hồn kể lại chuyện Lâm Chính Thanh bị
bệnh
rồi nói:
Ta còn tưởng rằng là con trai nhà mình làm bậy với nha hoàn nào đó, về sau mới biết được nhũ danh mà Thanh ca gọi là của Trần Lục tiểu thư.

Tay Tiêu thị run rẩy,
Nhũ danh trong lời tỷ là gì?
Lâm Đại thái thái đáp:
Nghe nói là Nguyễn Nguyễn, cũng không biết có phải là hai chữ này không.
Nữ giới có nhũ danh cũng như nam giới có tên tự, chỉ là với nữ giới, nhũ nhanh do cha mẹ đặt chỉ lấy may mắn, không để lộ ra ngoài ngoại trừ trong lễ vấn danh phải viết lên canh thiếp để trao đổi với nhà trai.
Lâm lão phu nhân áy náy,
Đều là tôi quản giáo không nghiêm.

Trần Nhị lão thái thái Đổng thị cười nói:
Lão phu nhân ngày thường quản lý cả phủ đã không dễ, người trẻ tuổi ai không từng phạm sai lầm chứ.
Vừa nói bà ta vừa ra hiệu cho ma ma bên cạnh tới đỡ Lâm Đại thái thái đứng dậy trở về ghế ngồi.
Từ khi Thanh ca thi đấu giải Nguyên, kẻ tới nịnh bợ bà ta nhiều không đếm xuể, ai cũng cẩn thận thăm dò dò ý.
Trần gia tính là gì chứ, Trần Tam lão gia cũng chỉ là một viên quan ngũ phẩm, giờ được ở lại Kinh cũng chỉ với một chức quan nhàn tản; bà ta chịu cưới Trần Lục tiểu thư làm dâu đã uất ức rồi, không ngờ Trần gia còn dám lên mặt với bà ta.
con đi cầu xin Ninh Bình hầu phu nhân...
giữ kín chuyện này...
Chỉ cần nghĩ tới điểm này, bà liền giả bộ làm như không thấy Lâm Đại thái thái đang chật vật thể nào.
Đến khi Lâm Đại thái thái thật sự phải quỳ xuống, lão thái thái nhánh cả Trần gia mới lên tiếng nói:
Thôi được rồi, Lâm Đại thái thái cũng chỉ nhất thời giám sát sơ suất, bây giờ mọi người đã nói rõ ràng rồi, cho qua mọi chuyện đi thôi.

Lão thái thái nhánh cả Trần gia thì không giữ thể diện cho người khác như vậy, trực tiếp nói thẳng:
Lục nha đầu còn nhỏ tuổi, tôi còn muốn giữ con bé bên người thêm mấy năm nữa.
Ý muốn từ chối đã không thể rõ hơn.
Lão thái thái nhánh cả Trần gia giáng đòn phủ đầu như vậy, Trần Nhị lão thái thái cũng hơi kinh ngạc, dường như hoàn toàn không biết gì về chuyện này, chỉ khó hiểu nhìn Lâm Đại thái thái ngồi ở đối diện.
Trước khi đi, lão thái thái nhánh cả Trần gia còn nắm chặt tay Lâm lão phu nhân nói vài câu thân thiết:
Kết thân không thành thì tình nghĩa hai nhà vẫn còn đấy, Trần gia có xảy ra chuyện, chúng tôi vẫn cần Lâm gia hỗ trợ.
Ý trong lời này là Trần gia sẽ không chủ động loạn chuyện giữa Lâm Đại lang và Thôi Nhị tiểu thư ra ngoài.
Lâm lão phu nhân cảm kích,
Chỉ là uất ức cho Lục tiểu thư rồi.

Mắt Nhị lão thái thái Đổng thị sáng lên, bà ta nhớ nhũ danh của Lục nha đầu là do mẹ đẻ Tiêu thị đặt, cũng nhớ có quãng thời gian mọi người gọi hai chữ này.
Bà ta ngẩng đầu nhìn về phía tiểu Tiêu thị, tiểu Tiêu thị bình thường sợ phiền phức này cũng kinh ngạc và khó hiểu.
Lâm Di thắng được vòng tay của Tề Tam tiểu thư, Tề Tam tiểu thư lại muốn lấy trâm cài đầu ra đặt cược, Tề Ngũ tiểu thư cười kéo tỷ tỷ mình,
Thôi nào, tỷ tỷ đừng để ngay cả quần áo cũng thua luôn, không cách nào gặp người khác đấy.

Không còn sớm nữa, Lâm gia bắt đầu tiên khách, Tề Tam tiểu thư kêu to không cam lòng, lôi kéo Lâm Di,
Đất này không hợp, ta mạng hỏa, ở đây ba mặt bị nước bao quanh đã giết mất sĩ khí của ta, ngày mai muội tới nhà ta đi, ta nhất định sẽ thắng được muội.
Nghe xong Lâm Di không nhịn được cười phì,
Được, ta nhất định sẽ tới nhà tỷ, để nhìn thử xem tỷ rốt cuộc đã đọc loại tạp thư gì.
Nhìn Lâm Di theo trưởng bối Trần gia ra về, Tề Tam tiểu thư lặng lẽ thở dài, kéo tay muội muội mình nhỏ giọng nói:
Trần Lục tiểu thư có thể làm tẩu tẩu chúng ta thì tốt biết bao, đứa con dâu tốt như vậy mà cha mẹ còn do dự cái gì nữa không biết.
Bạn nhỏ làm ra chuyện hoang đường, trưởng bổi như chúng tôi đành phải đứng ra xử lý.
Nói vậy là có ý gì? Trần Nhị lão thái thái Đổng thị ngước mắt nhìn Lâm Đại thái thái,
Lâm Đại thái thái, loại chuyện này không thể nói lung tung.
Lâm lão phu nhân tức giận trừng mắt nhìn Lâm Đại thái thái,
Còn ra thể thống gì nữa, uống nhiều tới mức ăn nói bậy bạ trước mặt khách khứa.
Dứt lời bà quay sang lệnh cho ma ma bên người:
Mau dìu Đại thái thái đi nghỉ ngơi.

Lâm Đại thái thái mặc kệ lời của Lâm lão phu nhân,
Mẫu thân, chuyện này phải một mặt hai lời nói cho rõ, bằng không đối với bên nào cũng không tốt.
Đừng tưởng nắm thóp được khuyết điểm của Thanh ca thì giỏi, Trần Lục tiểu thư có phải dạng trong sạch gì cho cam; bọn họ vờ vịt như vậy cũng chỉ để đòi nhiều sính lễ hơn chút mà thôi.
Nghĩ tới đây, Lâm Đại thái thái mỉm cười,
Trần lão thái thái yên tâm, nhà chúng tôi là đại tộc, đương nhiên sẽ không bạc đãi Lục tiểu thư.
Ban đầu lão thái thái nhánh cả Trần gia luôn im lặng không lên tiếng, sau đó mới từ tốn nói:
Lão tỷ tỷ, hôm nay tôi xin được nói thật, trong mắt tôi Lục nha đầu không giống mấy đứa khác.
Bà già tôi chỉ cần còn một hơi thở thì sẽ trông nom con bé chu toàn.

Trên quẻ bình an kia có ghi ngày tháng bằng chu sa, khi đó Lục tỷ nhà tôi vẫn chưa từng gặp Lâm Đại lang.
Tiêu thị hỏi mượn người Lâm gia cái kéo mở hầu bao lấy quẻ bình an bên trong ra cho các vị trưởng bối xem, Lâm Đại thái thái cũng muốn tới xem, Tiêu thị đã thu quẻ bình an lại.
Vẻ mặt Lâm lão phu nhân phức tạp, Nhị lão thái thái Đổng thị nhìn thấy cũng thoáng giật mình, chỉ có lão thái thái nhánh cả là nở một nụ cười mỉm,
Nhũ danh của Lục tỷ nhà tôi quả thật từng là Nguyễn Nguyễn (ET ), vốn do lão gia và vị tỷ tỷ đã mất của tôi đặt, lúc còn trong Kinh cũng gọi con bé như vậy một thời gian.
Cô mà chê tiểu thư Trần gia, hủy bỏ chuyện cưới hỏi; Trần gia sẽ nhân tiện tung hê chuyện tốt mà con trai cô vừa làm cho mọi người biết.
Cô suy nghĩ kỹ lại đi, nên đi cầu xin Trần gia đồng ý lời cầu thân hay đi hỏi Thôi Ngự sử phu nhân có đồng ý gả Thôi Nhị tiểu thư hay không.

là ai nói...
sao con không...
Lâm lão phu nhân sa sầm mặt,
Chờ cô nghe được thì e nữ quyền trong vườn đều biết cả rồi.
Tăng nhân chùa Thanh Hoa đã dặn tôi phải luôn mang theo người, sang năm mới có thể lấy xuống.
Tôi nói miệng không bằng chứng, thôi thì mời lão thái thái của hai bên nhìn thử xem nhũ danh của Lục tỷ nhà tôi là gì.
Nhìn con dâu cả say rượu nói chuyện thất đức, Lâm lão phu nhân không khỏi chau mày, Trần gia tốt xấu gì cũng từng là nhà huân quý, sao có thể chịu được bị chế nhạo như vậy.
Quả nhiên lão thái thái nhánh cả Trần gia nhếch môi cười khẽ,
Lâm Đại thái thái hơi quá lời rồi, Đại gia có thể để tên lên bảng vàng là phúc khí của Lâm gia, người khác đương nhiên dính không tới.
Nói xong bà phất tay áo muốn đứng dậy, Tiêu thị thấy thể liên tiến tới đỡ.
Tiêu thị ngước lên hỏi:
Đại thái thái nghe nói từ đâu vậy? Tại sao lại cho rằng đây là nhũ danh của Lục tỷ nhà chúng tôi?
Nói rồi bà quay sang lão thái thái nhánh cả và lão thái thái nhánh thứ hai Trần gia hỏi ý kiến.
Lão thái thái nhánh cả Trần gia nói ngay:
Chuyện này không thể coi thường, tất nhiên phải làm cho rõ ràng.
Nhị lão thái thái Đổng thị cũng tán thành.
Trần Nhị lão thái thái Đổng thị cũng cười nói:
Cả nhà lão Tam ở Phúc Ninh đã chịu khổ không ít, vất vả lắm mới trở lại Kinh thành, hai đứa con một trai một gái đều trở thành niềm vui của trưởng bối trong nhà, nhất là Lục nha đầu, lu mờ hết cả mấy người tỷ tỷ.

Trần Nhị lão thái thái nói vậy để xoa dịu không khí căng thẳng trong phòng.
Lâm Đại thái thái lập tức tỉnh rượu, mặt trắng bệch,
Con...
con...
Trong gian phòng vô cùng yên tĩnh, Lâm Đại thái thái buồn bã van nài:
Mẫu thân!
Lâm lão phu nhân không hề đáp lại.
Tiêu thị cụp mắt nhìn xuống, hôm nay Lâm Đại thái thái tổ chức tiệc rình rang như vậy, rõ ràng là không muốn cho Lâm Di đường sống.
Hai vị lão thái thái an tọa xong, Lâm Nhị thái thái tươi cười dẫn Lâm Dira gian ngoài dùng trà và trái cây.
Lâm Di nhìn khuôn mặt vui vẻ của Lâm Nhị thái thái, cũng ngầm hiểu trong chuyện này Lâm Nhị thái thái đã châm ngòi thổi gió không ít.
Phía Trần gia không được, đành phải nghĩ cách khác thôi.
Thấy người Trần gia sắp nối đuôi nhau rời khỏi phòng, đầu Lâm Đại thái thái nóng lên,
Nếu không vì hai đứa nó, tôi cũng sẽ không có ý định cưới hỏi này.
Tiêu thị nói tới đây, giọng điệu cũng bắt đầu thay đổi:
Bây giờ con dâu rất thắc mắc, nhũ danh Lục tỷ đã bỏ không dùng nữa rốt cuộc là do ai loan truyền ra ngoài.
Lâm Đại thái thái chưa được thấy quả bình an nên mơ hồ về lời Tiêu thị nói, vì vậy quay sang nhìn Lâm lão phu nhân,
Mẫu thân...
Lâm lão phu nhân bị tức tới choáng đầu, mặt tái xanh, nghiêm nghị quát:
Quỳ xuống.
Bản thân là chủ mẫu nhưng ngay cả phép tắc cũng quên sạch, thất lễ làm trò cười trước mặt người khác, nếu cô không giải thích rõ ràng với các trưởng bối của Trần gia, hôm nay đừng hòng đứng lên.

Trần Lục tiểu thư trông thông minh lanh lợi, không kiêu ngạo cũng không tự ti, vừa biết khiêm tốn với kẻ dưới vừa kính cận với người trên; nểu Thanh ca cưới được Trần Lục tiểu thư, nói không chừng tiền đồ còn có thể bằng phẳng được chút.
Lâm lão phu nhân trực tiếp hỏi thẳng:
Cô nhắm trúng vị tiểu thư nào của Trần gia?
Sắc mặt Lâm Đại thái thái cứng lại,
Chuyện này...
Lâm Đại thái thái mở to mắt nhìn Lâm lão phu nhân, Lâm lão phu nhân vẫn không mảy may lay động.
Lão thái thái nhánh cả Trần gia cầm chén trà lên, Tiêu thị vội vàng tới rót trà cho bà.
Trong phòng hai vị lão thái thái cười nói qua lại, Tiêu thị và Lâm Đại thái thái thỉnh thoảng lại liếc nhìn nhau.
Lâm Đại thái thái chỉ thấy men rượu xộc thẳng lên não, gần như nghe không rõ Lâm lão phu nhân nói gì.
Lão thái thái nhánh cả Trần gia cười bảo:
Lão tỷ tỷ yên tâm, chuyện đó để tôi lo.
Lâm Đại thái thái đổ mồ hôi lạnh khắp người, cắn răng tiễn hai vị lão thái thái Trần gia và Tiêu thị ra về, quay đầu liền không nhịn được nôn thốc nôn tháo.
Lâm lão phu nhân căm ghét phất tay,
Đưa Đại thái thái về phòng canh cho kỹ, không cho ra ngoài hóng gió nữa.
Sau đó bà căn dặn ma ma bên người:
Chuyện vừa rồi không ai được truyền ra ngoài nửa câu, bằng không ta tuyệt đối không tha thứ.

Lâm lão phu nhân nghĩ đến nhũ danh của Trần Lục tiểu thư ghi trên quê bình an: Nguyên Nguyên .
Chữ
Nguyên
này không phải chữ
nguyên
trong nguyên khí, Trần Tam lão gia nhớ người vợ đã mất nên chỉ bỏ bớt nét cho nhũ danh cũ thành chữ mới.
Tương lai Thanh ca đề tên lên bảng vàng, cưỡi ngựa trên đường lớn, vinh quang đó chẳng gì đổi được đâu.
Lâm Đại thái thái không tự chủ được, nói luôn mong đợi trong lòng mình ra.
Nhìn cái liếc xéo của Lâm Đại thái thái, ai không biết chuyện còn tưởng là Trần gia khăng khăng đòi trèo cao lên Lâm gia.
con dâu...
Quả nhiên có vấn đề.

Nhắm trúng vị nào thì đi thương lượng với người nhà vị đó, xem đến nước này thì làm sao thu dọn cục diện.

Lâm Đại thái thái lắp bắp:
Mẫu thân, con dâu k3hông hiểu...

Không hiểu...
Lâm lão phu nhân cười khẩy,
Thanh ca và Nhị tiểu thư nhà Thôi Ngự sử gặp riêng trong vườn, bị lão thái thái nhánh cả9 Trần gia, Trần Tứ tiểu thư và Ngũ tiểu thư Ninh Bình hầu bắt gặp; vậy mà cô còn đắc ý cùng Ninh Bình hầu phu nhân đàm tiểu về người khác, ngày mai6 cô sẽ trở thành chủ đều đàm tiếu sau bữa ăn của người khác rồi đó.

Lâm Đại thái thái ngồi phịch xuống ghế, mở to hai mắt,
Mẫu thân...
chuyện này...
Lâm gia sẽ không vô duyên vô cớ hại cháu.


Lâm Chính Thanh muốn leo bám bên Nhị lão thái thái Đổng thị cho nên mới giở trò bỉ ổi như thế với nàng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.