Chương 88: Giải quyết
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 2529 chữ
- 2022-02-04 04:43:07
Lão thái thái nhánh cả kể lại:
Thôi Nhị tiểu thư nói cho cháu qua lại thân thiết với Khang Quận vương, bây giờ thế cục không rõ, kh8uyên Lâm Đại lang cẩn thận đừng để bị liên lụy.
Thôi Nhị tiểu thư cũng trọng tình trọng nghĩa đấy, không quên mật báo cho người tr3ong mộng.
Nhưng dựa vào tính tình của nàng ta, đó chỉ là tìm cớ để được nói chuyện với Lâm Đại lang thôi, nếu nàng ta suy n9ghĩ
một chút thì sẽ biết, Lâm gia muốn kết thân với Trần gia, đương nhiên đã cân nhắc về chuyện này.
Sau chuyện nà6y người ngoài sẽ quy cha cháu về một phe với Khang Quận vương cho mà xem.
Lão thái thái nhánh cả vừa nói vừa nhìn Lâm Di,
Ta thấy5 Khang Quận vương cũng là anh tài hiếm có trong dòng họ, Lục nha đầu, cháu thấy sao?
Lâm Di nhìn ánh mắt đầy thâm ý của lão thái thái nhánh cả, thành thật nói ra lời trong lòng:
Cháu cảm thấy cha giữ khoảng cách với Khang Quận vương vẫn tốt hơn.
Lần này được Khang Quận vương giúp đỡ nhà chúng ta mới có thể bình an, nhưng về sau thì sao...
Nếu không vì nhớ công Lục bà tử từng hầu hạ bên cạnh chính thất đã mất của Trấn Tam lão gia, Trần gia hẳn còn nặng tay với thị
hon.
Lâm gia cùng hành động nhanh chóng, có Lâm lão phu nhân ra mặt, hai nhà Thôi, Lâm chính thức xác định chuyện cưới hỏi.
Dưới sự rêu rao tích cực của Ninh Bình hầu phu nhân, cuối cùng toàn bộ Kinh thành đều biết chuyện xảy ra giữa hai nhà Thôi, Lâm.
Ai cũng thổn thức về sự thay đổi hôn sự bất ngờ của vị vừa đoạt giải Nguyên này.
Trong khi từ trên xuống dưới Lâm gia sáng đèn sửa soạn, Thôi gia cũng không nhàn rỗi, tin tức về màn Thôi Ngự sử huẩn vợ dạy con gái chưa hết nóng thì lại nghe nói Thôi Nhị tiểu thư bị đánh chết, thoáng sau lại bùng lên tin Thôi Nhị tiểu thư uất ức treo cổ tự sát, hồi nữa là tin Thôi gia vừa chuẩn bị xong xe ngựa để đưa Thôi Nhị tiểu thư vào chùa tu thân dưỡng tính.
Lâm Di tiến lên chào.
Đã gặp nhau nhiều lần nên hai bên cũng tùy ý hơn, Lâm Di dìu lão thái thái nhánh cả đến ngồi xuống chiếc ghế có lót đệm gấm, sau đó cúi đầu đứng ở một bên, mắt nhìn xuống đất.
Lão thái thái nhánh cả vừa muốn hỏi tình hình sức khỏe của Khang Quận vương thế nào, chợt nhìn thấy bức tranh trên bàn đá thì sắc mặt khẽ thay đổi,
Quận vương gia đang vẽ...
Trong vòng một ngày mà đã có ba kiểu nói khác nhau từ miệng hạ nhân truyền ra ngoài.
Trong ba nhà bị ảnh hưởng bởi chuyện này, Trần gia là bình yên nhất.
Trần Tam phu nhân trở về liền chấn chỉnh lại nội trạch, sau khi tìm thấy đồ của nhà họ Lâm từ trên người bà tử hầu hạ bên cạnh Trần Lục tiểu thư, Trần gia lập tức cho người mang đồ trả cho nguyên chủ rồi đuổi Lục bà tử kia đi.
Hành động nhanh một chút, tránh để chuyện xấu truyền ra ngoài, chỉ còn mấy tháng nữa Thanh ca lại phải vào trường thi rồi.
Lâm Đại thái thái siết chặt góc khăn tay,
Mẫu thân...
thật sự...
không còn cách nào khác sao? Thanh ca cũng chỉ gặp gỡ Thôi Nhị tiểu thư một lần, đâu làm gì khác...
Lâm lão phu nhân nhướng mày, hừ lạnh một tiếng,
Chẳng phải cô chướng mắt Trần Lục tiểu thư sao, thế này hợp ý cô quá rồi còn gì? Hay cô vẫn muốn tìm chỗ dựa từ nhà mẹ đẻ của Trần Nhị lão thái thái? Mưu lợi từ hạng vũ phu giết người không chớp mắt, không sợ có ngày thành quỷ dưới đao của bọn chúng à?
Lâm Đại thái thái còn muốn cãi lại, nhưng nhìn thấy khuôn mặt tái xanh vì giận của Lâm lão phu nhân, bà ta đành ẩn nhẫn nuốt nước bọt, không nói gì thêm.
Mái tóc đen nhánh được cột gọn thành búi lỏng, đôi mắt hơi nheo như cười như không, động tác lại hết sức trịnh trọng, tay phải chấp bút còn tay trái giữ ống tay áo, bất luận đầu bút lông di chuyển đến đâu thì chỉ có cánh tay cử động, còn thân vẫn vững yên như núi.
Từ khi hai huynh muội Lâm Di còn rất nhỏ, Trần Doãn Viễn đã mời tiên sinh dạy học cho bọn họ, Lâm Di chăm chỉ cầm bút luyện chữ thời gian dài mà cũng tự nhận không đạt được đến mức này.
Chu Thập Cửu đặt bút xuống bàn.
Bức tranh bá phụ nhánh cả họa dở dang, mời người ngoài vẽ tiếp lão thái thái nhánh cả sẽ cảm thấy khó chịu, bà lại không muốn nhờ vả người trẻ tuổi trong tộc.
Chọn ngày không bằng gặp ngày, lần này Tây viện được mở cửa lại, bức tranh cũng được hoàn thành, tựa như là niềm an ủi ông trời đưa tới, hữu dụng gấp trăm lần mấy lời chúc thọ cát tường đám vãn bối các nàng hay nói.
Khi trước lão thái thái nhánh cả luôn dùng thái độ cung kính cẩn thận dành cho tôn thất để đối đãi với Khang Quận vương, qua chuyện hôm nay dường như bà thêm thích Khang Quận vương như một tiểu bối hơn.
Lần này được vậy cũng nhờ ơn Lâm gia cả, để Tiêu thị đường hoàng lấy lại quyền làm chủ mẫu ở ngay trước mặt mọi người, dọa cho Lâm Đại thái thái hay giở trò quỷ sợ đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đối phó với Lâm gia lại nhân tiện giải quyết được luôn trò mèo của mẹ con Đổng thị.
Điều duy nhất nàng không ngờ chính là Lâm Uyển từ đầu đến cuối vô cùng tỉnh táo, không tham gia với Lâm Phương, cũng không nghe ngóng hỏi thăm về Lâm Chính Thanh.
Chẳng lẽ Lâm Uyển không muốn gả cho Lâm gia? Xe ngựa của Trần gia chậm rãi rời Lâm gia.
Trong đôi mắt đen nhánh của Chu Thập Cửu thoáng xẹt qua ý cười,
Ta thấy trên hành lang của Tây viện có treo một bức tranh điêu khắc đang dở dang, dường như là mô phỏng từ bức
Thanh Sơn Lưu Xuân' của Trịnh Quốc Khách treo trong cung, ta đã nhìn thấy bức tranh đó hai lần.
Nghe vậy viền mắt của lão thái thái nhánh cả liền ửng đỏ.
Trần Doãn Lễ cũng từng nhìn thấy nguyên tác của Trịnh Quốc Khánh nên mới muốn tự vẽ lại cho thợ điêu khắc rồi treo ở hành lang, ai ngờ chưa vẽ xong Trần Doãn Lễ liền ngã bệnh.
Lâm Di đổi để tài, chuyển sang nói về Lâm Đại thái thái,
Nếu theo như tổ mẫu nói, xem ra Lâm lão phu nhân thật sự rất giận Lâm Đại thái thái.
Lão thái thái nhánh cả cười mỉa,
Có giận thì rốt cuộc vẫn bao che người nhà mình thôi, Lâm lão phu nhân ra lệnh như vậy với Lâm Đại thái thái cũng chỉ vì muốn ép chúng ta dàn xếp trong hòa bình, Lâm lão phu nhân biết ta sẽ không thật sự để Lâm Đại thái thái quỳ, bằng không về sau hai gia tộc sẽ tuyệt giao thật.
Chưa kể, cho dù ta không mở miệng, Nhị lão thái thái Đổng thị cũng sẽ đứng ra sắm vai người tốt mà ta chăng muốn làm này, đâu thể để bà ta được hời.
Nhìn nụ cười trên mặt lão thái thái nhánh cả, Lâm Di cũng có thể mường tượng được cảnh vừa rồi trong phòng Lâm lão phu nhân, dáng vẻ thấp thỏm không dám mở miệng vì sợ bị Lâm gia liên lụy của Nhị lão thái thái Đổng thị khiến người ta sảng khoái đến cỡ nào.
Lần này tốt rồi, mẹ cháu trở về sẽ có thể quang minh chính đại xử lý mấy lỗ tai hay nghe trộm trong phòng.
Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, để đề phòng sự cố tương tự Tiêu thị sẽ đuổi toàn bộ hạ nhân không tin tưởng đi.
Đó đều là đồ ăn nàng thúc giục nữ đầu bếp làm cho lão thái thái nhánh cả mà, Lâm Di nói ngay:
Bá tổ mẫu, chúng ta đưa qua như thế, e rằng sẽ bị người ta nghi ngờ, nên để khách chịu đựng mấy ngày thì hơn, tình hình trong Kinh vẫn đang rất căng.
Lão thái thái nhánh cả suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy có lý.
Sau đó, thời gian tới Tây viện đi dạo mỗi ngày của lão thái thái nhánh cả chuyển thành trước giờ cơm tối.
Bệnh nhân
ở Tây viện đã bỏ chăn rời giường từ lâu, đường hoàng ngồi trước bàn đá trong sân vẽ tranh sơn thủy.
Dẫu gì Thôi Nhị tiểu thư cũng sinh ra ở Kinh thành, vẫn có chỗ dựa mạnh hơn Trần Lục tiểu thư từ Phúc Ninh tới.
Tuy thanh danh của Lâm gia bị đem ra bàn tán nhưng tính ra cũng chẳng thua thiệt nhiều lắm.
Tiểu thư Thôi gia sai trước, cho nên Thôi gia chắc chắn sẽ cho không ít của hồi môn.
Sau khi con trai mất, bà không còn tâm trạng sửa sang Tây viện nữa, để thợ điêu khắc tranh đá theo bức họa dở dang kia treo lên hành lang rồi khóa Tây viện lại.
Lão thái thái nhánh cả dùng khăn tay lau khóe mắt cay cay, nói:
Haiz, thoáng cái mà đã qua nhiều năm như vậy.
Vừa nói bà vừa ngắm nhìn bức
Thanh Sơn Lưu Xuân
của Khang Quận vương,
Tranh này trên thị trường đều là đồ giả, nghe nói khác khá nhiều so với tranh thật, Quận vương gia từng nhìn thấy tranh thật, nhất định về giống ít nhiều, chẳng hay có thể cho tôi dùng nó làm mẫu để người ta vẽ lại một bức không?
Chu Thập Cửu mỉm cười,
Tranh vẽ trong lúc rảnh rỗi mà thôi, lão thái thái thích thì cứ giữ đi.
Thế này quá trúng ý lão thái thái nhánh cả rồi.
Cha cương trực, rất dễ bị kẻ khác lợi dụng, Khang Quận vương là người có tông tước, sự vụ ngài ấy phải làm tất nhiên đều vô cùng khó nhằn, đi theo ngài ấy, hoàn thành nhiệm vụ cũng chưa hẳn sẽ tiền đồ vô lượng, nhưng không hoàn thành thì chắc chắn sẽ có kết cục thê thảm.
Nghe vậy lão thái thái nhánh cả thở dài,
Đây chính là sự khác biệt giữa nam và nữ.
Nữ giới chỉ muốn gia đình bình an áo cơm đầy đủ, nam giới lại luôn nghĩ đến làm sao đi lên vị trí cao hơn.
Lâm Di kéo tay lão thái thái nhánh cả, xoa bóp huyệt Hổ khẩu cho bà,
Theo cháu thấy, nếu có thể thì cách Khang Quận vương càng xa càng tốt.
Không phải lời Lục nha đầu không có lý, nhưng trưởng bối nào chẳng muốn con cháu mình có được mối hôn nhân tốt đẹp chứ.
Nữ đầu bếp mới tuy không nhiều kinh nghiệm như nữ đầu bếp cũ, nhưng được cái tiếp thu sự chỉ dẫn của Lâm Di rất nhanh.
Đầu bếp lớn tuổi nhất phủ, vậy chẳng phải khách sẽ ăn toàn đồ dành cho người già, không được trang trí đẹp đẽ sao? Lão thái thái nhánh cả hơi nhướng mày, liếc nhìn bàn đồ ăn khéo léo trước mặt mình, món xào thập cẩm, thịt viên phỉ thúy, thịt gà xào vừng, đậu hà lan sốt gạch cua, sau đó lệnh cho Bạch ma ma:
Lặng lẽ đem mấy món này tới Tây viện.
() Thịt viên phỉ thúy: thịt bằm trộn với rau vo thành viên rồi chiên hay nấu canh.
Lâm gia và Thôi gia trên đài đóng vai chính, Trần gia dần dần trở thành vai quần chúng qua đường.
Lâm Di vừa mang thức ăn vào cho lão thái thái nhánh cả, bà liền hỏi nàng vị khách ở phía Tây viện cơm nước thế nào.
Lâm Di đáp:
Do nữ đầu bếp nhiều kinh nghiệm nhất phủ chúng ta đảm nhiệm, ngày nào cũng đưa cơm đúng giờ, bá tổ mẫu cứ yên tâm.
Lúc trước đồ ăn của lão thái thái nhánh cả chính là do nữ đầu bếp này lo liệu, sau khi Lâm Di đến đây bà mới bảo Bạch ma ma tìm nữ đầu bếp mới theo ý nàng.
Lần này Khang Quận vương tới Trần gia lánh mình, bà cũng có thể nhìn ra Khang Quận vương có ấn tượng không tệ với Lục nha đầu, nhưng nếu Lục nha đầu không có ý định này thì thôi đi vậy.
Đáng tác chính là Tề gia, luôn lảng tránh, vừa nghe được tiếng gió liền phớt lờ Trần gia, như thể Trần gia thiểu nợ bọn họ vậy.
Tề Nhị thái thái không xấu tính nhưng hơi hẹp hòi, nếu không phải Lục nha đầu khoan dung độ lượng, bà thật sự sẽ không buồn cân nhắc tới Tề gia.
Lâm Chỉnh Thanh ở trong phòng Lâm lão phu nhân nghe răn dạy mà trước mắt lại hiện lên hình ảnh Trần Lục tiểu thư cúi đầu nhìn xuống, ánh mắt ẩn chứa ý cười, cùng với ánh mắt nhìn hắn chằm chằm của trưởng bối Trần gia.
Thôi Nhị tiểu thư vẫn chưa có hôn ước, đã vậy thì cưới nàng ta đi.
Cưới Thôi Nhị tiểu thư? Lâm Chính Thanh thầm cười khẩy,
Cháu trai có lỗi, xin theo sự sắp xếp của lão tổ tông.
Lâm lão phu nhân nhìn về phía Lâm Đại thái thái ngồi cạnh đó,
Ngày mai cô hãy đi một chuyển tới Thôi gia, hỏi xem trưởng bối Thôi gia có ý thế nào.
Lúc Trần Doãn Viễn khen ngợi Khang Quận vương ở trước mặt lão thái thái nhánh cả một lần nữa, Lâm Di rõ ràng thấy được sự tán thưởng của bà, chỉ là bà luôn giữ thái độ nghiêm túc, ít khi dễ dàng mở miệng khen ai đó.
Bằng không bà đã chăng lờ đi chuyện mình nói muốn Khang Quận vương dọn tới thôn trang lánh mặt sau khi anh ta khỏe lại.
Lâm Di cầm kẹp bóc vỏ hạt thông làm bánh, số bánh nhân hạt thông nàng vừa làm cho lão thái thái nhánh cả đều bị bà đưa tới Tây viện cả rồi, mà một tên đàn ông lớn xác như Chu Thập Cửu nhìn thấy mấy loại bánh ngọt như vậy cũng không từ chối.
Mớ hạt thông đó nàng tự tay dùng đũa ướp mật từng hạt đấy, vì hiếu kính lão thái thái nàng đành bảo Linh Lung lấy một ít tới để chuẩn bị một mẻ mới.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.