Chương 89: Nguy hiểm


Lâm Di ngồi xuống cạnh bà,
Có phải bên Phúc Kiến có tin tức nên chúng ta phải lánh mặt không ạ?
Lão thái thái nhánh cả th8ở dài,
Cái gì cũng không qua mặt được cháu, cha cháu nói có quan viên ở Phúc Kiến tới, ban đêm sẽ âm thầm đưa sang đây, b3ảo ta chuẩn bị trước.
Quan viên ở Phúc Kiến tới đây để gặp Chu Thập Cửu? Hương an thần lượn lờ trên đỉnh lư hương trong g9óc phòng, lão thái thái nhánh cả nhẹ xoa xoa đầu quái trượng,
Cha cháu nghe nói Phúc Kiến có tin khẩn, cụ thể là gì thì v6ẫn chưa rõ.
Tin khẩn từ Phúc Kiến, chắc hẳn là liên quan tới chuyện Thành Quốc công động thủ.

Chu Thập Cửu tính t5oán nhiều như vậy mà vẫn chẳng thể không đụng gươm đao bắt giữ Thành Quốc công.

Khang Quận vương đang lợi dụng cha để lôi kéo quan hệ với các thanh quan ở Phúc Ninh.
Lão thái thái nhánh cả gật đầu,
Sao ta lại không biết chứ, nhưng đến nước này chúng ta cũng chỉ có thể dựa vào Khang Quận vương thôi.
Đúng là chỉ dựa vào cha thì tuyệt đối không thể bình yên qua ải này.
Bây giờ cha nên để Khang Quận vương ra mặt rồi, bằng không các thanh quan ở Phúc Kiến sẽ thật sự không còn lòng dạ tiếp tục chống đối Thành Quốc công nữa.
Ân cần như vậy chỉ vì muốn chàng cho một câu trả lời chắc chắn mà thôi.
Chu Thập Cửu vẫn giữ vẻ mặt thong dong, giữa các đường nét như ngọc khắc không hề trộn lẫn bất kỳ cảm xúc nào khác,
Trước khi ta từ Phúc Kiến trở lại, ta sẽ để lại người trong Kinh trông chừng cha em.
.
Làm nhân vật để người khác dựa vào thì tất nhiên phải đủ trầm tĩnh, đủ quả cảm và bản lĩnh núi Thái Sơn sụp mà mặt vẫn không đổi sắc, bằng không sẽ không thể phục chúng.
4 Đời có không ít người xuất thân cao, nhưng quả thật làm nên chuyện lại chẳng có bao nhiêu.
Lão thái thái nhánh cả hơi nhướng mày,
Triều đình không cho phép quan lại kết bè kết phái, phàm là quan lục phẩm trở lên ai không có chỗ đứng chứ.
Cho dù không phụ thuộc giới quyền quý thì cũng sẽ tự tạo cho mình một dòng chảy riêng, khỏi cần nói đâu xa, quan lại kết thông gia cũng chỉ với mục đích đó thôi.
Giống như sớm muộn gì cũng phải trải qua một kiếp này.
Nếu ông không thể trở về.
Tiêu thị và hai đứa con cần lão thái thái nhánh cả trông nom.
Có lẽ nhờ uống trà thông cổ, Chu Thập Cửu đặt chén trà xuống, thanh giọng nói:
Có thể ta sẽ cùng Thành Quốc công đi Phúc Kiến.
Trên mặt lão thái thái nhánh cả lộ vẻ kỳ quái khó giấu, so với ở trong Kinh, Phúc Kiến nguy hiểm hơn nhiều, nhất là khi ở đó đang có chiến tranh, đao kiếm vốn không có mắt, ngộ nhỡ có
bất trắc
gì cũng không liên quan tới Thành Quốc công.
Trong mắt Lâm Di cũng không nên nổi sự ngạc nhiên, trong ấn tượng của nàng, chỉ có tiểu tốt mới xông pha chiến đấu, tôn thất và trọng thần chỉ biết nấp đằng sau hưởng lợi, phía trước xảy ra sai sót cũng sẽ có kẻ chết thay.
Lâm Di trở ra thuật lại cho lão thái thái nhánh cả những gì mình vừa nghe được.
Lão thái thái nhánh cả nói:
Sao cháu không ở lại nghe cho hết rồi hẵng trở ra.
Lâm Di khẽ lắc đầu, cúi xuống đấm chân cho bà,
Khang Quận vương ở trong nhà chúng ta lâu như vậy chính là đợi người đến báo tin.
Và chuyện này phải dựa vào Khang Quận vương.
Trần Doãn Viễn vừa dứt lời liền có nha hoàn tới báo:
Khách ở Tây viện tới ạ.

Thủy quân Phúc Kiến không có Thành Quốc công liền như con cọp giấy, chẳng thể phát huy binh lực bảo vệ bờ cõi của Đại Chu.
Để đối phó với giặc Oa, triều đình phải chấn chỉnh tình hình ở Phúc Kiến trước, muốn đánh lùi giặc thì bây giờ không thể loại trừ Thành Quốc công.
Con...
Trần Doãn Viễn mấp máy đôi môi khô vì thức trắng đêm,
Triều đình muốn Thành Quốc công dẹp giặc Oa, Thành Quốc công chắc chắn sẽ dùng mọi cách chiêu dụ những vị quan này, nhưng bây giờ quốc sự là trên hết, con muốn dâng tấu rằng chỉ cần Thành Quốc công có thể đánh thắng giặc Oa, con đồng ý mặc cho Thành Quốc công xử lý sau khi xong chuyện.

Trước đó Trần Doãn Viễn từng hùng hồn tuyên bố sẵn sàng chết cùng Thành Quốc công, bị lão thái thái nhánh cả quở trách một trận mới thôi, bây giờ lại nói ra những lời này.
Đến sập tối, Trần Doãn Viễn dẫn người tiến vào phủ nhánh cả Trần gia theo cửa sau.
Lâm Di muốn đi nghe thử cha mình và người kia nói gì, lão thái thái nhánh cả suy nghĩ trong chốc lát rồi cho Bạch ma ma dẫn nàng ra sau tấm bình phong.
Kiếp trước cả nhà nàng không thể vượt qua, chẳng rõ lần này có thể đổi được một kết quả tốt hơn không nữa.
Phủ nhánh cả dẫu rộng nhưng không nuôi quá nhiều hạ nhân, những năm qua lão thái thái nhánh cả chỉ giữ lại thể bộc, nô bộc hầu hạ trong nhà từ đời này tới đời khác chứ không mua từ bên ngoài, cho nên có một số chuyện muốn làm cũng dễ dàng hơn.
Triều Đại Chu không thịnh uống trà vị ngọt, nhưng ai có thể từ chối công sức của một bông hoa yếu đuối chứ.
Nhất là khi vừa bước vào liền thấy nàng đứng trong góc với vẻ mặt mệt mỏi ủ rũ, hệt như một chú hổ vừa bị nhổ nanh tước vuốt.
Lão thái thái nhánh cả chính là trưởng bối duy nhất trong lòng ông, không được trưởng bối nhận lời, cho dù kiên trì làm theo ý mình ông vẫn sẽ canh cánh trong lòng mãi.
Lâm Di siết chặt khăn tay, tim đập liên hồi, vành mắt cay xè.
Trần Doãn Viễn thức cả đêm nhưng lại trông có tinh thần hơn hôm qua nhiều.
Sau khi bàn tính kỹ lưỡng, sớm hôm nay Châu Hướng Thần đã cắt tay đóng dấu lên chiếc khăn tay Trần Doãn Viễn luôn cất giấu cẩn thận,
Châu Hướng Thần là quan võ, trở về nhất định tìm được cách giải quyết.
Lão thái thái nhánh cả đã đoán trước được kết quả này,
Kể tiếp cậu định làm gì?

Lão thái thái nhánh cả thở dài,
Ba đời nhà Thành Quốc công có công lớn, tay nắm binh quyền, lại là võ tướng giỏi thủy chiến hiếm có của Đại Chu chúng ta, quan to hiển quý trong Kinh đa phần đều nịnh bợ hắn, cha cháu chọn phe nào không chọn, lại chọn đối đầu với tảng đá cứng như vậy.

Lâm Di dâng trà qua,
Cũng không thể trách cha cháu, sau khi tới Phúc Kiến, cha cháu phải quyết định có nương nhờ vào Thành Quốc công hay không.
Không nương nhờ thì chính là tử địch.
Thế cục bây giờ rất rõ ràng rằng đất nước còn cần Thành Quốc công, những người chống đối Thành Quốc công như Trần Doãn Viễn và Nghiêm đại nhân ngược lại chỉ có con đường chết.

Triều đình có phải võ quan khác tới Phúc Kiến cũng chưa chắc có thể điều động thủy quân Phúc Ninh một cách hiệu quả, bồi dưỡng thủy quân chẳng phải là chuyện một sớm một chiều.
Có nghĩa là Thành Quốc công dùng thủy quân Phúc Ninh để uy hiếp triều đình, phe Trần Doãn Viễn tuyệt đối không có phần thắng.
Chu Thập Cửu mặc trường bào gam màu xanh lam thêu chỉ bạc, đai lưng khảm ngọc, thân hình cao lớn che khuất ánh sáng từ tổn tiến vào ngồi xuống ở đối diện Trần Doãn Viễn, chỉ cách Lâm Di mấy bước, khóe miệng giữ nụ cười nhàn nhạt.
Thần sắc thản nhiên và phong thái thong dong, dường như mọi chuyện đều ở trong lòng bàn tay.
Cho dù về phòng nàng cũng làm gì ngủ được.
Hôm sau sáng tinh mơ Linh Lung đã tới nhà bếp nhờ luộc trứng gà để lăn mắt cho Lâm Di, nhưng Lâm Di nào chờ được, chỉ thoa lớp phấn mỏng dưới mắt rồi đi tới phòng lão thái thái nhánh cả nghe tin tức.
Mặc dù Trần Doãn Viễn và người kia nói khá nhỏ, nhưng Lâm Di vẫn nghe được rõ ràng.
Gần đây Phúc Ninh lại bị giặc Oa xâm phạm, trước đó đã tổn thất nhiều tiền của để giải quyết thiên tai, quan viên Phúc Kiến đóng quân ở khu vực nguy hiểm lại tan rã không đoàn kết, kết quả chỉ trăm quân giặc Oa mà công phá mất một tòa thành.
Trần Doãn Viễn nhanh chóng thu hồi vẻ mềm yếu trước đó.
Vết thương đã lành, tin tức cũng đã chờ được, Chu Thập Cửu tới hẳn là để cáo từ.
Một hộp lễ vật thật lớn, xem hình thức thì được chuẩn bị vô cùng tỉ mỉ, khá giống hộp quà đựng lúc cầu xin chàng giúp đỡ khi trước.
Nhìn nàng cam tâm tình nguyện cúi mình hành lễ, hoàn thành đầy đủ mọi cấp bậc lễ nghĩa theo đúng tiêu chuẩn, chàng nở một nụ cười cực nhạt.
Sau dâng tấu Khang Quận vương vẫn luôn âm thầm chờ tin.
Mắt Chân Hướng Thần sáng lên, như lại thấy được hy vọng,
Trần huynh nói thật sao?
Trần Doãn Viễn gật đầu,
Không tin thì tôi có thể tiến cử huynh với ngài ấy ngay bây giờ.
Ở bên kia Trần Doãn Viễn mưu đồ đại sự, bên này Lâm Di thong thả hầu hạ lão thái thái nhánh cả đi nghỉ ngơi.
Bạch ma ma nhỏ giọng nói:
Lục tiểu thư cũng đi nghỉ đi, ở đây có nô tỳ là được rồi, Tây viện bên kia chắc phải mất cả đêm mới xong chuyện, Lục tiểu thư đừng để ảnh hưởng đến sức khỏe.
Đúng là ngồi chờ không cũng chẳng ích gì, Lâm Di gật nhẹ, thuận tay bỏ hạt thông vừa bóc vỏ xong vào miệng, ra tới cửa mới phát giác ra mình vừa nuốt vỏ chứ không phải nhân hạt thông.
Lão thái thái nhánh cả cũng bần thần, hồi lâu sau mới nói:
Lúc trước cậu hữu dũng vô mưu, giờ rốt cuộc cũng hiểu lý lẽ trong đó, đại trượng phu chưa đến thời khắc cuối cùng thì tuyệt đối không được bỏ mạng, hy sinh vì đại nghĩa chính là kế sách tệ nhất.

Trần Doãn Viễn gật đầu,
Lão thái thái yên tâm, cho dù chỉ có một chút hy vọng sống con cũng sẽ không đầu hàng.
Lui một bước để Thành Quốc công cho rằng suy tính của mình đã thành công, Thành Quốc công có thể đắc thắng trở về từ Phúc Ninh hay không thì cuối cùng phải xem mưu kế của phe Trần Doãn Viễn có thành hay không
Khách ở Tây viên thu dọn vật dụng chuẩn bị rời phủ.
Lâm Di cùng nha hoàn mang lễ vật do lão thái thái nhánh cả sắp xếp tới tặng.
Kiếp trước chẳng phải Khang Quận vương để cho nàng gánh vác hết toàn bộ tội lỗi sao...
Lâm Di vừa ngẩng đầu liền đối mặt với đôi mắt vừa đen vừa trong trẻo của Chu Thập Cửu.
Bên phòng kia Trần Doãn Viễn quả nhiên nghe thấy Chân Hướng Thần hỏi:
Trước đây Khang Quận vương dâng tấu lên triều đình kêu khổ hộ binh sĩ ở Phúc Kiến thật sao?
Nghe hỏi tới chuyện này, Trần Doãn Viễn liền gật đầu không hề nghĩ ngợi,
Là thật, mấy năm qua Phúc Kiến chịu không ít khổ sở vì Thành Quốc công.
Thủy quân vất vả, sổ bạc thưởng triều đình phát xuống hàng năm đến tay binh sĩ chỉ còn được một phần mười, vậy mà họ còn phải cảm tạ Thành Quốc công đã niệm tình.
Nói thế nào thì thanh quan ở Phúc Kiến vẫn tin cho cháu hơn.
Người cùng cảnh ngộ đương nhiên sẽ tìm tới nhau trước.
Mấy ngày tới nhất định phải tìm cách để lộ tin vị khách quý đang ngụ trong Tây viên nhà họ ra ngoài thôi.
Lâm Di chủ động đi tới hái ít lá bạc hà bên cửa sổ, lấy nước sôi pha một ấm trà bạc hà, dùng chén trà hình hoa mai bằng sứ Thanh Hoa đựng, lại dùng cành mai nghiền nát cánh hoa quế thả vào chén trà, khéo léo xếp thành hình nhành mai.
Chuẩn bị xong nàng tự tay dâng lên cho Chu Thập Cửu, lão thái thái nhánh cả và Trần Doãn Viễn.
Lâm Di lại kính cẩn hành lễ với Chu Thập Cửu,
Trần gia xin cảm tạ ân đức của Quận vương gia.
Vẫn hệt như lúc ở Trịnh gia, miệng cảm ơn nhưng lại giữ khoảng cách với chàng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.