Chương 90: Bùng phát


Viên tùy tùng cao to da rám nắng nọ quả nhiên tỏ ra tức giận.

Xem ra là thật.
Trong nhà đám bà tử hù dọa tiểu nha hoàn đều nói giặc Oa chính là ác quỷ biển thành, cho nên đao thương chém cũng không hề hấn gì.
Rất nhiều tiểu nha hoàn nghe xong, đêm xuống liền không dám đi ngủ, ngày hôm sau mặt mày đều phờ phạc.
Cuối thư Trịnh Thất tiểu thư hỏi Lâm Di cách làm bánh xốp hạt thông, Lâm Di nghĩ tới số điểm tâm được đưa tới chỗ Chu Thập Cửu mỗi ngày thì hơi giật mình, nhưng ngẫm lại, Trịnh Thất tiểu thư cũng từng nếm qua bánh xốp hạt thông năng làm, hẳn chỉ là một sự trùng hợp.
Lâm Uyển ngẫu nhiên nói vài câu với Lâm Di về Trịnh Thất tiểu thư, Lâm Phương không góp lời được, cho nên chuyển đề tài sang chuyện cưới hỏi giữa Thôi Nhị tiểu thư và Lâm Chính Thanh,
Đúng là mặt dày hết chỗ nói, còn dám chường mặt ra thành thân, là ta thì đã lấy lụa trăng treo cổ từ sớm rồi.
Nghe vậy, sắc mặt Lâm Uyển liền trở nên vô cùng khó coi,
Tứ muội muội đừng nói bậy.

Tiểu nha hoàn trong phòng Lâm Di cũng vì vậy mà suýt đổ nước lên người Lâm Di, bị Linh Lung quở trách một hồi lâu.
Lâm Di phất tay ra hiệu cho Linh Lung thôi đi, bảo tiểu nha hoàn nếu sợ thì hãy chuyển ra ngoài gác đêm, ít nhất được ở bên đèn sáng cả đêm.
() Về vị trí địa lý, Thông Châu là một quần cạnh nội thành của thủ đô Bắc Kinh.
Lâm Di đi theo cha, luôn ở Phúc Ninh nên chưa từng đến nhà tổ bao giờ, nhưng cả Lâm Uyển hay Lâm Phương cũng cực ít khi đến đó.
Lâm Di nhún người hành lễ,
Vậy xin chúc hành trình đến Phúc Kiến của Quận vương gia được bình an thuận lợi.
Xem ra l6ần này là thật lòng, không phải lời khách sáo.
Trên triều nhanh chóng xuất hiện vô số lời đề nghị tiêu diệt giặc Oa.
Từ Sơn Đông đến 5Phúc Kiến rồi xuống duyên hải Quảng Đông, giặc Oa thường xuất hiện đột ngột, thời tiền triệu công tác kháng giặc khá hiệu quả, nhưng về sau quốc lực suy yếu, việc chống giặc hao tốn quá nhiều sức lẫn của.
Đại Chủ thành lập thủy quân ở Phúc Kiến và Quảng Đông vốn là để tiêu diệt giặc Oa một cách triệt để, mấy năm gần đây quốc gia càng năng nổ rót binh lực vào khu vực này, để chống giặc Oa và hải tặc cấu kết với nhau.
Người tới đón bọn họ là một vị huynh trưởng đứng hàng thứ bảy trong tộc, bọn Lâm Di đều phải gọi là Thất ca; ngoài ra còn có hai vị bá mẫu của chi trưởng.
Bá phụ chi trưởng bận việc nên không thể ra đón, vì vậy mọi người cùng trở về nhà tổ gặp mặt.
Lần này Nhị lão thái thái Đổng thị khăng khăng muốn lão thái thái nhánh cả cũng dẫn Lâm Uyển và Lâm Phương theo.
Bởi vì muốn mời người trong tộc ra mặt bảo vệ Trần Doãn Viễn, nên lần này cả Tiêu thị cũng đi cùng.
Trước khi lên đường, Lâm Di có nhận được thư của Trịnh Thất tiểu thư, ở trên xe ngựa nàng mới rốt cuộc có thời gian mở ra xem, biết được thì ra ca ca của Trịnh Thất tiểu thư cũng thi đậu cử nhân, chỉ là thứ hạng không được cao lắm.
Huệ Hòa Quận chúa nhìn thấy Khang Quận vương bình yên trở về đã khóc lóc một trận, cảm thán rằng có tổ tông Chu gia phù hộ, bệnh cũng dần dần thuyên giảm.
Nghe nói Phúc Kiến lại bị giặc Oa quấy rối, các lão thần trong triều đều rơi nước mắt, mở miệng toàn nhắc tới thảm kịch khi đất nước bị giặc Oa xông vào cướp bóc đột phá thời tiền triều, sau đó lại quỳ xuống cầu xin Hoàng thượng đừng đi vào vết xe đổ.
Nói về hải chiến, trong triều không có bao nhiêu nhân tài dùng được, cộng thêm sự an bài ngầm của Thành Quốc công, triều đình nhất thời không tìm được tướng giỏi nào đi chống Oa.
Suốt chặng đường Tiêu thị luôn thất thần, vì vậy lão thái thái nhánh cả để bà ngồi cùng mình.
Lâm Di ngồi cùng xe với Lâm Uyển và Lâm Phương.
Cuối cùng cũng đến Thông Châu, người trong tộc đã ra đón tiếp từ trước.
Lâm Di chỉnh váy áo một chút rồi xuống xe hành lễ.
Trước cơn phẫn nộ của thiên tử, trên triều bắt đầu có người chĩa mũi dùi về phía Nghiêm đại nhân đang điều tra vấn nạn tham ô ở Phúc Kiến.
Từ triều đình đến trong nhà, ai nghe nói tới giặc Oa cũng biến sắc.
Trần Lục tiểu thư luôn biết làm thế nào để thăm dò được 8tình hình thực tế, Chu Thập Cửu vờ như không phát hiện thấy ánh mắt của nàng,
Tình thể thay đổi quá nhanh, chẳng ai chắc chắn được rằng mình sẽ khôn3g phạm sai lầm.
Lần này chỉ mới bị chàng bỏ mặc một thời gian ngắn mà cô nhóc đã không thể tự vệ...
Nghĩ tới đây, trong mắt Chu Thập Cửu hiệ9n lên ý cười rất nhạt.
Lâm Phương giễu cợt,
Ta có nói sai đâu.
Nàng ta liếc nhìn Lâm Di,
Hôm trước ta tới phủ Ninh Bình hầu chơi, Ngũ tiểu thư Ninh Bình hầu còn nói lần này Thôi Ngự sử muốn cùng các Ngự sử khác tố cáo Tam thúc phụ đấy, rằng Tam thúc phụ cũng giống gã Nghiêm đại nhân ở Phúc Kiến kia, bởi muốn trục lợi mà hãm hại trung lương.

Thôi gia lần này lại bị ai giật dây đây? Chẳng lẽ là vì quan hệ thông gia với Lâm gia? Lâm Di âm thầm liếc nhìn Lâm Uyển, Lâm Uyển đang nghiêng đầu chăm chú lắng nghe Lâm Phương nói chuyện.
Tông trưởng do bá phụ của chi trưởng đảm nhiệm.
Phần lớn người trong tộc Trần thị không ra ngoài nhậm chức đều chuyển tới huyện Ba Hà ở Thông Châu
.
Trần thị khá nổi danh ở huyện Tam Hà, chỉ cần bước vào huyện thì phần lớn dân trong huyện đều có quan hệ thân thích xa gần với nhau, bọn Lâm Di cố lắm cũng không nhớ được hết, đành ghi nhớ những người chủ yếu thôi.
Huyện thành không phồn thịnh như Kinh thành, nhưng cảnh trí lại nên thơ, nữ quyến trong tộc trông cũng dễ gần, bọn Lâm Di nhanh chóng kết thân với các tỷ muội trong tộc, cùng cười đùa vui vẻ.
Cho nên khi biết lão thái thái dẫn nàng đi thăm nhà tổ Trần thị, Lâm Di quyết định dẫn Hồ Đào theo.
Nếu bàn về thứ tự trong tông tộc Trần thị, phía Lâm Di thuộc về chi thứ ba.
Tiểu nha hoàn vội vàng khấu đầu cảm ơn Lâm Di, từ đó về sau mới có thể chuyên tâm hầu hạ trong phòng nàng.
Tiểu nha hoàn này được Lâm Di đặt tên là Hồ Đào, Hồ Đào tuy nhát gan nhưng khá lanh lợi.
Tính tình tỷ tỷ Lâm Sương của chi trưởng khá giống Trịnh Thất tiểu thư, nghe nói bọn Lâm Di tới liền cầm roi chạy ra gặp.

Lúc mọi người nhìn thấy nàng, nàng còn mặc quần dài, Tam thái thái chi trưởng Lý thị vội vàng bảo nha hoàn thay quần áo cho Lâm Sương.

Lâm Sương cười nói:
Quan trọng gì đâu, đều là tỷ muội trong nhà cả, con còn có thể hù dọa được các muội ấy sao?
Nói rồi nàng đảo mắt một vòng qua Lâm Uyển, Lâm Phương và Lâm Di, sau đó duỗi ngón tay ra,
Để ta đoán xem ai là người Trưởng lão thái thái chi thứ ba muốn nhận làm cháu gái thừa tự nào.
Vừa dứt lời nàng chỉ ngay vào người Lâm Di,
Nhất định là vị muội muội này.
Tam thái thái Lý thị dùng khăn tay quất nhẹ vào tay Lâm Sương,
Đồ khỉ con, càng ngày càng không ra gì, sao lại chỉ trỏ lung tung như thế, không sợ các muội muội cười à?
Lâm Sương vừa le lưỡi cười vừa đi ra ngoài,
Con đi thay y phục khác là được chứ gì.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.