Chương 100: Ngộ độc phốt pho hữu cơ


Ngay Lúc Hàn Tấn sắp cảm thấy hoài nghi về cuộc đời vì phản ứng của ba người Tô Hòa, Lý Kiến Thiết, Lý Kiều Kiều thì Lý Kiến Thiết ăn xong c8ơm mở miệng giải thích:
Bác đừng lo, em họ cháu biết bắt ma, bác yên tâm đợi là được.


Lý Kiều Kiều miệng đầy cơm và thịt mỡ liên 3tục gật đầu, đồng tình với lời giải thích của Lý Kiến Thiết.
Nhưng thứ bị dán mác
mê tín dị đoan
kia thật sự là bại hoại tư tưởng sao?
Rốt cuộc thì những thứ đó là điều mà khoa học và trí tuệ hiện giờ không thể giải thích hay đó vốn là câu đố không có lời giải đáp?
Hàn Tấn bỗng phân vân…
Một loạt tiếng bước chân dồn dập truyền đến từ một toa tàu ở đầu khác. Bốn người trong toa tàu đặc biệt cùng nhìn về phía phát ra âm thanh, thấy một nhân viên phục vụ cầm một ngọn nến, mặt tái nhợt đẩy cửa toa tàu đặc biệt tiến vào, vừa vào đã nói liên thanh:

Đây không phải đạo thuật5, mà là thuật chúc do() trong Đông y. Thuật chúc do có thể liên hệ với quỷ thần. Người bình thường chỉ biết thuật chúc do có thể mượn sức mạnh của quỷ thần để chữa bệnh, nhưng lại không biết thuật chúc do còn có sức mạnh xua đuổi quỷ thần.

() Theo Kinh Dịch,
chúc
có nghĩa là làm hài lòng chư thần,
do
có nghĩa là nguyên do, nguyên cớ. Vì thế,
chúc do
có nghĩa là cầu thần ban phúc lành và tiêu trừ tai họa. Hoàng Đế nghe nói rằng vào thời cổ đại, các vật chất siêu vi có thể được nhập vào trong nội thể và dùng để trị bệnh bằng phương pháp chúc do.

A!

Tiếng thét của nhân viên phục vụ tăng thêm sự khủng bố trong toa tàu, không ít người trong chăn sợ mất mật bật khóc thành tiếng.
Tô Hòa thấy ồn ào liền cau mày quát:
Đừng lên tiếng, trong toa tàu này làm gì có ma quái? Không biết là ai ngu dốt mang thuốc trừ sâu lên đây, là phốt pho hữu cơ!


Mọi người kêu càng nhiều, tốc độ thuốc trừ sâu thông qua mũi, miệng tràn vào cơ thể càng nhanh hơn. Nếu không muốn chết thì mau ngậm miệng, tiện thể mở tất cả những nơi có thể thông gió ra, sớm tản hết mùi thuốc trừ sâu đi.

Mặc dù ở khía cạnh nào đó, cách làm của Tô Hòa có chút lừa dối nhưng cũng chỉ là buộc lòng phải làm vậy thôi, tất cả là vì nghĩ cho đại cục.
Quả nhiên, Tô Hòa nói xong, cách hai người bọn họ chưa đến một cái thảm trải sàn có người vén chăn lên, vẫn còn sợ hãi nhìn về phía nhân viên phục vụ và Tô Hòa, cố gắng nở một nụ cười sống sót sau tai nạn, nói:
Trong phòng vệ sinh có cửa sổ, bây giờ tôi đi mở ngay!

Kiếm gỗ táo bị sét đánh là vật trời sinh khắc với ma núi. Dù chỉ là nhánh gỗ táo bị sét đánh hình thành tự nhiên cũng không phải là thứ ma núi dám trêu chọc chứ đừng nói đến kiếm làm từ gỗ táo bị sét đánh đã được Tô Hòa tế luyện thành pháp khí sinh ra linh trí.

Ngao…


Tỏi hại người?
Sắc mặt Hàn Tấn thay đổi mấy lần, rõ ràng ông đã từng nghe những chuyện ly kỳ như thế này rồi.
Tô Hòa cười khẩy, hứng thú nói:
Tỏi hại người? Tỏi là một trong năm thứ hôi(). Nếu là vật không sạch sẽ, tránh còn không kịp, sao có thể dùng tỏi hại người? Mau dẫn tôi tới đó, mạng người quan trọng!

Hàn Tấn ngây người nhìn về phía Tô Hòa. Thấy cô lật tay, kiếm gỗ nhỏ m9àu vàng óng di chuyển vài vòng quanh ngón tay cô như một con cá, cuối cùng biến thành một chiếc vòng gỗ quấn trên cổ tay Tô Hòa, ông không 6nhịn được mà hét lên:
Cháu còn biết đạo thuật sao?

Tô Hòa lắc đầu, mà nghiêm túc nói linh tinh.
Nếu khoa học chia những thứ gọi là thuyết quỷ thần kia là mê tín, vậy thì rốt cuộc la bàn ông đang cầm trong tay đây chỉ thị cho cái gì?
Tất cả những điều này đều là do từ trường hỗn loạn gây ra theo như lời của các nhà khoa học sao?
Đương nhiên, Hàn Tấn kiến thức rộng rãi đã từng nghe nói
khoa chúc do
đã thất truyền trong mười ba khoa của Đông y. Trước kia lúc ông từng nghe thuật chúc do có thể mượn sức lực quỷ thần để chữa bệnh cho người đã từng giận dữ mắng mỏ rằng đây mê tín, cổ hủ lạc hậu, đầu óc bã đậu. Bây giờ tận mắt thấy điều kỳ lạ của thuật chúc do xuất hiện trước mắt khiến ông không thể không phải tin. Ông lại bắt đầu nghĩ về mẫu thuẫn giữa khoa học và mê tín phong kiến lần nữa.
Thứ mà khoa học không thể giải thích được thật sự là mê tín phong kiến sao?
Tô Hòa cố tình nói như vậy, xóa bỏ khả năng ma quỷ quấy phá, lại tìm một lý do mà một người bình thường có thể tiếp thu, như vậy hành khách trong tàu sẽ không sợ hãi nữa, chuyện này cũng sẽ có một lời giải thích
hợp khoa học
.
Dù trong tình huống nào, ổn định lòng người là quan trọng nhất.
Nào có ma nào dám dùng mùi tỏi nồng hại người. Nếu thật sự có ma dám dùng thì chỉ có thể nói con quỷ kia có IQ quá thấp chưa được khai hóa, hoặc đơn thuần muốn cùng chết.
Đáp án duy nhất của việc trong toa tàu có mùi tỏi nồng nặc gay mũi, còn có nhiều người đang nôn mửa, chính là bị trúng độc.

Phiền các vị phối hợp một chút. Nhất định phải mau chóng ngủ, qua hơn bốn mươi phút nữa, nếu xe lửa có thể ổn định tiến vào ga thì không sao. Nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn trên đường…

Nhân viên phục vụ còn chưa nói xong, đã nghẹn ngào khóc nức nở.
() Thuật ngữ của đạo Phật chỉ tỏi, hẹ, kiệu, hành, hưng cừ (ngũ vị tân) là những thứ rau kiêng của người tu hành.
Không biết lời của Tô Hòa có tác dụng hay là nhân viên phục vụ kia ngại thân phận của người ngồi trong toa tàu đặc biệt nên buộc phải làm vậy mà cô ta vịn vách toa tàu nơm nớp lo sợ đứng lên, khẽ gật đầu, khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt ngập nước dẫn đường cho Tô Hòa.
Một tiếng gào đau đớn khiến người ta rùng mình bất ngờ vang lên, hành khách đang trùm chăn run lẩy bẩy bên trong toa tàu lập tức thay đổi sắc mặt. Tô Hòa tùy ý nhìn thoáng qua, trong mười mấy người đang trùm chăn phải có mười người đang run rẩy.
Tô Hòa khẽ nghiêng người, nhìn đèn trong nhà vệ sinh trên xe lửa đang sáng, liền men theo ánh đèn lọt qua khe cửa tìm được một chiếc khăn sạch, nhúng nước qua loa, ném cho nhân viên phục vụ:
Bịt mũi và miệng lại, cẩn thận trúng độc.

Nhưng loại độc mà hành khách bị trúng này cũng không phải là độc của ma, mà là độc do người làm, là một loại thuốc trừ sâu, phốt pho hữu cơ.
Nhân viên phục vụ đã sớm sợ đến mất lý trí, Tô Hòa bảo cô ta làm gì thì cô làm cái đó. Lúc cô ta chết lặng nhận khăn lau và che lên mặt thì một thứ mùi chua thiu còn gay mũi hơn mùi tỏi lập tức ập vào mũi miệng của cô ta, thối đến mức khiến cô ta giật mình, tỉnh táo lại.
Tô Hòa bình tĩnh đứng lên, đi tới bên cạnh nhân viên phục vụ, cô cao hơn nhân viên phục vụ nửa cái đầu, thấy nhân viên phục vụ vịn vào cây cột mà đứng cũng không vững, cau mày hỏi:
Trên tàu đã xảy ra chuyện gì?

Nhân viên phục vụ nghẹn ngào trả lời:
Trong tàu có đồ không sạch sẽ, thứ kia đang dùng tỏi hại người. Bây giờ hơn một nửa xe đều có mùi tỏi, tất cả những người ngửi được mùi tỏi đã bắt đầu nôn mửa, bác sĩ trên tàu cũng không có cách gì. Đã có người bị sốc đến hôn mê rồi…

Chuyện xảy ra ở toa tàu cách toa tàu đặc biệt khoảng ba toa. Nhân viên phục vụ kia nói không sai, càng đến gần toa tàu xảy ra chuyện thì mùi tỏi càng nồng. Cùng lúc đó Tô Hòa còn nhạy bén phát hiện ra, mùi con ma núi kia cũng nồng nặc hơn.
Hai mắt lấp lánh, tay khẽ run, kiếm gỗ vẫn luôn được nắm trong tay hóa thành ánh sáng nhỏ đến mức không thể nhìn thấy được đâm về phía con ma núi ẩn thân.

Phòng vệ sinh…


Tô Hòa vẫn cảm thấy đèn trong phòng vệ sinh kia có gì đó kỳ lạ, nhưng lại nghĩ mãi không ra, nên chỉ có thể đi theo vị khách kia.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.