Chương 99: Chuyện ma quái trên xe lửa
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1539 chữ
- 2021-12-31 05:39:15
Mặc dù Hàn Tấn không phải người trong giới y học, nhưng cũng là nhân vật có tiếng ở thủ đô. Ông đã sớm nghe được trong giới y học đột nhiên xuất 8hiện một vị chuyên gia y học giỏi nhất cả nước, nhưng hoàn toàn không biết cụ thể thế nào. Không ngờ sau khi làm khảo sát xong, trên đường trở v3ề thủ đô, ông lại gặp được nhân vật gây xôn xao dư luận thủ đô này.
Thì ra cháu chính là người khiến Hạ lão khen ngợi không ngớt miệng 9kia. Nếu hôm nay chúng ta đã có duyên gặp gỡ, không kết bạn thì chẳng phải là quá đáng tiếc sao? Bác họ Hàn tên Tấn, bây giờ đang làm việc ở việ6n công trình. Phương hướng nghiên cứu thì phải giữ bí mật với bên ngoài, nhưng vừa rồi cháu có thể hiểu bản vẽ của ta thì chắc cũng có thể đoán 5được đại khái.
Hàn Tấn vươn tay về phía Tô Hòa.
Tô Hòa thả hai chân đang bắt chéo xuống, cô úp ngược sách lên bàn, đứng dậy, quay đầu nhìn về phía sát vách toa tàu, vẻ mặt hơi nghiêm nghị.
Làn gió lạnh vừa thổi qua kia không chỉ lạnh mà còn nồng nặc mùi ma núi.
Ngay lúc Tô Hòa chờ thời cơ hành động, Hàn Tấn ở phía bên kia của toa tàu lại đứng thẳng lên. Ông móc một chiếc dây chuyền có mặt là la bàn mini ra, nhìn kim màu đỏ bên trên không ngừng di chuyển, vẻ mặt thay đổi, bước nhanh về phía Tô Hòa, nói với Lý Kiến Thiết và Lý Kiều Kiều:
Đừng ăn nữa, mau quay về giường trùm đầu ngủ đi. Lát nữa dù nghe được tiếng động gì cũng đừng mở mắt, chờ qua nhà ga phía trước rồi lại dậy ăn.
Vù…
Gió lạnh thổi qua, trang sách trong tay Tô Hòa bị gió thổi bay phần phật, Lý Kiến Thiết và Lý Kiều Kiều bị gió thổi rùng mình. Hai người kéo chặt cổ áo, Lý Kiều Kiều lầm bầm:
Sao trong khoang tàu cũng lạnh thế? Lúc mới lên xe lửa em còn thấy ấm lắm mà.
Vì còn đang nhai cơm nên giọng Lý Kiến Thiết ú ớ nói:
Có lẽ là đêm rồi, hơi ấm trên xe lửa cũng tản đi. Ăn nhanh, ăn xong trùm chăn ngủ sẽ không thấy lạnh nữa.
Đợi Tô Hòa về chỗ, Hàn Tấn tỉnh lại từ kinh ngạc, ông nhìn bên cạnh không còn quyển sách nào, khẽ nhướng mày, thầm nghĩ:
Đúng là quái thai, đọc sách chuyên ngành để giết thời gian?
Nhưng nghĩ lại, Tô Hòa vừa nhìn đã có thể hiểu bản vẽ của mình thì Hàn Tấn cũng bình tĩnh hơn nhiều.
Cái gọi là thiên tài, chính là người là có thể leo lên vị trí mà người khác không thể leo một cách dễ như trở bàn tay!
Hàn Tấn kinh ngạc, vội vã nắm chặt tay Tô Hòa, cảm kích nói:
Bạn nhỏ xem mạch thôi mà có thể biết bác có bệnh miệng đắng ăn không ngon, hoảng hốt mất ngủ, quả nhiên là kiến thức y khoa sâu rộng. Nhưng mà bạn nhỏ, bệnh này của bác đã hơn ba bốn năm rồi, trước đó đã khám ở rất nhiều bệnh viện, nhưng vẫn không nhìn rõ được chứng bệnh. Tây y, Đông y cũng khám không ít lần, nhưng không giải quyết được gì, uống bao nhiêu thuốc cũng không có tác dụng.
Đợi về thủ đô, bác sẽ lập tức mua thuốc theo lời dặn của cháu, hy vọng lần này thật sự có tác dụng…
Tô Hòa có thể nhận thấy được, Hàn Tấn hơi căng thẳng rồi, cô nói:
Tây y và Đông y là hai loại hệ thống hoàn toàn khác nhau. Tây y chú trọng bệnh ở đâu chữa ở đấy. Còn Đông y lại chú trọng cân bằng hệ thống ngũ tạng, bên nào cũng có thế mạnh riêng. Nếu sau khi sử dụng ba thang thuốc mà Hàn lão không thấy có hiệu quả rõ ràng thì có thể tới khoa Y Đại học Thủ đô tìm cháu. Cháu sẽ chịu trách nhiệm.
Nói đùa gì vậy, với bản lĩnh nửa Dược Đế bây giờ của cô, nếu không thể nhìn ra được chứng bệnh đơn giản như vậy thì còn khám xét cái gì?
Mua một miếng đậu đập đầu chết đi cho rồi.
Trời sắp tối đen, Tô Hòa thấy hai anh em Lý Kiều Kiều và Lý Kiến Thiết đã nằm trên ghế sô pha ngáp ngắn ngáp dài thì không tiếp tục nói chuyện với Hàn Tấn nữa mà mượn ông vài cuốn sách đọc giải buồn. Sau đó, cô cầm theo phích nước nóng rời đi.
Tô Hòa vui vẻ hào phóng vươn tay ra nắm lấy, khiêm tốn nói:
Chỉ là hư danh thôi. Cháu không dám nhận, không dám nhận.
Haizz. Cháu nói cái danh tiếng có thể khiến những nhân vật hung ác đoạt mệnh từ tay Diêm Vương kia thật lòng khâm phục chỉ là hư danh? Nếu như thế chỉ là hư danh thì bác thật sự không nghĩ ra trên thế giới này còn có thứ gì có thể xem như là danh xứng với thực rồi. Cháu còn trẻ, đừng học vẻ dối trá của mấy ông già kia. Có năng lực là có năng lực, giả khách sáo làm quái gì?
Hàn Tấn cố tỏ ra nghiêm túc:
Chẳng lẽ cháu cho rằng bác là người nhìn tuổi luận năng lực? Nói nhảm hết sức, cháu mau bắt mạch cho bác xem, xem có bệnh gì không. Nếu có thì nhanh chóng điều trị, đừng để ngày nào đó bác bất ngờ ngã xuống.
Xe lửa di chuyển
xình xịch xình xịch
trên đường ray, xuyên qua trời đất bao la, từ ban ngày xuyên vào màn đêm không biên giới, từng chiếc từng chiếc đèn trong toa tàu phổ thông tắt dụi.
Nhân viên phục vụ riêng trên tàu chạy tới toa tàu đặc biệt, thấy Tô Hòa vẫn đang đọc sách, Hàn Tấn nằm bò lên bàn vẽ vời, chỉ có Lý Kiều Kiều và Lý Kiến Thiết nằm ngủ ngáy o o không chút hình tượng trên ghế sô pha thì vô cùng săn sóc đóng tất cả cửa sổ lại, bưng hai phần ăn nóng hổi lên cho Hàn Tấn và Tô Hòa, sau đó mới rời đi.
Tô Hòa không muốn ăn, nhưng nhớ ra Lý Kiều Kiều và Lý Kiến Thiết còn chưa ăn tối thì đánh thức hai anh em dậy ăn xong rồi lại ngủ tiếp. Cô cầm sách mượn từ chỗ Hàn Tấn, lúc thì chăm chú xem, lúc thì nhắm mắt nghỉ ngơi. Để nội dung trong những tác phẩm này dẫn dắt ký ức của cô thức tỉnh từng chút một.
Tô Hòa ngưng tụ dược linh trong cơ thể thành hai sợi dây nhỏ giống như tơ tằm, trượt vào thăm dò theo kinh mạch của Hàn Tấn. Chỉ trong chốc lát đã đi trọn một vòng, hiểu rõ tình trạng cơ thể của Hàn Tấn.
Cô thu tay, nói:
Tinh thần Hàn lão khỏe mạnh, càng già càng dẻo dai, không có bệnh nghiêm trọng. Nhưng do lao lực quá sức nhiều năm tạo thành bệnh, sau này cần chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn. Bình thường không nên tức giận, nếu có thể ít uống các loại trà đặc để nâng cao tinh thần thì nên uống ít đi.
Sau khi về tới thủ đô, bác có thể tìm hiệu thuốc Đông y bốc mấy thang ôn đảm thang để uống. Có hiệu quả với các chứng bệnh miệng đắng, ăn không ngon, hoảng hốt mất ngủ, dễ hoảng sợ không yên. Dùng hết khoảng ba thang là có thể khỏi hẳn. Sau này, bác nên uống trà cúc, hoặc là hoa kim ngân nhiều một chút. Hiệu quả tốt hơn trà đặc gấp trăm lần.
Tô Hòa vừa cười nói không dám, vừa đặt tay lên cổ tay Hàn Tấn, cẩn thận quan sát sắc mặt của ông.
Vọng văn vấn thiết. Đây là bản lĩnh nhất định phải học được trước khi xuống núi hành y cứu người của dược sư núi Dược Vương. Nhưng dược sư bình thường muốn vọng văn vấn thiết phải nhờ công cụ. Dược sư thật sự thì có năng lực nhìn bằng mắt, ngửi bằng mũi, hỏi bằng miệng, sờ bằng tay. Còn dược sư có y thuật cao minh, hiểu hết sự huyền diệu của y học thì chỉ cần dựa vào trái tim, một trái tim khỏe mạnh sinh ra ngũ quan thất khiếu.
() Ngũ quan: mắt, mũi, tai, miệng và lông mày. Thất khiếu: Hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng.
Lý Kiến Thiết và Lý Kiều Kiều nghe thấy giọng điệu của Hàn Tấn như vậy thì giật mình hét lên, suýt chút nữa nghẹn thức ăn trong miệng.
Lý Kiều Kiều mở to hai mắt:
Bác ơi, có phải đồng hồ quả quýt này của bác hỏng rồi không? Sao nó quay nhanh như thế?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.