Chương 98: Yêu nghiệt nhân gian


Lúc nhóm Tô Hòa vào sân ga, lập tức được nhân viên riêng dẫn tới một toa tàu ngắn hơn nơi khác, nhưng điều kiện lại tốt hơn toa tàu đơn bảy tám lần8. Ngay cả hành lý của Lý Kiến Thiết và Lý Kiều Kiều cũng được người ta đặt lên xe đẩy nhỏ chuyên dụng, đẩy theo vào trong toa.

Không phải 3Lý Kiều Kiều và Lý Kiến Thiết chưa từng nhìn thấy tình huống người ta chen chúc trong tàu. Vì vậy lúc hai anh em nhìn thấy toa tàu của bọn họ thì 9trạng thái tinh thần ủ rũ trước đó lập tức biến mất, trở nên tui rói.

Bác chờ một lát.

Tô Hòa đóng phích nước nóng lại, xách về chỗ cũ xong mới rút thư mời mà Đại học Thủ đô gửi tới cho cô từ trong túi đựng sách ra, đưa cho Hàn Tấn xem.
Không đợi Tô Hòa nói xong, Hàn Tấn bất ngờ trở nên hào hứng, ông kích động vỗ đùi:
Vậy chắc chắn cháu ở khoa Công nghệ điện tử rồi!


Đúng là duyên phận. Chắc là cháu mới gia nhập Đại học Thủ đô không lâu rồi. Nếu cháu sớm gia nhập một năm thì nhất định có thể biết bác ở khoa Công nghệ điện tử. Có thể nói khoa Công nghệ điện tử là khoa cũ của bác đấy!

Tô Hòa:

Bác để cháu nói hết được không?

Cháu ở khoa Y Đại học Thủ đô.
Tô Hòa mỉm cười nói với Hàn Tấn.
() Ngũ vị: chua, cay, mặn, ngọt, đắng. Ý chỉ tâm trạng rối bời.
Hình như không chỉ có ngũ vị.
Có rất nhiều nghiên cứu viên lớn tuổi nghiên cứu động cơ mấy chục năm nhìn thấy bản vẽ này chưa chắc có thể hiểu rõ nội dung của nó. Nhưng hôm nay lại bị một con nhóc khoa Y Đại học Thủ đô nhìn ra. Như vậy sao mấy lão già như bọn họ có thể tự xưng là
chuyên gia
trong lĩnh vực động cơ chứ?

Ôi. Với thiên phú ở lĩnh vực động cơ như cháu thì ngốc ở khoa Y làm gì? Đến sở nghiên cứu tự động hóa của bọn bác đi. Tận dụng hết thiên phú ở phương diện tự động hóa của cháu dâng hiến cho quốc gia!

Lúc này, không biết nên dùng từ gì để hình dung tâm trạng của Hàn Tấn nữa rồi.
Ngũ vị tạp trần ()?
Bầu không khí đột ngột trở nên yên tĩnh, Hàn Tấn mở to đôi mắt một lúc lâu mới lấy lại tinh thần. Ông móc lỗ tai, không thể tin nổi:
Bạn nhỏ, cháu nói lại lần nữa đi nào. Bác lớn tuổi nên hơi nghễnh ngãng, không nghe rõ.

Tô Hòa nhếch môi cười, cô biết, không phải Hàn Tấn nghễnh ngãng mà ông chỉ không chịu thừa nhận ngành của cô mà thôi.
Lý Kiều Kiều ngồi trên ghế sô pha, không có chút hình tượng con gái nào.
Tô Hòa cười trừ, không trả lời.
Nói chung là rất không thoải mái, nhưng không thể nói rõ được là vì sao.
Nếu nhất định phải tìm một lý do, thì đại khái là ông bị đả kích mạnh.
Vừa chua vừa chát?
Hai người bèo nước gặp nhau, ông chua xót quái gì chứ…
Tô Hòa đi tới bên cạnh Hàn Tấn, áng chừng nước nóng trong phích. Cô vô tình nhìn thoáng qua mặt bàn trước mặt Hàn Tấn, sau đó bị thu hút bởi bản vẽ dưới tay ông, vô thức hô lên:
Động cơ?

Mặt Hàn Tấn cứng đờ, ông cúi đầu nhìn bản lẽ chỉ lộ đúng một góc cạnh nhỏ dưới tay, kinh ngạc nhướng mày:
Bạn nhỏ, cháu cũng nghiên cứu động cơ à? Ở sở nghiên cứu nào?

Nếu bọn họ cũng phải ngồi ở toa tàu chen chúc như kia thì hai cái tú6i vải bạt to bự kia của bọn họ phải đặt ở đâu chứ?

May mà có chị họ tìm được toa tàu này, không chỉ không phải chen chúc mà còn có giường5, có bàn ăn và ghế sô pha nhỏ. Chỉ tiếc cửa sổ xung quanh bị đóng rồi, nếu không lúc nữa còn có thể thưởng thức phong cảnh dọc đường nữa!

Tất cả những suy nghĩ này của ông đều biến mất ngay khi vừa mở thư mời của Tô Hòa ra.

Giáo sư?

Còn tại sao Tô Hòa có thể vào toa tàu này thì Hàn Tấn khăng khăng tự cho rằng có lẽ Tô Hòa có chút quan hệ để nhờ vả sắp xếp.
Dù sao trong mắt Hàn Tấn, có trăm nghìn nguyên nhân khiến Tô Hòa có thể được ngồi toa tàu này, trừ việc dựa nào năng lực thật sự của bản thân.

Giáo sư khoa Y?


Còn trẻ như vậy đã là Giáo sư khoa Y rồi?

Tô Hòa không biết, ông cụ trước mặt cô chính là Hàn Tấn, là ngôi sao sáng, đại sư được mọi người kính trọng trong lĩnh vực chế tạo động cơ trong nước.

Bác có muốn uống chút nước không?

Hàn Tấn thật sự muốn hỏi Tô Hòa, rốt cuộc thì sao một người của khoa Y như cháu lại có thể hiểu về động cơ?
Phải biết là, độ khó loại động cơ kỹ thuật trong tay ông bây giờ ở nước ngoài cũng là siêu khó. Ngay cả quốc gia ở nửa bên kia Trái đất cũng lấy hạng mục này làm nhiệm vụ nghiên cứu khoa học cao cấp. Trong nước cũng chỉ mới bắt đầu nghiên cứu thôi.
Đột nhiên có âm thanh truyền tới từ trên ghế sô pha ở cuối toa tàu:
Một lát nữa lúc xe lửa xuất phát, cháu có thể kéo tấm che bằng sắt phía bên trong của cửa sổ lên. Lúc đó muốn ngắm phong cảnh thế nào cũng được. Nhưng trời tối đen rồi, trừ phi cháu có một đôi mắt cú, nếu không dù có mở cửa sổ ra thì cháu cũng không nhìn được cái gì, chỗ nào cũng đen kịt…

Lý Kiều Kiều và Lý Kiến Thiết vốn tưởng tằng trong toa tàu này chỉ có ba người bọn họ. Nên lúc tiến vào ngồi phịch luôn xuống ghế sô pha như không có ai, ai ngờ trong toa tàu lại có một người khác, hai anh em bị dọa giật mình, vội vàng ngồi xuống.
Ngay từ đầu, Tô Hòa đã cảm nhận được trong toa tàu còn có người khác, nhưng cô biết, người có thể ngồi vào toa tàu này, không giàu sang thì cũng cao quý, cho nên không quá đề phòng. Bây giờ ông cụ đột nhiên lên tiếng nên cô đành phải tới chào hỏi.
Tô Hòa cầm phích nước nóng trên kệ bằng sắt lên, đi về phía ông cụ kia.
Khóe miệng Tô Hòa khẽ giật, báo tên cơ quan:
Đại học Thủ đô ạ.

Hàn Tấn bỗng hiểu ra, cuộn bản vẽ trên bàn lại, lấy cốc ra, nhận phích nước nóng trong tay Tô Hòa và rót đầy một cốc, quen thuộc nói:
Thì ra là Đại học Thủ đô…


Bác và Lão Chu, Lão Nhâm khoa Cơ điện ở Đại học Thủ đô các cháu là bạn bè cũ mấy chục năm rồi. Lĩnh vực nghiên cứu cũng không khác nhau nhiều, thường giao lưu với nhau. Hôm nay, bác sẽ giới thiệu giúp cháu. Dù còn nhỏ tuổi nhưng cháu lại có thể ngồi toa tàu này thì thành tựu sẽ không thấp hơn Lão Chu và Lão Nhâm đâu… Theo bác biết, hai người bọn họ cũng không có tư cách hưởng loại đãi ngộ này đấy!

Tô Hòa thấy Hàn Tấn càng lúc càng hiểu sai, nhanh chóng làm rõ:
Cháu ở Đại học Thủ đô, nhưng cháu không ở khoa Cơ điện, cháu là…

Tô Hòa hoàn hồn, từ tốn lắc đầu:
Không phải ạ.

Thân phận cao nhất ở kiếp này của cô là Giáo sư được khoa Y Đại học Thủ đô đặc biệt mời tới. Có lẽ trong một kiếp nào đó cô đã từng nghiên cứu thứ gì đó tương tự, nhưng lại không nhớ rõ nội dung cụ thể. Cô nhìn bản vẽ trước mặt Hàn Tấn và hiểu được nội dung hoàn toàn là phản ứng vô thức.
Hàn Tấn nhận lấy thư mời Tô Hòa đưa, vừa đọc vừa không có liêm sỉ mà định đào góc tường.
Ông thấy, với tuổi tác của Tô Hòa, cùng lắm cũng chỉ là giảng viên của khoa Y Đại học Thủ đô mà thôi, không thể so sánh với việc gia nhập sở nghiên cứu tự động hóa.
Nhưng Hàn Tấn nghe câu trả lời của Tô Hòa lại bẻ cong ý của cô bay xa hàng dãy phố.
Hàn Tấn kích động vỗ đùi:
Nếu không phải ở sở nghiên cứu thì chắc là cháu làm việc ở trường đại học rồi! Là đại học nào? Chưa biết chừng ta có người quen đấy! Thấy cháu còn nhỏ tuổi như vậy, nếu không phải cháu ngồi toa tàu này, bác thật sự cho rằng cháu là sinh viên đấy!

Hàn Tấn dụi mắt, lật qua lật lại thư mời trong tay Tô Hòa nhiều lần. Muốn xác định xem thư mời này là thật hay giả, nhưng trong giây lát ông vẫn không tiếp nhận được chuyện này.


Bạn nhỏ, cháu thật sự là Giáo sư của Đại học Thủ đô?
Hàn Tấn vẫn trưng bộ mặt
tôi không tin
.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.