Chương 97: Tẩy não lý kiến thiết


Nói xong những lời này, Tô Hòa không tiếp tục quan tâm phản ứng của Tần Miêu và Đỗ Quyên nữa mà nhanh chóng đi thẳng. Bâ8y giờ cô không muốn ở lại Đại học Long Thành thêm một phút đồng hồ nào nữa.

Trở lại phòng khám Khánh Dân, cô gọ3i Lý Kiến Thiến và Kiều Kiều dậy, cả ba người lập tức chạy về phía nhà ga Long Thành ngay.

Vừa rồi trên đường, hai anh em có biết mỗi người vác một túi lớn như thế đi sau lưng chị thu hút biết bao ánh mắt của bao nhiêu người không? Người đến thủ đô rất nhiều, sợ là hai anh em bị người ta nhìn như con khỉ mất thôi.


Hả?


Lúc tới thủ đô rồi anh còn mặc quần áo này không?
Tô Hòa hỏi.
Lý Kiến Thiết nghĩ, do dự nói:
Chắc là bình thường sẽ không mặc. Nhưng nhỡ có ngày cần dùng thì sao?

Giáo sư Thường và Giáo sư Thôi đều nửa khách sáo nửa giao lưu trao đổi với Tô Hòa. bày tỏ sự áy náy và phê bình tác phong làm việc không rõ ràng của khoa Y Đại học Long thành một cách thích đáng. Đồng thời, họ giới thiệu phương hướng nghiên cứu của mình với Tô Hòa, hy vọng cô có thể đưa ra gợi ý giúp bọn họ.
Một nhóm Giáo sư già năm sáu mươi tuổi đề nghị cô gái chừng hai mươi tuổi đưa ra gợi ý trong lĩnh vực nghiên cứu khoa học chuyên ngành, nói những lời này ra rất khó làm người ta tin tưởng. Nhưng nếu nói rằng một vài bác sĩ già chăm chỉ nhiều năm vẫn không trở thành chuyên gia y học giỏi nhất cả nước xin một chuyên gia y học trẻ tuổi đầy hứa hẹn giỏi nhất cả nước chỉ bảo thì lại rất bình thường.
Lý Kiến Thiết và Lý Kiều Kiều đều chưa từng đi xa, cho nên trước khi ra ngoài hoàn toàn dựa vào Miêu Xảo Trân chuẩn bị.
Miêu Xảo Trân nói, ra ngoài thì ăn mặc xấu một chút sẽ không bị người xấu chú ý nên hai anh em liền mặc xấu, hoàn toàn không biết cách ăn mặc lúc này của bọn họ khiến nhân viên phục vụ ở cửa hàng mậu dịch coi là trộm mà đề phòng…
Tô Hòa ăn chút hoa quả, lấy sách Trương Khánh Dân đưa cho cô ra xem. Cô cất bằng tốt nghiệp và bằng học vị riêng ra, rồi lại mở thư mà mấy thầy giáo khoa Y và lãnh đạo Đại học Long Thành viết cho cô ra, đọc từng bức một.
Những bức thư ân cần khách sáo hỏi thăm kia thì Tô Hòa đọc qua một lần là vứt đi ngay. Còn của Giáo sư Thường, Giáo sư Trần, Giáo sư Thôi và Giáo sư Tiêu của khoa Công nghệ điện tử thì được cô giữ lại.
Lý Kiều Kiều sợ mất thể diện nhất, nên nghe Tô Hòa nói xong liền vội vàng đau khổ hỏi:
Chị họ, vậy chị nói xem bọn em nên làm thế nào?

Tô Hòa liếc nhìn:
Nghe chị, mau cởi quần áo này ra. Mặc bộ quần áo đẹp nhất, gọn gàng nhất trong túi quần áo của hai người lên. Hai người đừng sợ trộm để ý. Dù bây giờ cách ăn mặc của chúng ta được coi là đẹp đẽ thì sau khi tới thủ đô cũng chỉ là đồ quê mùa cục mịch mà thôi, trộm còn chẳng thèm để ý ấy chứ. Hai người cho là trộm sẽ ăn tạp thế sao?

Thứ nhất là vì Giáo sư Tiêu là một vị Giáo sư duy nhất của khoa khác viết thư cho cô. Dù xa lạ nhưng tấm lòng chân thành này đáng để cô quý trọng. Thứ hai là vì phương hướng nghiên cứu của bản thân Giáo sư Tiêu chính là mở rộng ngành công nghiệp điện tử. Hơn nữa, một vài suy nghĩ mà Giáo sư Tiêu nhắc tới trong thư tình cờ lại trùng hợp với dự định chế tạo trang thiết bị chữa bệnh của cô, vừa hay có thể hình thành mối quan hệ liên ngành.
Tô Hòa cất cả bốn bức thư này vào trong túi, còn những cái khác thì xé nát và ném vào bồn cầu rồi xả nước.
Lý Kiều Kiều thấy Tô Hòa cũng nằm bên cạnh cô, hơi xúc động nói:
Chị họ, cái quyển sổ da màu xanh mà chị mới cầm kia cừ quá. Chúng ta không những không cần mua vé xe lửa mà còn có thể vào ở chỗ nghỉ ngơi có phục vụ tốt như vậy. Nếu không phải được chị dẫn theo thì ngay cả nghĩ thôi em cũng không dám…

Tô Hòa gối đầu lên tay, cố tình nói:
Việc em không nghĩ tới còn nhiều lắm. Em nói xem, em và anh trai em mang nhiều đồ như vậy làm gì? Trước kia ở nhà chị ngại nói, hai anh em hai người chuẩn bị ăn xin dọc đường tới thủ đô à?

Lý do Tô Hòa giữ lại thư của ba vị Giáo sư này là vì cô không biết sau khi đến Đại học Thủ đô thì nên lựa chọn đề tài gì làm phương hướng chuyên ngành. Dù Giáo sư Trần Nhâm rất hoan nghênh cô gia nhập tổ nghiên cứu về bệnh sỏi thận nhưng Tô Hòa lại không thích lắm, vì cô biết, sỏi thận không phải bệnh khó chữa, miễn là tìm được điểm hạn chế thì tương lai tất cả chứng bệnh sỏi thận đều dễ dàng giải quyết, do vậy không đáng bỏ ra quá nhiều thời gian và sức lực.
Phương hướng nghiên cứu của ba vị Giáo sư Thường, giáo Thôi và Giáo sư Trần khác nhau nhưng lại có giá trị tham khảo nhất định với việc lựa chọn phương hướng nghiên cứu trong tương lai của cô.
Còn thư mà Giáo sư Tiêu khoa Công nghệ điện tử lại khiến Tô Hòa cảm thấy hứng thú hơn nhiều.
Khoa Công nghệ điện tử này là nơi chuyên bồi dưỡng nhân tài công nghiệp điện tử hạng nhất cho quốc gia, góp một viên gạch vào công cuộc xây dựng chủ nghĩa xã hội, kinh tế gia đình.
Hai anh em đều tới từ nông thôn, bản thân đã hơi sợ người khác xem thường bọn họ vì xuất thân. Bây giờ nghe Tô Hòa nói như vậy lập tức bị kích thích mạnh, nhanh chóng cởi quần áo ra, đổi một bộ quần áo mới tinh tươm mà Tết vừa may.
Thấy Lý Kiến Thiết và Lý Kiều Kiều muốn nhét quần áo vừa bị thay ra vào túi quần áo, Tô Hòa vội vàng ngăn cản:
Hai người nhét quần áo này vào túi làm gì? Vác cái bao quần áo to như vậy không mệt sao?

Bởi vì có tấm giấy t9hông hành là
chứng nhận chuyên gia y học giỏi nhất nước
này, nhóm Tô Hòa không cần mua vé xe lửa, được đón thẳng tới 6phòng khách quý cao cấp nhất, bên trong không chỉ cung cấp thức ăn nhanh mà còn cung cấp ghế sô pha và giường chiếu để 5nghỉ ngơi.
Lý Kiến Thiết và Lý Kiều Kiều đặt hai ngọn núi trên vai xuống, một người co rúm trên ghế sô pha, một người co rúm trên giường. Hình ảnh chẳng khác gì kẻ chạy nạn.
Lý Kiều Kiều hơi do dự, sau đó cắn răng vứt quần áo rách nát đi. Còn Lý Kiến Thiết lại cau mày xoắn xuýt:
Mặc dù quần áo này hơi xấu một chút, nhưng vẫn mặc được mà. Bây giờ vứt đi thì có phải quá lãng phí không?
Tô Hòa:

Cô quyết định phải tẩy não cho Lý Kiến Thiết.

Không nhét những bộ quần áo này vào túi thì phải làm sao?
Lý Kiến Thiết không hiểu nên hỏi.
Tô Hòa mệt mỏi chỉ vào thùng rác đặt ở cửa ra vào, tức giận nói:
Vứt đi, vứt đi. Vứt hết đi.

Tô Hòa suýt chút nữa thì tức điên lên bởi cái cụm
nhỡ có ngày
của Lý Kiến Thiết. Cô vỗ ngực kiềm chế:
Nhỡ có ngày? Làm gì có nhỡ nhiều như thế! Em hỏi anh, lúc ở nhà anh không mặc bộ này bao lâu rồi?


Lý Kiến Thiết mê man nhìn trần nhà, nhanh chóng chìm vào suy nghĩ, qua khoảng mười mấy giây, anh mới trả lời:
Sau vụ mùa thu hoạch năm kia thì anh chưa mặc lại nó lần nào.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.