Chương 96: Tôi không hận nhưng cũng sẽ không tha thứ


Tô Hòa buồn cười nhìn trưởng khoa mới, đặt cốc trà trong tay xuống, đứng phắt dậy, trả lời dứt khoát:
Không thể.


Trương Kh8ánh Dân nghe câu trả lời của Tô Hòa, hơi thở dài, lắc đầu không nói gì.

Trưởng khoa mới thắc mắc buột miệng hỏi:
Vì sao?
3

Trưởng khoa, Giáo sư Trương. Bây giờ tôi vẫn còn việc, không làm phiền hai người nữa.

Tô Hòa quay người kéo cửa ra ngoài, dọa mấy người ghé vào cửa phòng làm việc của trưởng khoa nghe lén sợ đến nỗi liên tục lùi về phía sau.
Tô Hòa lạnh lùng nhìn tất cả mọi người, khẽ gật đầu với một giáo viên đã từng dạy cô rồi nhanh chóng rời đi.
() Sự hậu Gia Cát Lượng: chính là ví von những người vào lúc trước khi những việc xảy ra thì không chú ý, đến khi sau sự việc đã xảy ra rồi thì mới tự cho mình là thông minh.
Tô Hòa đứng thẳng sống lưng,
Sau khi bị Đại học Long Thành đuổi học, bản thân tôi chưa từng làm, cũng chưa bao giờ bày mưu cho người khác trả thù Đại học Long Thành. Thế nên, hoàn cảnh khó khăn bây giờ của khoa Y Đại học Long Thành không liên quan tới tôi. Tôi cũng sẽ không nhân từ đến mức có thể tay bắt mặt mừng, khôi phục quan hệ với người đã từng rút đao khiêu chiến tôi. Tôi không biết khoa Y làm thế nào để khoát khỏi hoàn cảnh khó khăn này, nhưng tôi biết, chắc chắn tôi sẽ không giúp đỡ, bởi vì không đáng.


Đổi cách nói khác, trong mắt tôi, dù Đại học Long Thành đã có tư cách thành lập khoa Y, nhưng nếu nó không thể đảm bảo sự công bằng, vậy thì đã không còn tư cách tuyển sinh nữa. Tôi không mong sẽ có những người khác giẫm vào vết xe đổ của tôi, trở thành vật hy sinh của ba nghìn tệ hối lộ.

Tô Hòa trào phúng nhìn vị trưởng khoa mới, cười nói:
Có vẻ hôm nay trưởng khoa còn chưa tỉnh ngủ thì phải. Tôi tới Đại học9 Thủ đô không phải là nhờ Đại học Long thành đuổi học, mà là dựa vào năng lực của tôi, dựa vào giấy chứng nhận chuyên gia y học giỏ6i nhất nước trong tay tôi. Không liên quan chút nào tới việc Đại học Long thành đã đuổi học tôi.


Lúc trước khoa Y không h5ỏi bất cứ lý do gì đã đưa ra quyết định đuổi học tôi. Tôi là người bị hại. Dù bây giờ tôi không bị ảnh hưởng bởi quyết định đuổi học của Đại học Long Thành, nhưng như vậy không có nghĩa là tôi không để ý chuyện đã xảy ra trước đó.


Quyết định mất bò mới lo làm chuồng chỉ có sự hậu Gia Cát Lượng() mà thôi. Có lẽ đối với những con cừu không bị thương, đó là một chuyện may mắn. Nhưng với một con cừu đã bị sói tha đi... dù nó có vô tội cỡ nào thì cũng đã bị tước đoạt quyền được sống rồi.

Tô Hòa cười nhạt, từ tốn lắc đầu:
Tần Miêu, tôi không hận cô.

Ngay lúc Tần Miêu cho rằng bản thân sắp có hy vọng thì câu nói tiếp theo của Tô Hòa đánh tan mơ mộng hão huyền của cô ta thành bọt biển:
Nhưng tôi cũng sẽ không tha thứ cho cô.


Tôi không hận cô vì tôi không muốn tra tấn bản thân mình bằng sai lầm của cô.

Ban đầu, trong lòng Tô Hòa vốn còn có ấn tượng tốt với hai người bạn cùng phòng này. Nhưng ấn tượng tốt này đã kết thúc vào ngày biết hai người họ thông đồng hãm hại cô, vì mười tệ mà đứng ra làm chứng giả cho Trương Xuân Hoa.
Bác sĩ già Trương Khánh Dân đã từng nói về việc khoa đã xử phạt của Đỗ Quyên, Tần Miêu và hai người bạn cùng phòng khác. Tất cả đều bị phạt nặng, bị lưu ban để xem xét xử lý. Cho dù bọn họ có thể thuận lợi tốt nghiệp, lấy được bằng tốt nghiệp, nhưng cũng đã vô duyên với bằng học vị, vệt đen trong hồ sơ kia cũng sẽ theo bọn họ suốt cuộc đời.
Làm việc xấu, gieo nhân nào gặt quả nấy, đây là báo ứng vô cùng bình thường trong cuộc sống.

Ừ?

Sinh viên vây xem hóng chuyện không ngờ Tô Hòa sẽ trả lời như thế.
Tần Miêu không thể tin được mà trừng mắt, cô ta hỏi Tô Hòa bằng giọng chất vấn:
Tôi đã xin lỗi cô rồi, tôi cũng đã nhận xử phạt của khoa rồi. Có phải cô còn hận tôi không?

Trong văn phòng, Trương Khánh Dân ngơ ngác nhìn bóng lưng của Tô Hòa, bất ngờ thở dài:
Ôi, hấp tấp làm hỏng việc...

Đương nhiên trưởng khoa có thể nghe hiểu ý của Trương Khánh Dân, sắc mặt lúc trắng lúc xanh...
Không biết là ai để lộ mà tin Tô Hòa trở lại Đại học Long Thành nhanh chóng truyền đi khắp trường. Không ít người tụ tập dưới tầng khoa Y, muốn nhìn xem rốt cuộc vị
chuyên gia y học giỏi nhất cả nước
mới năm nhất đã tốt nghiệp, được Đại học Thủ đô mời tới làm Giáo sư oách xà lách cỡ nào.
Tô Hòa đi về phía Đỗ Quyên và Tần Miêu. Lúc đi qua hai người họ, Tô Hòa nghiêng người đi thẳng về phía cổng trường mà không thèm nhìn hai người họ.
Tần Miêu mở to hai mắt nhìn, cô ta xoay người khàn giọng hét với Tô Hòa:
Tô Hòa. Xin lỗi, tôi biết sai rồi.

Cuối cùng Tô Hòa cũng dừng bước, cô xoay người lại, nhìn Tần Miêu mặt mũi đầy nước mắt, gật đầu:
Ừ.

Trong những sinh viên kia, có người bị phong thái của Tô Hòa trấn áp, có người bị tin đồn hung hãn trước đó của Tô Hòa dọa sợ, còn có người thấy sốc vì thân phận
Giáo sư Đại học Thủ đô
của Tô Hòa… Tóm lại là Tô Hòa vừa nói xong, nhóm người lập tức chia thành hai hàng, lui sang hai bên tạo thành một con đường ở giữa.
Chỉ còn lại hai người đứng bơ vơ ở chính giữa con đường đó, đối mặt với Tô Hòa.
Chính là Đỗ Quyên và Tần Miêu.
Sau đó... Tô Hòa đằng đằng sát khí mạnh mẽ bước ra dưới ánh mắt trông mong của tất cả mọi người, khí chất
sang chảnh lạnh lùng
trên người cô được thể hiện một cách hoàn mỹ.
Đây là cảnh tượng nam sinh nhìn thấy sẽ im lặng, nữ sinh nhìn thấy sẽ rơi nước mắt.
Tô Hòa liếc nhìn nhóm sinh viên vây quanh ở cửa, sắc mặt hơi dịu hơn, nói:
Nhường đường một chút.


Tôi không tha thứ cho cô vì cô đã làm sai, đã khiến cô mất đi tư cách làm bạn của tôi.

Nếu không phải Đỗ Quyên luôn đỡ lấy Tần Miêu thì có lẽ lúc này cô ta đã ngã xuống đất vì suy sụp tinh thần rồi.
Hai mắt Tần Miêu rưng rưng, hỏi Tô Hòa:
Bây giờ cô đã là Giáo sư Đại học Thủ đô. Mà tôi chỉ là một sinh viên bị kỷ luật. Chẳng lẽ cô không thể rộng lượng một chút được sao?

Tô Hòa bật cười, hỏi lại Tần Miêu:
Vậy cô đang nịnh hót lấy lòng sao?



Tần Miêu, cô hãy đặt mình trong hoàn cảnh của người khác đi. Nếu tôi hãm hại cô rồi bị đuổi học thì cô sẽ nghĩ tôi như thế nào? Cô sẽ không hận tôi sao?



Không hận cô đã là sự tha thứ lớn nhất mà tôi có thể làm rồi.



Còn về câu hỏi cuối cùng của cô, tôi xin trả lời thẳng. Đúng là tôi là Giáo sư Đại học Thủ đô và cô là một sinh viên bị kỷ luật, nhưng chuyện này có liên quan gì đến việc tôi có tha thứ cho cô?



Nếu tôi không có năng lực thì bây giờ tôi đã là đứa đáng thương bị đuổi học. Bao nhiêu nỗ lực mà tôi bỏ ra để thi đỗ Đại học Long Thành đã trôi theo dòng nước bởi vì mấy người nói láo, đứng ra làm chứng giả. Tôi dựa vào đâu mà phải rộng lượng với các cô?



Đổi cách hỏi khác đi, cô có tư cách gì khiến tôi phải rộng lượng?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.