Chương 95: Khoa y tuyệt vọng
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1359 chữ
- 2021-12-31 05:38:52
Sáu trăm tệ!
Thật con mẹ nó là một
khoản tiền lớn
!
Nếu là trước đó, vị trưởng khoa mới nóng tính này chắc chắn sẽ hất chén8 trà qua, sáu trăm tệ kinh phí nghiên cứu đề tài khoa học? Chút tiền như vậy bản thân ông ta cũng chi được! Ai mà thèm...
Giáo sư Trần và Giáo sư Thôi cũng gật đầu đồng tình.
Bọn họ còn chưa gặp Tô Hòa bao giờ, sao có thể làm mất lòng Tô Hòa được? Đây rõ ràng là tai bay vạ gió, vạ đổ lên đầu mấy con cá vô tội trong chậu là họ.
Vì sao các trường đại học khác chỉ không được duyệt kinh phí cho một, hai đề tài, còn Đại học Long Thành lại gần như đều không được duyệt?
Nếu nói trong đó không có sức ảnh hưởng của chuyên gia hàng đầu, có đồ ngốc mới tin.
Trưởng khoa mới đầy bất đắc dĩ, nhưng cũng biết Đại học Long Thành hiện giờ không có tư cách giữ những
lão làng
này ở lại, ông chỉ có thể cười khổ gật đầu:
Con người thường hướng đến chỗ cao, tôi hiểu mà.
Vị trưởng khoa mới nhớ tới lời nhờ cậy của lão Viện trưởng với mình thì đau đầu vô cùng.
Vị trưởng3 khoa mới biết khoa Y Đại học Long Thành gây ra bê bối làm mất lòng người khác, vì thế ông đã chuẩn bị tâm lý từ trước rồi.
Nhưng t9âm trạng lúc lên lúc xuống như ngồi tàu lượn siêu tốc vẫn khiến ông phiền lòng. Không thể hy vọng sáu trăm tệ giải quyết được cấp bách, ông6 phải làm thế nào để giải quyết tình huống trước mắt đây?
Đồng chí mới kia thấy trưởng khoa mặt ủ mày chau thì tưởng rằng mình nói 5sai nên cuống quýt đứng lên xin lỗi.
Giáo sư Thường, Giáo sư Trần, Giáo sư Thôi liếc nhau rồi ngầm gật đầu hiểu ý, ba người cùng rời đi.
Trong văn phòng trưởng khoa.
Trưởng khoa mới đập bàn đưa ra quyết định, dặn những vị Giáo sư cốt cán của khoa Y Đại học Long Thành như Giáo sư Thường, Giáo sư Trần, Giáo sư Thôi đừng nóng vội, đợi ông tự thăm dò ý của Tô Hòa rồi hẵng quyết định.
Nếu Tô Hòa thật sự không muốn hòa giải với khoa Y Đại học Long Thành, vậy bọn họ chỉ có thể tự lăn lộn một mình. Nếu Tô Hòa không truy cứu ân oán cá nhân trước đó, Đại học Long Thành vẫn sẽ là trường học cũ của Tô Hòa, tới lúc đó xem ai còn dám nói khoa Y đại học Long Thành là con cừu nhỏ vừa đáng thương vừa bất lực bị người trẻ tuổi đẩy vào chỗ chết.
Trưởng khoa mới hoan hỉ cầm sổ đi mất, để lại cả phòng người đối mặt với nhau.
Tô Hòa và Trương Khánh Dân ngồi trên ghế sô pha. Trưởng khoa mới vừa đẩy cửa vào đã mau chóng lấy trà ngon nhất mình có ra pha, bê đến trước mặt Tô Hòa và Trương Khánh Dân, giọng cũng bất giác mang theo vẻ cung kính:
Không biết Giáo sư Tô tới khoa là...
Tô Hòa được Đại học Thủ đô mời làm Giáo sư, chức danh này
xịn
hơn Giáo sư Đại học Long thành nhiều, vì thế trưởng khoa mới gọi tiếng
Giáo sư
này cũng không mang chút áp lực nào.
Tô Hòa cười:
Không có gì, chỉ là hơi xúc động vì sự đời thay đổi không ngừng thôi. Sáng nay tôi tới Long Thành, sáu giờ chiều phải lên tàu đi thủ đô, nhân lúc có thời gian nên tôi tới Đại học Long Thành với bác Khánh Dân để xem thử. Dù sao tôi cũng đã học ở Đại học Long Thành nửa năm, vẫn có chút tình cảm với trường.
Nếu ông vừa mới tiếp quản khoa Y, trụ cột của khoa Y lại bỏ đi hết, vậy đời này của ông e là sẽ gán với cái mác
vô dụng
rồi.
Con đường tương lai mịt mù biết bao?
Đúng lúc này, một cô giáo trẻ phụ trách hành chính không gõ cửa mà vọt vào phòng họp, chưa kịp lau mồ hôi trên trán đã thở không ra hơi nói:
Trưởng khoa, Giáo sư Trương đưa Tô Hòa tới rồi! Bây giờ đang chờ ở văn phòng của ông!
Khoa y Đại học Long Thành có tuổi đời trong nước rồi, thậm chí còn vang danh từ mười năm trước, sao có thể bị giẫm đạp như vậy được! Dù phía trên có muốn thu hút người tài, nhưng cũng không thể vì thế mà đẩy Đại học Long Thành vào chỗ chết chứ. Dù gì cũng phải cho chúng ta đường sống chứ...
Giáo sư Thường thở dài, nói lên tiếng lòng mình:
Trưởng khoa, anh cũng biết Lão Thường tôi là người thế nào rồi. Tôi có thể không ăn cơm, nhưng nhất định phải làm nghiên cứu khoa học, nếu không thì làm sao chịu được cái cảm giác nửa vời, tiến thoái lưỡng nan khó chịu này.
Tôi hy vọng khoa và trường có thể ra mặt giúp tôi xin chút kinh phí nghiên cứu khoa học, nếu không Lão Thường tôi thật sự phải tìm con đường khác thôi. Khoa Y Đại học Long Thành làm mất lòng vị chuyên gia y học hàng đầu chứ đâu phải Lão Thường này làm mất lòng người ta. Tôi không tin Lão Thường tôi tới đại học khác vẫn không được duyệt kinh phí nghiên cứu khoa học.
Tay của trưởng khoa mới đập trên bàn họp phát ra tiếp
bốp bốp
. Tâm trạng lo lắng mịt mù trong lòng ông đã bay đi hơn một nửa, suýt nữa kích động tới mức ngửa mặt lên trời hét lớn.
Dù không ai nói hẳn ra nhưng mọi người đều hiểu nếu thật sự có người có thể giải quyết cảnh khốn cùng của khoa Y Đại học Long Thành, vậy chỉ có thể là Tô Hòa.
Trưởng khoa mới biết nhân vật quan trọng đã tới rồi, sao ông còn tiếp tục họp được nữa?
Trưởng khoa mới liền bật dậy, ông thấp thỏm hỏi:
Tâm trạng của Giáo sư Trương thế nào? Tâm trạng của em Tô Hòa thế nào? Hai người tới trong vui vẻ chứ? Hay là tới với vẻ u ám?
Giáo viên trẻ phụ trách hành chính bị hỏi khó, cô nghĩ rồi hơi do dự:
Tôi thấy Giáo sư Trương và Tô Hòa khá vui vẻ, cả hai còn cười cười nói nói...
Vậy là tốt rồi! Vậy là tốt rồi!
Giáo sư Thường thấy vậy nên lên tiếng giải thích:
Tiểu Lưu, chuyện này không liên quan gì đến cậu. Tấm lòng của cậu thì chúng tôi xin nhận, nhưng chút kinh phí nghiên cứu khoa học này của cậu thật sự không đáng là bao. Đề tài nghiên cứu trong tay tay tôi, đừng nói là sáu trăm tệ, có hơn sáu mươi ngàn cũng chưa chắc cầm cự được việc nghiên cứu trong một năm...
Đồng chí mới có lòng nhiệt tình nghe vậy thì nghẹn tới đỏ bừng.
Một giảng viên nữ có tình cảm sâu sắc với khoa Y Đại học Long Thành đỏ mắt, vừa nện tay xuống bàn vừa nức nở nói:
Rốt cuộc bên trên có ý gì? Khoa Y của Thanh Đại tuy rằng quan trọng, nhưng dù sao cũng chỉ là một mầm non mới nhú, ai biết có thể tiến xa tới đâu?
Trưởng khoa mới nghe đến đây thì tâm trạng căng thẳng trong lòng cũng dần nới lỏng. Ông lấy một tập công văn của cơ quan có thẩm quyền từ trong hộc tủ ra, đưa cho Tô Hòa, hỏi với vẻ thăm dò:
Giáo sư Tô, đây là quyết định cuối cùng liên quan đến việc không vui năm ngoái, cô thấy thế nào?
Lúc đi trên đường Tô Hòa cũng đã nghe Trương Khánh Dân nói rồi, vì thế cô chỉ nhìn qua tài liệu kia.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.