Chương 94: Cô, cô thay đổi rồi!


Lý Thục Phân nghẹn lời, sao bà quên được vẻ hào phóng lúc tiêu tiền của con gái mình đây?

Hơn nữa, con gái bà biết tiêu tiền, l8ại càng có khả năng kiếm tiền, bà lo lắng vớ vẩn cái gì!
Lúc này đang là tháng Giêng, trong cửa hàng có bán quà biếu tặng người thân, Tô Hòa bèn chọn hai hộp bánh ngọt, lại chọn thêm hai bịch sữa bột đang thịnh hành ở thời này, sau đó mới mang theo đồ đến phòng khám Khánh Dân.
Lúc thanh toán, Lý Kiều Kiều và Lý Kiến Thiết thấy Tô Hòa rút ra một xấp tiền thì lại thầm kinh ngạc lần nữa.
Tô Hòa bình tĩnh lại, cô đóng túi lại lần nữa rồi nhét vào trong túi xách, sau đó nở nụ cười hỏi Trương Khánh Dân:
Cháu làm gì có khả năng khiến Đại học Long Thành bị ảnh hưởng? Bác Khánh Dân nói đùa rồi. Còn chuyện danh tiếng thì cháu không để ý đâu.

Trương Khánh Dân mau chóng giải thích:
Cháu đánh giá thấp chứng nhận chuyên gia y học hàng đầu rồi. Dù cháu không làm gì Đại học Long Thành, nhưng vì cháu có chứng nhận chuyên gia y học hàng đầu, sẽ có rất nhiều người muốn giẫm lên Đại học Long Thành để lấy lòng cháu. Tới lúc đó bên bị chịu ảnh hưởng không chỉ có khoa Y, mà khoa khác cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Tô Hòa đắn đo một chút rồi gật đầu đồng ý với yêu cầu của Trương Khánh Dân.
Để Lý Kiều Kiều và Lý Kiến Thiết ở lại phòng khám Khánh Dân, Tô Hòa và Trương Khánh Dân đi vào Đại học Long Thành từ cửa bên.
Lúc còn ở núi Dược Vương, có người muốn xin cô thuốc nên đã giết hại cả nhà dược sư từng khua môi múa mép với cô. Đây là cách lấy lòng của con người.
Dù cô không thích hành vi giết người vô số vì để lấy lòng mình của người kia, nhưng hành động của người kia cũng đủ để thể hiện thành ý của anh ta.
Lý Kiến Thiết và Lý Kiều Kiều nhìn Lý Thục Phân bằng ánh mắt6 nhìn người xa lạ. Nhìn xong, hai anh em liếc nhau rồi đạt được nhận thức chung thông qua ánh mắt.

Cô của chúng ta thay đổi r5ồi!

Thật ra Lý Thục Phân không thay đổi, những gì bà nói đều là thật. Dù sao thì bà chỉ khoe khoang khả năng học tập của con gái mình với nhà mẹ đẻ, nhưng cũng không lấy chuyện
con gái đã trở thành người giàu có
để kích thích Miêu Xảo Trân và bà cụ Lý.
Từ điều này cũng có thể thấy, Lý Thục Phân cư xử vẫn rất có chừng mực.
Lý Kiến Thiết nhìn vẻ không đau xót lúc Tô Hòa thanh toán thì càng kiên định với ý nghĩ muốn đi theo bước chân của Tô Hòa. Trong lòng anh đã có suy đoán sơ sơ rằng bản lĩnh thật sự của cô em họ này đương nhiên không chỉ như những gì họ thấy, nếu không lúc tiêu tiền Tô Hòa cũng sẽ không thản nhiên như vậy.
So với Lý Kiến Thiết suy nghĩ tinh tế thì Lý Kiều Kiều xuề xòa lại không để ý nhiều như vậy, cô chỉ thấy hơi thèm ăn khi nhìn hộp bánh ngọt đỏ chót kia thôi...
Trương Khánh Dân thấy vẻ mặt của Tô Hòa thờ ơ thì cười khổ khuyên nhủ:
Hơn sáu giờ chiều mới có tàu lên thủ đô, cháu có chứng nhận chuyên gia hàng đầu giới y học thì không phải lo chuyện có mua được vé tàu hay không.


Hay là cháu về thăm lại trường Đại học Long Thành đi. Dù lần này Đại học Long Thành làm sai thật, nhưng những người làm sai kia đều bị trừng phạt rồi. Nếu chỉ vì trở mặt với cháu mà Đại học Long Thành bị ảnh hưởng, như vậy sẽ không công bằng với những sinh viên khác của trường, cũng không tốt với danh tiếng của cháu...

Tô Hòa đã có suy đoán trong lòng, lúc cô mở túi ra, cuối cùng suy đoán trong lòng cũng được chứng minh.
Bên trong túi là bằng tốt nghiệp và bằng học vị mà Đại học Long Thành cấp cho cô, kèm theo đó là vài bức thư của lãnh đạo Đại học Long Thành viết cho cô.
Lý Thục Phân hiểu rõ đạo lý
có tiền mua tiên cũng được
. Biết rằng trong túi Tô Hòa có tiền, như vậy là bà yên lòng rồi. Bà tiễn Tô Hoa, Lý Kiến Thiết, Lý Kiều Kiều lên xe khách đến Long Thành xong thì lập tức về nhà lấy tiền, chạy sang nhà người giết mổ ở thôn bên cạnh mua cục xương lớn về tẩm bổ cho Tô Kiến Quốc.
Ngồi xóc nảy mấy tiếng trên xe, cuối cùng Tô Hòa, Lý Kiến Thiết và Lý Kiều Kiều cũng tới Long Thành.
() Tên gọi tắt của trường Đại học Thanh Hoa.
Trưởng khoa vừa nghe là kinh phí đều dồn hết cho Thanh Đại thì đã chạnh lòng. Ông không cam lòng nhìn về phía các Giáo sư và giảng viên khác:
Giáo sư Trần, Giáo sư Thôi, đề tài của các anh thì sao?

Lý Kiều Kiều và Lý Kiến Thiết cật lực chen khỏi xe khách, nhìn thấy Tô Hòa cả người khoan khoái nhẹ nhõm, không mệt mỏi không thở gấp, sau đó nhìn lại tự nhìn hai anh em họ mà lòng chợt sinh chút hối hận.
Nếu biết vác túi to mệt như vậy, bọn họ đã nghe lời Tô Hòa, để đồ lại thôn Tô Gia rồi.

Được rồi, được rồi, mẹ biết con không phải người keo kiệt, chỉ muốn 3dặn một câu thôi, tự con cân nhắc là được.
Nói xong, Lý Thục Phân lại nhỏ giọng lẩm bẩm:
Dù sao mua chăn đệm và quần áo cũng không t9ốn bao nhiêu tiền...

Cũng! Không! Tốn! Bao! Nhiêu! Tiền!
Tiếc là trên đời này không bán thuốc hối hận.
Bến xe Long Thành cách Đại học Long Thành không quá xa, Tô Hòa muốn tới tạm biệt bác sĩ Trương Khánh Dân. Nếu không nhờ bác sĩ Trương Khánh Dân giúp đỡ nhiều lần, e là con đường của cô cũng không thuận lợi như vậy.
Giáo sư Thường chậm rãi lắc đầu với vẻ mặt u ám:
Vẫn chưa ký, tôi giục mấy lần nhưng vẫn luôn từ chối. Hai hôm trước tôi còn nhờ người quen giúp một chút, dù thái độ của bên trên nửa úp nửa mở, nhưng cũng đoán được già nửa rồi.


Tôi có thể tự làm đề tài, nhưng lại không được duyệt kinh phí. Thanh Đại() sắp thành lập khoa Y, kinh phí của Bộ Y tế lại nhiều như vậy, nhưng vì muốn chiêu mộ người tài cho Thanh Đại, đương nhiên phải cấp đủ kinh phí cho đề tài. Số tiền này đến từ đâu? Đương nhiên là khấu trừ từ kinh phí của các đề tài khác rồi.

Sau khi vào cổng trường, Tô Hòa kinh ngạc tới ngẩn người vì những tấm biểu ngữ màu đỏ khắp sân trường. Trương Khánh Dân nhìn thoáng qua, khóe miệng mang theo nụ cười kỳ lạ, sau đó đẫn người đi về phía khoa Y.
Lúc đó, khoa Y đang tổ chức buổi họp phân công nhiệm vụ cho học kỳ mới. Trưởng khoa mới được bổ nhiệm đang ngồi ở vị trí chủ tọa với vẻ nghiêm túc. Ông nhìn từng vị Giáo sư, giảng viên đang đen mặt, rồi khẽ ho một tiếng nhìn về phía một người đầu hói với vẻ quan tâm:
Giáo sư Thường, phía trên đã duyệt đề tài năm ngoái chưa? Tôi nghe nói năm ngoái đã sắp duyệt xong rồi, chỉ đợi mấy vị phía trên ký tên nữa thôi. Theo lý thì đã qua Tết rồi, chắc cũng ký xong rồi chứ...

Tô Hòa ngạc nhiên hỏi:
Đây là gì thế ạ?

Trương Khánh Dân cười, nói một cách úp mở:
Cháu mở ra xem là biết ngay mà?

Tô Hòa dẫn Lý Kiến Thiết và Lý Kiều Kiều tới phòng khám Khánh Dân. Sau khi trò chuyện chưa tới nửa tiếng với hai vợ chồng bác sĩ Trương khánh Dân, cả ba liền vội vã đi mua vé tàu hỏa tới thủ đô.
Trước khi đi, Trương Khánh Dân đưa cho Tô Hòa một chiếc túi.

Đại học Long Thành là đại học duy nhất có danh tiếng ở tỉnh X, nếu ngay cả nó cũng sụp đổ, nền giáo dục của tỉnh X sẽ lụi mất...

Trước đó, Tô Hòa quả là không nghĩ đến chuyện này, có điều sau khi Trương Khánh Dân chỉ ra, cô cũng có thể hiểu được.
Giáo sư Trần và Giáo sư Thôi đều đen mặt lắc đầu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.