Chương 101: CÓ NGƯỜI TỰ TỬ


(1) Trộm xà đổi cột (thâu lương hoán trụ): là một trong ba mươi sáu kế sách quân sự của Trung Quốc cổ đại.

Đồng tử của Tô 8Hòa co lại. Cô lay người nằm ở giường đối diện, vội hỏi:
Cậu biết hành khách ở giường kia ra ngoài lúc nào không?

Ngay lập tức có người to gan mặc áo khoác và đứng dậy, cách khoảng bảy tám mét, cố nói với Tô Hòa:
Để tôi đi!

Một người ở gần cái cửa khác của toa tàu cũng đứng dậy, không nói năng gì chạy thẳng sang toa tàu bên cạnh.

Mọi người mau xuống giường, chạy xa một chút. Mùi thuốc trừ sâu ở nơi này nặng nhất, ngửi càng nhiều càng trúng độc nặng hơn. Mau chạy xa một chút!

Tô Hòa quát lên. Là người theo chủ nghĩa nhân đạo, cô kéo luôn cả nhân viên phục vụ đang hôn mê ra xa năm sáu mét. Sau đó, cô dặn mấy hành khách đang hoảng sợ giúp trông nom. Cô trở lại chỗ cũ kéo chăn phủ lên rồi căn dặn mấy người gần đó.
Tô Hòa cảm thấy có điều không ổn. Sắc mặt cô thay đổi, mắng:
Khốn nạn!

Chắc chắn người lúc nãy tự nhận đi gọi nhân viên tàu đã mượn lý do này để chạy xa khỏi toa tàu tránh nạn rồi.
Người3 nằm ở giường đối diện không trả lời Tô Hòa. Mặc dù ổ chăn phồng lên nhưng không có động tĩnh, giống như đã chết vậy.
Ngư9ời nằm ở giường trên động đậy, dùng dằng bò dậy. Sau khi ho khan một lúc, người này mới nói một cách yếu ớt với Tô Hòa.
Đáng thương cho nhân viên phục vụ hôn mê dưới đất không được may mắn nên ít nhiều cũng bị dính vào người.
Trong toa tàu bốc lên mùi càng khó ngửi hơn.
Trong lúc Tô Hòa xoắn xuýt có nên tìm người đi gọi hay tự mình đi tìm nhân viên trên tàu thì Lý Kiến Thiết cầm đèn pin trong tay cùng Hàn Tấn và Lý Kiều Kiều che miệng và mũi từ toa tàu khác đi tới.

Chị họ, có chuyện gì xảy ra vậy?
Lý Kiều Kiều bịt mũi, giọng ồm ồm hỏi.
Kể cả Tô Hòa có lấy ra cỏ giải độc hoàn chỉnh thì cũng chỉ có thể giải hết độc trong cơ thể người này. Dù cứu cũng chỉ cứu được một kẻ ngốc bị liệt toàn thân... Huống chi, cỏ giải độc do Tô Hòa nuôi dưỡng mới nảy mầm, còn lâu mới giải hết được độc của thuốc trừ sâu phốt pho hữu cơ.
Đúng lúc này, cách Tô Hòa không xa, hành khách giường trên bỗng xoay người, nhô đầu ra nôn lấy nôn để. May mà khi phát hiện điều bất ổn, Tô Hòa đã lập tức chạy xa năm, sáu mét. Nếu không, chắc chắn cô sẽ bị đống kia bắn hết lên người.

6Tôi bị lạnh đến mức không ngủ được. Chắc khoảng hơn nửa tiếng trước, người ở giường dưới dậy đi nhà vệ sinh. Sau khi trở về, ngườ5i đó ngủ luôn. Tôi sợ người này là trộm nên cố ý nhìn qua. Người đó đã chùm chăn ngủ say, về sau liền không thấy có động tĩnh gì hết... Khụ khụ. Lúc nãy mọi người nói mùi kia là mùi thuốc trừ sâu phốt pho hữu cơ. Sao tôi ngửi thấy nồng nặc thế nhỉ?

Tô Hòa nín thở. Cô xốc chăn của hành khách cô không thể lay tỉnh lên. Một mùi tỏi thối nồng nặc bay ra. Người kia thất khiếu chảy máu, mặt xanh đen, cái chai trong tay vì chăn đệm bị động nhẹ nên rơi xuống đất.
Chai màu xanh là chai nhựa thường dùng để đựng thuốc trừ sâu. Hiện giờ, nó như bùa đòi mạng từ âm tào địa phủ.

A!


Mọi người mau tìm vật để chứa đồ. Ấm nước, ly nước hay chậu rửa mặt cũng được. Sau đó mau đi lấy nước giội lên chăn đệm. Chăn đệm ướt sẽ ngăn được thuốc trừ sâu phát tán, như vậy mọi người sẽ có thêm thời gian và cơ hội để sống sót.

Nghe thấy có thể tranh thủ thêm thời gian để sống sót, mọi người lập tức đi lấy nước. Tô Hòa đứng tại chỗ chờ nhân viên tàu nhưng nhân viên trên tàu mãi không đến. Ngay cả người đi gọi nhân viên của tàu cũng không xuất hiện.
Đây là lần thứ hai Tô Hòa gặp người chết. Lần đầu tiên là Lý Thiết Trụ ở thôn Tô Gia. Lần thứ hai là trên chuyến tàu đi thủ đô. Cả hai lần đều vì thuốc trừ sâu.
Lý Thiết Trụ không uống nhiều thuốc trừ sâu, lại được cứu kịp trời nên sau khi được cấp cứu mới còn sống. Nhưng người trên tàu uống quá nhiều thuốc trừ sâu, lúc phát hiện đã không còn kịp nữa. Lúc Tô Hòa chạy đến, lục phủ ngũ tạng của người này đã ngừng hoạt động, ba hồn bảy phách cũng tan biến bảy tám phần.
Nhân viên phục vụ hét lên, trợn mắt ngất đi. Ngọn nến trong tay cô ta rơi trên mặt đất, thiếu chút nữa là lửa đã bén lên ga giường trong khoang tàu.
Tô Hòa dùng sức trùm lại chăn lên người bị chết kia, đồng thời cô cũng phủ chăn đệm dính nhiệt độ của ma núi lại chỗ cũ. Sau khi làm xong, cô nói to:
Nếu có người còn thức, nghe được lời tôi nói thì lập tức tìm nhân viên phục vụ, nhân viên của đoàn tàu... Tìm hết tất cả nhân viên công tác trên tàu đến đây. Chỉ có mấy người đó mở được cửa sổ. Nếu mùi thuốc trừ sâu không tản nhanh thì toàn bộ người trên toa tàu này đều không sống được qua đêm nay!

Tô Hòa bước nhanh đến chặn ba người ở toa tàu bên cạnh không cho đến gần toa tàu xảy ra chuyện. Cô giải thích ngắn gọi, nói:
Có hành khách uống thuốc trừ sâu trong toa tàu này. Bây giờ người đó đã chết rồi.



Chị tìm người gọi nhân viên trên tàu nhưng cả người đi gọi và nhân viên trên tàu đều không thấy đâu. Kiến Thiết, Kiều Kiều, hai người giúp em đi tìm nhân viên trên tàu hoặc nhân viên phục vụ tới. Nếu không tìm được thì hai người kéo người quản lý hoặc nhân viên công tác tới cũng được. Chuyện này bắt buộc phải để cho họ tới xử lý.


Lý Kiến Thiết không nghĩ nhiều, gật đầu đồng ý:
Được, em chờ ở đây nhé. Anh đi tìm người ngay bây giờ.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.