Chương 158: MỘT ĐÊM BIẾT TRƯỚC LÀ KHÔNG THỂ YÊN BÌNH
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1223 chữ
- 2021-12-31 05:40:32
Trong bệnh viện Nhân dân số một Thủ đô.
Sau khi trải qua sáu tiếng rưỡi thảo luận, hai mươi chuyên gia y học giỏi nhất 8cả nước chán nản phát hiện, bọn họ chẳng thể tìm được nguyên nhân phát bệnh cụ thể của Hàn Tấn, ngoài cái vấn đề nho nhỏ ở mật.
Cố Chính Sinh đưa mắt nhìn về phía trợ lý của Văn phòng Trung ương ngồi ở cuối phòng thảo luận:
Làm phiền cháu nhanh chóng đi báo tin này cho lãnh đạo. Nếu nhà khoa học Hàn lão muốn dặn dò điều gì, thì bây giờ đi vẫn còn kịp. Nếu chậm hơn chút nữa sợ là không còn cơ hội đâu.
Trợ lý kia nghiêm túc nghe Cố Chính Sinh nói, sau đó anh ta cúi người về phía các chuyên gia trong phòng rồi bước nhanh ra ngoài.
Quan hệ cá nhân của Cung Minh và Hạ Thuần Phong khá tốt, ông tiện tay vo tròn tờ giấy Tô Hòa viết thành một cục, ném sang chỗ Hạ Thuần Phong:
Lão Hạ, hôm nay ông sao thế? Sao một người lắm lời như ông nay lại ít nói thế? Ông cứ xị mặt ra như ai nợ ông mấy trăm nghìn ấy.
Lầ3n đầu tiên cả đám chuyên gia giỏi nhất nước gặp phải vấn đề khó giải quyết như vậy. Đến cả nguyên nhân phát bệnh cũng không tìm ra được, t9hảo luận cả buổi chiều cũng chẳng có chút tiến triển nào, thì bảo bọn họ phải kê đơn thuốc kiểu gì?
Trong đó, một chuyên gia lúc t6rước không có mặt trong kỳ khảo nghiệm của Tô Hòa, hỏi:
Vì sao vẫn là cái đám già nua các ông? Chuyên gia mới gia nhập đâu rồi? Tôi ở tận5 Yên Thai mà còn đến rồi, nghe nói con bé đó ở ngay thủ đô cơ mà!
Chuyên gia Y học này họ Cung, tên là Cung Minh.
Cố Chính Sinh đặt tờ giấy Tô Hòa viết ở trên bàn, giải thích thay cô:
Chuyên gia Tô rất bận rộn, cả sáng cả chiều con bé đều ở bệnh viện cả. Nhưng mà sáng thì nó cứu người, chiều thì dẫn sinh viên đến thực tập.
Về tình huống của Hàn Tấn, chuyên gia Tô đã chẩn bệnh từ mấy hôm trước rồi. Kết quả chẩn bệnh của con bé được viết cả trên tờ giấy này. Mấy người bên Đông y như lão Hạ đã xem rồi, kết quả chẩn bệnh cũng giống như chúng ta, nên không đến cũng không sao.
Cung Minh cầm tờ giấy Tô Hòa viết lên xem, nhìn một lúc ông khẽ lắc đầu.
Gan suy kiệt, nhịp tim không ổn định.
Hạ Thuần Phong nhẩm lại những lời này trong miệng, lòng nặng trĩu, ông biết thiên nhân ngũ suy đã bắt đầu rồi.
Cố Chính Sinh là
người cầm đầu
của đám chuyên gia y học này, nên phản ứng rất nhanh. Ông lập tức nói với trợ lý của mình:
Bây giờ cậu mau chóng lái xe đến Thanh Đại tìm Giáo sư Tô bảo con bé đến bệnh viện ngay!
Hạ Thuần Phong hơi nghiêng người tránh cục giấy Cung Minh ném tới, trợn mắt nói:
Sao bao lâu không gặp ông vẫn y như trước thế nhỉ? Nhìn thấy ông là lại thấy phiền!
Cung Minh chẳng để bụng những lời nói đó của Hạ Thuần Phong, ông cười ha ha hỏi:
Vậy ông nói cho tôi biết vì sao hôm nay ông lại trưng cái mặt thối đấy ra đây?
Hạ Thuần Phong trợn mắt không nói gì.
Nếu Hàn Tấn thật sự xảy ra chuyện thì lãnh đạo cao nhất ở trên chắc chắn sẽ đến, nếu lúc ấy Tô Hòa không có mặt ở đây sợ là sẽ dẫn tới rất nhiều chỉ trích không đáng có.
Cố Chính Sinh hiểu rõ đạo lý
tích hủy tiêu cốt
. Với độ tuổi của Tô Hòa, cô có thể đứng ở trên độ cao như hiện giờ đã khiến bao nhiều người ganh ghét, trông ngóng cô ngã xuống rồi. Càng là những lúc mấu chốt như thế này thì càng không thể để xảy ra chuyện.
Tích hủy tiêu cốt: liên tục bị đàm tiếu có thể hủy đi thanh danh của một người.
Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Cháo trong nồi vừa nấu xong, Lý Kiến Thiết đang định xào rau, Tô Hòa đã bị người ta giục đi như đòi mạng.
Những lời Tô Hòa nói với ông thật sự quá khó tin. Tuy ông biết vì sao Hàn Tấn lại đổ bệnh, nhưng hiển nhiên những lời này không nên do ông nói ra.
Ông còn có người nhà, còn có rất nhiều thứ phải kiêng dè.
Ngay khi các chuyên gia y học tài giỏi này chuẩn bị tan họp, một hộ sĩ đột nhiên chạy vào, còn chưa kịp thở đã vội vàng nói với những chuyên gia này:
Không xong rồi, gan của bệnh nhân đột nhiên suy kiệt, nhịp tim không ổn định!
Lý Thục Phân nhìn dáng vẻ vội vàng của Tô Hòa thì hỏi Lý Kiến Thiết và Lý Kiều Kiều:
Bình thường bé Hòa cũng mệt như thế à? Sao đến bữa tối cũng không kịp ăn thế?
Lý Kiều Kiều bị bỏng vì cháo nóng phải há miệng thổi
phù phù
, ngậm một miếng bánh trong miệng, nói:
Chị họ vẫn luôn bận rộn như vậy. Cả ngày chẳng thấy mặt mũi đâu. Nhưng mà, cô à, cháu với cô nhé, bây giờ cháu không hề hâm mộ chị cháu nữa. Tuy chị ấy kiếm được nhiều tiền, có địa vị, nhưng mà cô xem cuộc sống của chị ấy xem. Tối rồi, quán ăn bên đường cũng sắp đóng cửa rồi, mà chị ấy vẫn phải đi xử lý việc gấp. Cô nói xem sống mệt mỏi như vậy để làm gì?
Lý Kiến Thiết đang xào rau trong bếp cười mắng Lý Kiều Kiều:
Em đúng là chim sẻ không hiểu chí hướng của diều hâu!
Chị họ em là người làm việc lớn, bận rộn một chút cũng là chuyện bình thường. Nếu không bận thì sao nó có thể có bốn năm căn nhà ở thủ đô, bây giờ đi đâu cũng được người ta gọi là
Giáo sư Tô
chứ? Em nhìn chị họ em mà xem, ra ngoài là có xe đến đón, có xe đưa về, còn hai chúng ta thì chỉ có thể dựa vào hai bàn chân này!
Lý Kiều Kiều lè lưỡi, nói thầm với Lý Thục Phân:
Cô ơi, cháu thật sự cảm thấy cuộc sống như thế này rất tốt. Cô xem căn nhà này đẹp chưa này. Tuy Lý Kiều Kiều cháu học ít, nhưng bây giờ ở trong Thanh Đại, điều kiện nơi đây tốt, người qua người lại đều là thành phần trí thức cấp cao, tốt hơn thôn Tô Gia chúng ta không biết mấy ngàn lần!
Lý Thục Phân nếm một miếng cháo gạo, vẻ mặt hưởng thụ:
Cháu nói đúng lắm. Thủ đô đúng là thủ đô, nước này, gạo này, làm cháo nấu ra cũng thơm hơn hẳn cháo ở quê!
Lý Kiến Thiết xúc rau xào ra đĩa, bưng lên bàn ăn, cảm thán:
Đất ở thủ đô tốt…
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.