Chương 201: Giáo sư tô cầm tinh con voi à?
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1658 chữ
- 2022-02-04 03:38:23
Nhưng cứ nghĩ tới chuyện Tô Hòa đã cứu mình khi ấy, Cố Trường Tranh không thể không đối mặt với Tô Hòa, lại còn phải gượng cười vui 8vẻ đi đến chỗ cô để bày tỏ lòng biết ơn của mình.
Chuyên gia Tô, em không ăn xong bữa trưa rồi hẵng đi sao?
Cố Trường Tra3nh đang ngồi trên sô pha. Anh đứng dậy, cầm một quả táo trên đĩa đựng trái cây đưa cho Tô Hòa.
Tô Hòa xua tay, quan sát Cố 9Trường Tranh vài lượt rồi thản nhiên đáp lời:
Tôi còn có việc khác nên không ở lại quấy rầy gia đình anh nữa.
Nhặt ve chai chắc?
Tô Hòa ngẫm nghĩ, đáp không mấy tự tin:
Biết chút ít...
Hồi học đại học cô từng học tiếng Anh một thời gian, thế nhưng cô đã sống biết bao đời không đếm xuể, đã quên sạch từ lâu rồi. Điều khủng khiếp hơn cả là cô cố vắt óc nhớ lại nhưng không lục lại được chút xíu ký ức gì liên quan đến tiếng Anh.
Nếu không phải vì khu vực Thanh Đại và Đại học Thủ Đô không đủ lớn thì tôi chẳng thèm phí sức đâu! Lòng tốt lại bị người ta xem như lòng lang dạ thú, tôi nhọc lòng hưởng ứng lời kêu gọi của quốc gia, ra sức kiến thiết nước nhà, vậy mà kết quả ra sao?
Trái tim khoa học kỹ thuật còn chưa xây dựng mà đã bị người ta nhăm nhe rồi, hành vi có thể thô bỉ hơn nữa không?
Tần Nguyên lên tiếng giải thích thay ông cụ Cố:
Thật ra ông Cố cũng chỉ lo nghĩ cho quốc gia mà thôi. Thế hệ các ông phải dùng máu tươi để giành lại giang sơn trải dài chín triệu sáu trăm nghìn ki-lô-mét vuông này. Mặc dù cô nói rằng mình xây dựng vì đất nước, nhưng lại bảo tất cả lợi nhuận thu được từ Trái tim khoa học kỹ thuật phải do Trái tim khoa học kỹ thuật quản lý, đây chẳng phải là thủ đoạn đầu tư ít, thu lợi nhiều từ quốc gia hay sao?
Tần Nguyên vẫn chưa cảm nhận được nguy hiểm. Anh thấy trên đường không có nhiều người lắm nên ngoan ngoãn dừng xe ven đường rồi tự giác chuyển sang ghế lái phụ.
Tô Hòa cười lạnh lùng, vỗ lên vô lăng, cài dây an toàn rồi híp mắt nhìn về phía trước. Cô dùng giọng điệu lạnh căm căm nói với Tần Nguyên:
Ngồi cho vững!
Tần Nguyên gật đầu theo bản năng, lông tơ sau lưng bỗng dựng đứng lên.
Nếu tất cả mọi chuyện đều trở nên dễ dàng, không có sức khiêu chiến thì Tô Hòa mới lo lắng đó!
Chút ít?
Tần Nguyên cười ranh mãnh:
Chuyên gia Tô, Giáo sư đại học Tô, trình độ tiếng Anh của cô chỉ ở mức biết chút ít thì không ổn đâu! Cô là Giáo sư Thanh Đại và Đại học Thủ Đô cơ mà, sau này bất kể là mở tọa đàm, làm báo cáo, tiếp khách nước ngoài hay là hướng dẫn sinh viên viết luận văn thì cô đều phải dùng đến tiếng Anh! Chỉ biết chút ít tiếng Anh thì không đủ đâu!
Tần Nguyên thở phào nhẹ nhõm.
Tô Hòa huýt sáo, hỏi Tần Nguyên:
Anh thấy thế nào?
Không thế nào... Đừng nói chuyện nữa, mau nhìn phía trước đi! Đằng trước có xe đang chạy tới!
Tần Nguyên bị Tô Hòa chặn họng đến bó tay hết cách, chỉ đành tìm bước đột phá từ điểm yếu của Tô Hòa:
Chuyên gia Tô, cô có biết tiếng Anh không?
Nếu Tô Hòa không biết tiếng Anh thì chứng tỏ kế hoạch xuất ngoại của cô tuyệt đối là lời nói dối!
Sau khi ra nước ngoài, ngay cả việc giao tiếp cơ bản cũng không làm được thì còn làm được cái gì?
Tô Hòa hít sâu một hơi, chân trái đạp nhẹ lên bộ ly hợp, chân phải dồn sức giẫm mạnh, chiếc xe đang dừng bên lề đường lập tức lao đi như tên bắn.
Trong khoảnh khắc xe tăng tốc, Tần Nguyên sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch.
Tốc độ ánh sáng, nhanh như chớp giật.
Tô Hòa bất đắc dĩ nhận ra một điều: trí nhớ của cô không được đầy đủ cho lắm, trước mắt cô phát hiện ra một thiếu sót vô cùng nghiêm trọng.
Ngoài việc không biết tiếng Anh ra, lần trước trong lúc trao đổi với Trần Hạo, Tô Hòa còn phát hiện kiến thức trong trí nhớ của cô và tri thức của thế giới này có sự chênh lệch, những đồ vật đơn giản trong ký ức của cô lại đi trước thời đại này.
Tuy nhiên, nhờ có những vấn đề này mà trong lòng Tô Hòa mới cảm thấy chân thật.
Tô Hòa mỉm cười:
Không có gì, tôi thấy anh rất có tinh thần, chắc là hồi phục rất tốt nhỉ? Anh hãy kết hợp vận động và nghỉ ngơi, chú ý ăn uống thì sức khỏe sẽ hồi phục như ngày trước thôi.
Cố Trường Tranh gật đầu:
Vậy anh không giữ em lại nữa.
Hai người ra khỏi khu cán bộ Tử Kinh, đi đến xe của Tần Nguyên. Tô Hòa mở cửa xe, ném túi xách lên hàng ghế sau rồi chui thẳng vào trong xe, hậm hực nói:
Phía trước sợ sói phía sau sợ hổ thì có thể làm được chuyện lớn lao gì?
Trong nháy mắt, trái tim vừa trở về lồng ngực của Tần Nguyên lại vọt lên cổ họng một lần nữa. Thấy khoảng cách giữa hai chiếc xe càng lúc càng gần, anh tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.
Tô Hòa cũng bị khoảng cách quá gần giữa hai chiếc xe dọa hết hồn. Cô lập tức hoàn hồn, vội bẻ lái vô lăng theo bản năng. Kết quả là cô vừa dùng sức thì bẻ rời cả cái vô lăng luôn.
Tô Hòa ngẩn ngơ nhìn cái vô lăng tròn xoe trong tay mình.
Cô nhìn lớp6 tóc mỏng mới mọc trên đầu Cố Trường Tranh, buột miệng nói:
Sau này anh vẫn nên để tóc ngắn thì hơn. Mặc dù tóc dài trông không xấ5u nhưng không hoạt bát như tóc ngắn.
Hở?
Cố Trường Tranh không hiểu tại sao đột nhiên Tô Hòa lại nói vậy.
Chính phủ không nhận được lợi ích thực tế nhưng vẫn trơ mắt tặng không cho cô mảnh đất hai mươi nghìn ki-lô-mét vuông, cô cảm thấy Chính phủ rất ngu ngốc sao?
Tần Nguyên bật cười hỏi vặn lại Tô Hòa.
Tô Hòa khịt mũi coi thường cách nói này của Tần Nguyên. Cô cười lạnh, thốt ra bốn chữ:
Công hữu đất đai.
Đất đai của nước Z thuộc chế độ công hữu, có điều người dân bình thường chỉ có quyền sử dụng đất. Tô Hòa thừa biết điều này nên cô không bị vài ba câu nói của Tần Nguyên dắt mũi mà thay đổi lập trường.
Tô Hòa giữ vô lăng bằng một tay, còn quay đầu sang nhướng mày nhìn Tần Nguyên đầy khiêu khích:
Trưởng ban Tần, chỉ biết lái xe thôi vẫn chưa đủ, phải lái xe tốc độ cao mới được! Mặc dù xe quân khu cấp phát không thoải mái lắm nhưng được cái mã lực lớn. Chiếc xe này dùng để leo núi còn chẳng sợ, vậy mà vào tay anh nó lại biến thành con ốc sên chậm rì rì, anh không thấy ngượng à?
Lúc này Tần Nguyên làm gì còn lòng dạ nào mà cãi nhau với Tô Hòa, anh bị cách thức lái xe liều mạng như tự sát của cô dọa đến nỗi trái tim sắp vọt ra khỏi lồng ngực! Thấy đầu xe sắp đụng vào gốc cây cách đó không xa, Tần Nguyên hét to:
Cây! Cây kìa! Mau đánh tay lái! Xe sắp đụng vào cây rồi!
Tô Hòa cười lạnh lùng, dùng sức bẻ lái vô-lăng, ô tô lập tức lượn một đường duyên dáng như hình con rắn, tránh khỏi gốc cây một cách hoàn mỹ.
Tô Hòa bĩu môi:
Tôi biết chứ...
Hiếm thấy Tô Hòa chịu thua, Tần Nguyên đưa ra lựa chọn cực kỳ không sáng suốt là tiếp tục đề tài này:
Chỉ biết thôi thì chưa đủ đâu. Giáo sư Tô à, cô phải nâng cao trình độ tiếng Anh, làm tấm gương sáng cho mọi người, không thể để bản thân mất mặt trước sinh viên của mình được!
Chỉ số phẫn nộ đạt max, Tô Hòa lập tức nổi giận, vỗ lên vô lăng trong tay Tần Nguyên và nói:
Xê ra, để tôi lái xe!
Cái xe rởm gì thế này!
Cô đạp mạnh chân phanh, đồng thời sử dụng thuật Chỉ Xích Thiên Nhai (1). Cô chăm chú nhìn khoảng cách giữa hai chiếc xe càng lúc càng gần, cho tới khi hai đầu xe chỉ cách nhau chưa đầy một cen-ti-mét mới dừng lại, cuối cùng trái tim Tô Hòa cũng trở về lồng ngực.
(1) Chỉ Xích Thiên Nhai: gần ngay trước mặt mà xa tận chân trời.
Sống sót sau tai nạn.
Tuy Tô Hòa từng chứng kiến rất nhiều cảnh tượng hoành tráng, nhưng khi bản thân cận kề ranh giới sống chết, cô vẫn sợ hãi đến độ cả người đầm đìa mồ hôi lạnh.
Tô Hòa dùng ống tay áo lau mồ hôi lạnh trên trán, sau đó vỗ lên Tần Nguyên đang đờ đẫn. Cô chất vấn:
Cái xe rởm gì thế này! Tôi chỉ vặn khẽ thôi mà vặn luôn cả vô lăng xuống rồi... Sau này tôi sẽ không bao giờ lái xe của anh nữa, nguy hiểm ghê!
Tần Nguyên từ từ mở mắt ra. Anh nhìn hai đầu xe gần như sắp chạm vào nhau, trái tim vừa mới ngừng đập vì sợ hãi lại bắt đầu đập dồn dập.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.