Chương 21: TÔ HÒA NỔI GIẬN
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1301 chữ
- 2021-12-31 05:37:04
Tô Hòa không chỉ có tài trí như yêu tinh, cách giải quyết thẳng thắn tùy tiện của cô càng giống yêu tinh hơn. Phong cách8 giải quyết đó không đơn thuần chỉ do những chuyện cô đã trải qua sau này mà phần lớn còn xuất phát từ bản tính của cô 3nữa. Nếu không thì mấy cô bạn cùng phòng tại đại học Long Thành cũng không cảm thấy tác phong của cô kỳ quái.
N9hìn vẻ mặt bà nội Tô, Tô Hòa biết bà ta muốn làm gì. Cô khẽ nhếch miệng cười, nhìn về phía bà nội Tô:
Thịt con lợn rừn6g này dù bổ nhưng dược tính rất mạnh, người bình thường ăn nhiều còn bị đau dạ dày, huống chi người bệnh? Bà nội, có ph5ải bà muốn lấy bùa đòi mạng cho ông nội, các chú và em họ cháu không vậy?
Tô Hòa muốn mắng một câu nhưng cô nhớ đến
Thái thượng vong tình
mà cô niệm suốt cả dọc đường, ý cười lập tức biến mất, mắt hạnh cụp xuống, xụ mặt ra vẻ hung ác nói:
Nước trong nồi đun dùng để rửa thịt lợn, tôi tắm cái gì mà tắm? Nước sôi thì để qua một bên, đun thêm nồi nữa. Một nồi sao đủ dùng?
Cô không nhìn thấy, tay nắm chặt bếp lò của Cố Trường Tranh đã nổi đầy gân xanh, vì dùng sức quá độ nên các ngón tay trở nên trắng bệch.
Cố Trường Tranh không hiểu, vì sao thái độ của Tô Hòa với anh thay đổi nhiều như vậy. Anh chỉ cố nghĩ theo chiều hướng do chuyện nhà nên Tô Hòa phiền lòng. Thở một hơi thật sâu, Cố Trường Tranh ép mình phải bình tĩnh lại, để nồi nước qua một bên, lại bê một nồi nước lớn hơn lên bếp để đun, giọng run run nói với Tô Hòa:
Trên trán em dính máu lợn, lấy một ít nước nóng rửa đi nhé.
Tô Hòa lấy mu bàn tay lau, đúng là có máu trên mu bàn tay. Cô vội soi gương rửa sạch, chưa lau khô mặt đã nghe thấy Tô Kiến Quốc ở trong phòng gọi cô.
Con gái à, con vào đây đã. Bố có chuyện muốn hỏi con.
Tô Hòa cảm thấy chà lau một cái cũng không sao nhưng Cố Trường Tranh lại bị dọa sợ.
Mặc dù Cố Trường Tranh bị ông nội ném ra ngoài làm nhiệm vụ nhưng thực ra anh hơi sợ máu. Nếu không vì sợ máu thì nhiều lần vào thời điểm quan trọng khi đang làm nhiệm vụ anh cũng không để xảy ra sơ suất, còn suýt nữa bỏ mạng nơi rừng thiêng nước độc chim không thèm ị.
Tô Hòa nhíu mày lau khô mặt, đưa thịt lợn máu chảy đầm đìa tới tay Cố Trường Tranh. Mặc cho vẻ mặt Cố Trường Tranh hoảng sợ, tay chân luống cuống, cô đi thẳng tới phòng Tô Kiến Quốc đang dưỡng bệnh.
Ngón tay Cố Trường Tranh run run nắm chặt lấy thịt lợn rừng. Cảm giác trơn trơn và ẩm ướt khiến anh sởn gai ốc. Da đầu tê rần như bị sét đánh.
Lúc ở núi Dược Vương, Tô Hòa bắt đầu làm từ vị trí một đệ tử tạp dịch, chuyện thường làm nhất chính là hái thuốc.
Tô Hòa không chỉ hái mỗi thảo dược mà còn nhặt những khoáng thạch có thể chữa bệnh, cùng với da lông và những bộ phận có dược tính không tệ như mật rắn, rễ của mài, rết, ngưu hoàng, vân vân... Vì hái thuốc mà ước chừng dị thú lớn nhỏ của cả sườn núi Tô Hòa đều dám giết, huống chi một con lợn rừng đã chết hẳn.
Đám người vây xem dần tản đi. Người biết quan sát đều trở về nhà thu xếp. Người thì đi lấy một nắm gạo, người thì đi lấy hai ba quả trứng gà, chỉ chờ khi nào nhà Tô Hòa chuyển đi sẽ giúp một tay, để được ăn một bữa có thịt heo.
Bà nội Tô hướng về bên trong nhà cũ hừ lạnh một tiếng, nhón chân nhỏ gót sen đi xa.
Cố Trường Tranh bị dọa tới nỗi mồ hôi chảy ướt đẫm người, cứ như không phải Tô Hòa đang lột da, róc xương, chặt đầu lợn mà là đang lột da, róc xương và chặt đầu anh. Còn cảnh tượng cô chặt đuôi lợn nữa, dù Cố Trường Tranh không có đuôi, nhưng anh vẫn có cảm giác xương đuôi cụt lạnh buốt, như bị người ta lột quần vậy.
Cố Trường Tranh theo bản năng nhích gần cạnh bếp lò, sợ máu lợn rừng bắn lên người mình. Thấy Tô Hòa ngẩng đầu, Cố Trường Tranh vội nói:
Tô Hòa, nước sắp sôi rồi, em tranh thủ thời gian tắm đi.
Trước kia, lúc ở Đại học Long Thành, Cố Trường Tranh biết Tô Hòa có bản lĩnh không tệ, ai ngờ rằng Tô Hòa lại lớn gan đến thế!
Đó là mổ lợn đấy!
Đối diện với ánh mắt sáng rực của Tô Hòa, cả người bà nội Tô liền cảm thấy không thoải mái. Bà ta nhổ nước bọt xuống mặt đất nói:
Ai thèm miếng thịt lợn rừng kia của nhà mày. Mau dọn khỏi nhà! Sau khi dọn tới nơi ở mới, nhà mày đóng cửa lại muốn ăn kiểu gì thì ăn. Bà già này thèm miếng ăn của nhà mày chắc?
Lý Thục Phân sợ Tô Hòa cãi nhau nhau với bà nội Tô trước đám đông, luôn do dự không dám rời đi, thấy Tô Hòa không nói chuyện với bà nội Tô nữa, bà mới ôm tim đi tới nhà trưởng thôn.
Cô lấy một cái hũ bỏ không rửa sạch sẽ, để máu trên cổ lợn rừng chảy vào, lại dùng dao lọc da, lóc xương, móc nội tạng, chặt đầu và đuôi lợn... Đến đây, việc mổ lợn rừng cũng gần xong xuôi.
Dù lúc mổ lợn Tô Hòa khéo léo nhưng do nhiều năm cơ thể suy nhược, xương cốt của cô yếu, mổ một lúc đã ướt đẫm mồ hôi, tóc ướt nhẹp, bết dính trên trán. Cô đưa tay lau qua.
Tận mắt chứng kiến Tô Hòa đâm dao vào, lưỡi dao còn sáng bóng mà lúc cô rút dao ra, lưỡi dao đỏ lòm, máu lợn liền phun ra!
Không những thế, cô còn lột da róc xương, cầm dao chặt đầu lợn và đuôi lợn vô cùng lưu loát và dứt khoát.
Bà nội Tô sinh vào những năm hai mươi của thế kỷ trước. Mặc dù khi đó không còn ép buộc phải bó chân, nhưng thôn Tô Gia ở nơi xa xôi hẻo lánh, phần lớn các cô gái bó chân từ nhỏ, chỉ những cô gái sinh ra trong những năm chiến loạn mới ngừng bó chân. Đó là vì khi pháo đạn bay tới có thể chạy nhanh hơn. Sau khi đất nước thành lập, tục bó chân chính thức biến mất.
Tô Hòa rửa sạch cái đỉnh năm sáu lần bằng bàn chải lông heo, cho đến khi cái đỉnh được rửa sáng loáng mới thôi. Cô để cái đỉnh lên trên bếp, thêm ít củi vào bếp, đun nước, dặn Cố Trường Tranh trông nồi nước giúp cô. Đoán chừng nước sẽ không sôi ngay, cô chạy tới đống củi đốt lấy ra con dao cùn loang lổ rỉ sét, mài mài nó cạnh vò nước, sau đó đâm một nhát vào cổ con lợn rừng.
Nếu bà Cố ở đây, chắc chắn sẽ đọc được diễn biến tâm lý thực sự từ vẻ mặt mất hồn của Cố Trường Tranh:
Hù chết bé cưng rồi!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.