Chương 215: ĐƯỢC SẮP XẾP RẤT RÕ RÀNG



Kiều Kiều, lần trước mọi người tới chịu khổ vẫn chưa đủ hả? Mang nhiều thứ như vậy lên làm gì chứ? Ở Thủ đô có thể mua được8 hết mà, mọi người khiêng nhiều thứ như vậy không mệt mỏi sao? Dù sao thì sau khi tới thủ đô vẫn phải mua lần nữa, mang nhữ3ng thứ này lên rất vất vả mà cuối cùng cũng vứt đi thôi mà, các người không được hoạt động thì khó chịu toàn thân hay sao?
9


Lần trước chị cũng nói rồi mà, chỉ cần mang theo thứ quý giá lên là được rồi, tại sao mọi người vẫn vác theo nhiề6u thứ lên như vậy chứ? Chăn đệm có tốn bao nhiêu đâu? Mấy bộ quần áo của mọi người đáng là bao chứ? Mọi người cũng đã ở Thủ5 đô hai tháng rồi, tự hỏi xem mình có mặc lại những bộ quần áo mà mình mang lên từ tỉnh X một cách vất vả tới đây hay không?

Người kia trở nên kích động:
Đúng đúng đúng! Là Giáo sư Tô đó, cô biết nhà của Giáo sư Tô ở nơi nào sao? Tôi có việc gấp cần gặp Giáo sư Tô!

Bỗng nhiên, Tô Hòa cảm thấy lòng ham vui của mình nổi lên, liền gật đầu với người này, nói:
Đi theo tôi, tôi biết nhà của Giáo sư Tô ở nơi nào.

Tô Hòa đẩy cửa ra, đặt hoa quả và đặc sản lên trên bàn tròn rồi cười nói:
Bởi vì tôi là Tô Hòa chứ sao! Ở dưới lầu cô có nói rằng cô muốn gặp tôi, còn nói là có việc gấp nữa, nếu tôi không mang cô tới nhà tôi thì mang tới nhà ai nữa? Nói đi, có chuyện gì? Tôi cũng không nhớ đã gặp cô ở đâu cả.

Người phụ nữ tiều tụy kia hơi ngạc nhiên, lo lắng và hơi mừng rỡ.
Tất cả mọi người:
...

Đã được sắp xếp rất rõ ràng!
Lý Kiều Kiều:
...

Lý Kiến Thiết:
...

Thế nhưng lại có một người phụ nữ với vẻ mặt hốc hác đang đứng ở cửa khu nhà, ngăn Tô Hòa lại rồi hỏi:
Chào đồng chí, cô có biết nhà của Giáo sư Tô ở nơi nào không? Tôi nghe người ta nói cô ấy sống ở nơi đây, thế nhưng khu nhà này có quá nhiều hộ gia đình, mà nhà nào cũng đóng chặt cửa, tôi không biết nên tìm như thế nào cả.

Tô Hòa quan sát người phụ nữ này rồi nói với giọng kỳ quái:
Cô muốn tìm Giáo sư Tô là Tô Hòa, giảng viên tại hệ Y học trường Thanh Đại đúng không?

Tô Hòa cũng có thể tưởng tượng được cảnh tượng gà bay chó sủa ở trong nhà trong đoạn thời gian này như thế nào rồi.
Vì muốn hoàn cảnh xung quanh bản thân trở nên yên tĩnh thì Tô Hòa quyết định để Lý Thục Phân, Tô Kiến Quốc và bà cụ Lý ở lại khu nhà tứ hợp viện, dù sao diện tích của khu tứ hợp viện rất lớn, có rất nhiều phòng, vào ở rất rộng rãi thoải mái, mà khoảng cách cũng không xa lắm, đi qua đi lại rất đơn giản, nếu muốn gặp mặt thì ngày nào cũng có thể gặp.
Dù sao cũng là khách của mình, làm sao cũng phải mời người ta vào nhà chơi chứ?
Người phụ nữ kia hơi lo lắng mà đi theo Tô Hòa, khi thấy Tô Hòa rút chìa khóa mở cửa phòng từ trong túi ra thì người phụ nữ kia mới không nhịn được, hỏi Tô Hòa:
Tại sao cô lại đưa tôi tới phòng của cô? Tôi muốn tìm Giáo sư Tô mà!

Tô Hòa ra vẻ hơi giật mình rồi quay người hỏi Lý Thục Phân đang nấu nước trong bếp:
Mẹ, tại sao mẹ lại không nhắc nhở cậu với mợ nữa chứ? Những đồ mà mọi người mang tới có tác dụng gì đâu cơ chứ? Mọi người không cảm thấy bẩn thỉu khi đặt những thứ cũ xì này trong một căn phòng mới tinh hay sao?


Ôi, cậu với mợ còn đứng đấy làm gì chứ? Tới ngồi xuống, nghỉ ngơi một lát đi, đợi một lát nữa nước đun xong thì uống chút nước, rồi cháu sẽ dẫn mọi người đi ra ngoài ăn. Mà còn lâu trời mới tối nữa, một lát nữa cháu sẽ dẫn mọi người quen đường, cháu còn có một căn phòng khác ở cạnh Thanh Đại, chỉ cần đi khoảng nửa giờ là tới thôi, tới lúc đó thì chỉ cần để một vài người ở đó quét dọn là được, cháu sẽ dẫn những người còn lại đi vào thành phố mua sắm, ở nơi đó chắc chắn là không có thứ gì, phải mua mới hết sạch mới được!

Tô Hòa rót một cốc nước nóng vừa mới nấu cho người phụ nữ này.
Người phụ nữ kia cảm ơn liên tục rồi nói rõ mục đích lần này của cô ta:
Giáo sư Tô, tôi là người của trung tâm thi cử và tuyển sinh của Bộ Giáo dục. Tôi muốn tìm cô bởi vì đề thi đại học của năm nay, để xem cô có thời gian rảnh tới những nơi yên tĩnh hay không. Dù sao thì đề bài thi đại học thuộc về bí mật quốc gia, không thể để quá nhiều người biết được.


Hả? Mọi người có mặc lại những bộ quần áo đó lần nào hay không?

Lý Kiều Kiều im lặng không biết nói cái gì, cô nhìn Tô Hòa, rồi lại liếc về phía Miêu Xảo Trân, nói nhỏ:
Chị à, em cũng đã khuyên ba mẹ em rồi, thế nhưng hai người này cứ bắt mang theo. Em cũng đâu còn cách nào khác, chẳng lẽ em có thể vứt hết những thứ này xuống khỏi tàu hỏa sao? Nếu làm vậy chắc em sẽ bị phụ huynh lột da ra mất, với lại cô cũng đã đồng ý chuyện này rồi mà.

Sau khi Tô Hòa nói xong, cô trở về phòng lấy phong thư chứa những tờ luận văn của mình ra, rồi nói với mọi người đang ở phòng khách:
Mọi người cứ trò chuyện đi nhé, tự nhiên như ở nhà đi, con đi bưu điện để gửi thư, sẽ về ngay thôi.

Sau khi nói xong, Tô Hòa đã nghe thấy tiếng gọi với lên của Lý Thục Phân từ trong bếp, thế nhưng cô không đợi Lý Thục Phân nói hết câu đã đổi xong giày, chạy ngay xuống dưới, lái chiếc xe yêu thích của mình phóng thẳng ra ngoài đường. Sau khi gửi xong phong thư ra nước ngoài tại bưu điện thì cô trở về, trên đường về cô còn mua một vài đặc sản của thủ đô lẫn chút hoa quả đúng mùa, sau đó mới lái xe đi về phía Thanh Đại.

Cứ như vậy đi!

Tô Hòa dừng xe ở dưới khu nhà, cũng mang theo đặc sản lẫn hoa quả mà mình vừa mua ra, chuẩn bị trở về phòng mình.
Tô Hòa hơi suy nghĩ rồi đưa người phụ nữ này tới phòng ngủ của mình, đóng cửa lại rồi hỏi:
Làm sao tôi lại liên quan tới đề bài thi đại học chứ? Chẳng lẽ bộ giáo dục muốn tôi ra đề hay sao?

Câu này ngay cả Tô Hòa đều không tin.
Thế nhưng người phụ nữ gầy gò kia lại nhìn Tô Hòa với vẻ ngạc nhiên, liên tục gật đầu:
Giáo sư Tô, tới điều này mà cô cũng đoán được sao? Đúng vậy, lần này tôi tới bởi vì các sếp muốn mời cô tham dự việc ra đề cho đề thi đại học năm nay.


Tô Hòa trưng bộ mặt
cô đừng đùa với tôi
ra, hỏi:
Chẳng phải là đã hoàn thành việc ra đề thi đại học năm nay rồi hay sao? Còn chưa tới hai tháng nữa đã phải thi rồi, đừng nói với tôi rằng tới bây giờ vẫn chưa hoàn thành việc ra đề.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.