Chương 216: NIỀM VUI MÀ TÔ HÒA ĐƯA RA NGOÀI


Ánh mắt của người phụ nữ kia sáng lên, nói:
Không lâu, không lâu đâu. Tính từ lúc đi vào tổ ra đề tới sau khi học sinh thi x8ong đại học thì không tới hai tháng mà thôi! Trong khoảng thời gian này, tất cả mọi người ra đề đều tụ tập trong một khu tứ 3hợp viện tại cạnh bên công viên Cảnh Sơn, không bị hạn chế về hoạt động, thế nhưng không thể rời khỏi đó vì để bảo mật đề th9i đại học. Giáo sư Tô, yên tâm đi, nơi đó có tất cả đồ dùng hàng ngày mà mọi người cần, đời sống vật chất cũng sẽ không kém 6khi ở nhà!


Sau khi nghe xong câu
trong vòng hai tháng không thể rời đi
thì Tô Hòa lắc đầu liên tục, nói đùa cái g5ì chứ, vào đấy để bị cấm túc sao?
Sắc mặt Tô Hòa không thay đổi, gật đầu:
Chờ được phê chuẩn rồi lại tới đi, dù sao cô cũng đã biết nhà của tôi ở đâu rồi, nếu như lãnh đạo của cô có thể đồng ý cho tôi chỉ cần tới nơi ra đề khoảng ba ngày thì hãy tới tìm tôi, nếu không đồng ý thì cô cũng đừng tới nơi đây làm gì cả, tôi sẽ không nhường thêm đâu.

Người phụ nữ kia rời đi vội vàng.
Thời gian gần hai tháng, nói dài thì không dài, mà nói ngắn thì cũng không ngắn.
Nếu không có chuyện gì để làm thì gần hai tháng này có thể coi như là một đợt nghỉ hè, cứ nháy mắt vài cái là trôi qua thôi. Thế nhưng đối với Tô Hòa mà nói, trong hai tháng này cô còn cần xử lý rất nhiều chuyện, ví dụ như luận văn tốt nghiệp của những sinh viên khoa Y học trường Đại học Thủ Đô, ví dụ như kế hoạch Thành phố Tương lai, ví dụ như việc đốc thúc Bành Cẩm Trình và hoàn thành bản thảo luận văn khoa Cơ khí rồi gửi đi, ví dụ như công việc tạo lập khoa y học trường Thanh Đại... Cô còn có rất nhiều việc cần hoàn thành, làm sao có thời gian để tham dự việc ra đề thi đại học cơ chứ?
Lý Thục Phân ngượng ngùng:
Được, con có học vấn, có cách suy nghĩ của mình thì mẹ cũng không lắm miệng nữa, chỉ cần con suy nghĩ mọi chuyện rõ ràng là được. Lát nữa cứ để bà ngoại ở nhà ta nghỉ ngơi đi, ba con cũng không cần ra ngoài, chân của ông ấy còn chưa khỏi hẳn đâu, mặc dù có thể đi bộ thế nhưng khi gặp phải trời mưa là sẽ đau. Con cũng dành thời gian xem giúp ông ấy, đoạn đường đi từ nhà ga tới đây quá dài, mẹ sợ đêm nay ông ấy khó chịu.


À mà lát nữa con hãy mua thêm một cây chổi với ki hốt rác nhé, mẹ cầm chổi với ki hốt rác ở đây qua bên đấy, nếu không thì không thể dọn dẹp được, con thấy thế nào?


Con nói vườn trường Thanh Đại quá lớn, con sợ mọi người lạc đường...
Tô Hòa lặp lại.
Lý Thục Phân lắc đầu liên tục:
Không phải, ý mẹ không phải vậy, con vừa nói con mới mua xe sao? Chẳng lẽ là chiếc xe đỗ ở dưới nhà?

Tô Hòa giải thích:
Không phải tôi không muốn hợp tác, mà là hiện tại tôi không có thời gian để hợp tác. Ngoài ra, tôi còn hy vọng cô có thể hiểu rõ việc ra đề thi đại học không phải là công việc của tôi. Nếu như cô nói với tôi từ trước thì tôi có thể sắp xếp công việc một cách dễ dàng, hiện tại đã tới thời điểm quan trọng lại nói với tôi chuyện này, chắc hẳn các cô tưởng tôi rảnh lắm, gọi tới là tới luôn sao?


Tương lai của học sinh thi đại học năm nay cũng không có quan hệ gì với tôi cả, đó là công việc mà trung tâm của các cô phải chịu trách nhiệm. Tôi chỉ biết là tôi phải chịu trách nhiệm cho học sinh của tôi, phải chịu trách nhiệm với trường học đã phát lương cho tôi, bọn họ không thể thiếu tôi được, thế nhưng trung tâm của các cô có thể không cần tôi mà vẫn có thể ra đề được mà.

Tô Hòa đi tới cạnh cửa phòng ngủ, vừa mở ra vừa nói với người phụ nữ kia:
Xin mời trở về, thời gian gần hai tháng quá dài, tôi không thể đồng ý được, xin lỗi.

Người phụ nữ kia thấy Tô Hòa muốn đuổi người, ngay cả cơ hội bàn bạc lại cũng không cho nữa, cho nên hơi dịu giọng xuống:
Giáo sư Tô, xin đừng quyết định sớm như vậy, tôi sẽ xin phép lãnh đạo để xem lãnh đạo có thể hạ thấp yêu cầu xuống hay không, kiểu như có thể để cô hoạt động tự do, rồi cho cô một đặc quyền có thể rời đi trước thời hạn,...


Xin lỗi, tôi vẫn không thể tham dự việc ra đề, ở Đại học Thủ Đô và Thanh Đại còn có rất nhiều việc chờ tôi đi làm. Nếu như tôi tham gia việc ra đề thi thì những việc đó lại phải hoãn lại... Nếu như việc ra đề chỉ diễn ra trong một vài ngày thì tôi có thể đồng ý, coi như việc ra đề diễn ra trong vòng một tuần thì tôi cũng có thể sắp xếp lại công việc để tham gia, thế nhưng hai tháng thì không được, cô hãy mời những người xuất sắc khác đi!

Khi nghe được lời từ chối khéo của Tô Hòa thì sắc mặt của người phụ nữ kia trở nên khó nhìn hơn nhiều:
Giáo sư Tô, còn có chuyện gì có thể quan trọng hơn việc ra đề thi đại học sao? Đề thi đại học liên quan tới tương lai của tất cả học sinh tham gia thi đại học của cả nước, cô không thể sắp xếp công việc của mình để hợp tác với trung tâm giáo dục hay sao?

Lý Thục Phân hơi sốt ruột, nói:
Tại sao con lại không đồng ý chứ? Chuyện ra đề thi đại học là chuyện lớn như thế nào chứ? Nếu như con đồng ý, về sau có người khác hỏi tới thì con cũng nở mày nở mặt, lãnh đạo cũng sẽ tán thành con hơn! Con nói xem, con cứ tham dự việc ra đề một lần, tốt hơn nhiều khi viết những quyển kiểu như
Bí kíp Tô Hòa
chứ?

Tô Hòa nhíu mày:
Con có sắp xếp và cách nghĩ của con, mẹ không hiểu được, cũng đừng quan tâm tới chuyện làm ăn của con nữa. Bà ngoại đã nghỉ ngơi tốt chưa? Nếu như nghỉ tốt rồi thì con đưa mọi người qua đó làm quen nhà mới, mẹ, mợ và Kiều Kiều ở lại tứ hợp viện quét dọn, con và anh Kiến Thiết, ba và cậu ra ngoài mua sắm vật dụng cần thiết, cố gắng để tới tối nay có thể dọn qua nhà mới, bởi vì căn phòng này không đủ cho tất cả mọi người cùng ngủ.

Sắc mặt Lý Thục Phân thể hiện vẻ nghi ngờ, đi vào trong phòng ngủ rồi hỏi Tô Hòa:
Con bé Hòa, tại sao người ra đề thi đại học lại tới tìm con? Chẳng lẽ muốn con tham gia việc ra đề?

Tô Hòa gật đầu:
Đúng vậy, thế nhưng con còn chưa đồng ý.

Tô Hòa gật đầu:
Được, mà mẹ cũng đừng sốt ruột quá, con mua xe rồi, lát nữa con lái xe đưa mọi người qua đấy, chỉ cần năm phút mà thôi, không cần đi bộ. Vườn trường Thanh Đại quá lớn, con sợ mọi người lạc đường...

Lý Thục Phân gật đầu, đang định nói câu

thì bỗng lấy lại tinh thần, nét mặt thể hiện sự kinh ngạc rồi hỏi Tô Hòa:
Con bé Hòa, con vừa nói cái gì?


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.