Chương 218: TOÀN PHIẾU THÔNG QUA
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1312 chữ
- 2022-02-04 03:38:33
Bà chủ căn tin đang bưng bát đút canh cho con ăn, kết quả thấy Lương Lệ Hồng ngã sấp thì xuống bị dọa sợ tới mức hất bay cái bát t8rong tay. Đứa con đang há miệng chờ uống canh bị dọa, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, mím môi, sau đó òa khóc thành tiếng.
Bà chủ căn tin theo bản năng muốn dỗ con, nhưng trước quầy hàng nhà mình còn đang có một người phụ nữ nằm đó không rõ sống chết,9 chỉ có thể mặc đứa con kêu khóc, nhấc điện thoại gọi cấp cứu.
Một hồi náo loạn.
Trong một phòng hội nghị loại nh6ỏ tại đại hội đường nhân dân quy cách cao nhất trong nước, vài nhân vật lãnh đạo quan trọng của quốc gia đang ngồi quanh một bàn 5hội nghị, trước mặt bày tấm bản đồ ông cụ Cố đưa tới, bầu không khí nghiêm túc.
Người lãnh đạo tối cao - ông Tiếu lên tiếng đầu tiên, ông hỏi ông lão ngồi ngay phía dưới mình:
Ông Hà, ông nói thử cái nhìn của ông xem!
Ông Hà ngồi ngay đầu nói:
Tôi có thể không đồng ý sao? Dựa vào bộ xương già này của tôi hiện giờ còn phải nhờ người ta ra tay để tôi sống lâu thêm hai năm đó! Lỡ như tôi có mệnh hệ gì, lại có mấy thứ lang sói nhớ thương con cháu nhà họ Hà tôi thì làm thế nào? Nhà họ Hà tôi miếu nhỏ, người ba đời đều thẳng tính, nào có nhiều quanh co như đám lang sói kia? Tôi phải sống lâu thêm hai năm nữa, chống đỡ cho con cháu nhà họ Hà tôi chứ!
Lúc ông Hà nói vậy, sắc mặt ông Khúc ngồi đối diện có hơi mất tự nhiên, nhưng hiện giờ rõ ràng không phải thời điểm cãi nhau nên ông Khúc không nói gì.
Ông Tiếu cười híp mắt, vạch một đường ngang lên quyển sổ, nói:
Vậy được rồi, tôi coi như ông là người đầu tiên bỏ phiếu đồng ý, những người khác thì sao? Nếu bỏ phiếu đồng ý thì lên tiếng... Haiz, bỏ đi, như vậy quá phiền toái, nếu ai bỏ phiếu đồng ý thì giơ tay là được.
Ông Tiếu vừa dứt lời, sắc mặt ông Khúc lập tức trầm xuống, không nhịn được lên tiếng:
Lão thủ trưởng, chúng ta bỏ phiếu kín không được sao? Ông xem hiện tại tất cả mọi người ngồi đây bàn luận chuyện quốc gia đại sự, ai cũng có tính toán của riêng mình. Dù sao nhiều người lắm mắt, tâm không đồng đều, lỡ hôm nay chúng ta vừa mới bỏ phiếu phản đối thì đã có người lập tức báo tin cho chuyên gia Tô, ông nói chúng ta nên làm thế nào?
Ông Tiếu cười hớn hở lắc đầu:
Không cần thiết, đối với người kỳ nhân dị sĩ như vậy, nếu cô ấy muốn biết thì có gì có thể lừa gạt được ư? Nhà họ Cố cũng không biết là nhà họ Tạ ra tay với họ, thế nhưng người ta chỉ bấm ngón tay tính toán là biết ngay. Ông có biết trong khoảng thời gian này, ông Cố kia bắt bao nhiêu người nhà họ Tạ rồi không?
Trước kia, nhà họ Tạ dưới sự dẫn dắt toàn tâm toàn ý của Tạ Nhất Tâm, cắm rễ ở Tây Nam, cũng coi là cành lá rậm rạp, đáng tiếc là chọc tới lão già họ Cố. Lão già kia dùng thủ đoạn mạnh mẽ huyết tẩy, chỉ cần là con cháu bên phía nhà họ Tạ bị ông ta nắm được cán, tất cả đều có dấu hiệu bị hạ, cho dù đại thụ cành lá xum xuê cũng bị vặt trụi. Quả nhiên lão già nhà họ Cố kia vẫn là lão Cố điên năm đó. Trước kia còn cho rằng đời thứ hai và đời thứ ba không có chí tiến thủ, có lẽ nhà họ Cố sẽ sụp đổ, không ngờ người ta trực tiếp ôm đùi được một vị dị sĩ tài ba nguyện ý vào đời như thế, mùa xuân thứ hai của nhà họ Cố tới rồi.
Ông Khúc hầm hừ nói:
Bọn họ muốn ôm bắp đùi, vậy cũng phải là chuyên gia Tô nguyện ý mang. Tôi nghe giọng điệu chuyên gia Tô kia rõ ràng là rất có thành kiến với ông Cố, trộm gà không thành còn mất nắm gạo, sợ là chỗ tốt không được chút nào, mà còn dính một thân tanh.
Ông Hà ngồi đầu cười nhạt với cách nói của ông Khúc:
Lão già họ Cố kia vẫn là lão Cố điên năm đó, còn Khúc Tâm Cơ ông vẫn là đồ ngốc năm đó! Chuyên gia Tô tình nguyện cứu Cố Trường Tranh hết lần này tới lần khác, vừa nảy sinh chuyện lập tức đi tìm ông Cố, ông cho rằng quan hệ như vậy sẽ dễ dàng trở mặt? Tôi quả thật cũng nghe nói chuyên gia Tô từng cãi nhau với ông Cố tại nhà họ Cố một lần, nhưng chuyện qua đi, người ta cần tìm ông Cố thì vẫn sẽ tìm ông Cố. Còn Khúc Tâm Cơ ông mạnh vì gạo bạo vì tiền, nhưng người ta có tìm ông sao? Ngay cả cửa nhà họ Khúc người ta còn không thèm đi tới!
Mặt của ông Khúc đỏ lên:
Nói hay lắm, giống như người ta sẽ để ý tới nhà họ Hà các ông vậy!
Ông Tiếu bị hai người này cãi nhau đến bực mình, phất tay nói:
Đừng cãi nhau nữa, hiện tại biểu quyết bỏ phiếu đi! Ai không đồng ý ủng hộ xây dựng Thành phố Tương lai này thì đừng lên tiếng, ủng hộ thì giơ tay, chúng ta biểu quyết ngay tại chỗ, bên phía ông Cố vẫn đang chờ tin đó! Nếu biểu quyết thông qua, tôi lập tức sai cảnh vệ của tôi đi báo cho địa phương, để đám lãnh đạo tỉnh Ký Bắc phối hợp, nhanh chóng hoàn thành công tác di dời dân chúng, nếu không... Cho dù chính sách thông qua, tới lúc xây dựng Thành phố Tương lai chắc chắn có khó khăn, không chừng lại xảy ra chuyện.
Ông Tiếu nhìn mọi người, dẫn đầu giơ tay lên:
Tất cả mọi người biểu quyết đi!
Ông Hà ngồi đầu là người giơ tay lên đầu tiên, đại đa số người khác đều không hề do dự mà giơ tay, chỉ có mấy người hơi phân vân một lát, sau đó thở dài giơ tay lên. Ông Khúc nhìn trái phải chung quanh đối diện mình đều giơ tay lên, sắc mặt không hề dễ nhìn, nhưng vẫn phải kiên trì giơ tay lên.
Lão thủ trưởng cũng đã gật đầu đồng ý, nếu ông lại cắn chặt không nhả, thì chỉ tự chuốc lấy nhục mà thôi.
Huống chi, con cháu nhà họ Khúc cũng không ít, sao ông Khúc không sợ Tô Hòa cố tình gây khó dễ? Chỉ là do ông đã hứa đưa mảnh đất ở hồ Bạch Dương kia cho một xí nghiệp có vốn đầu tư trong và ngoài nước làm nhà xưởng, chỉ còn chờ xí nghiệp kia đệ trình đơn xin lên chính quyền địa phương thì ông sẽ ra mặt tỏ ý. Chỉ là không ngờ xí nghiệp kia còn chưa ra tay, nửa đường lại nhảy ra một Tô Hòa, hơn nữa Tô Hòa này lòng tham cực lớn, lập tức nuốt luôn hai mươi nghìn ki-lô-mét vuông.
Ông Khúc xoa xoa đầu, cảm thán nói:
Xem ra chỉ có thể bảo xí nghiệp kia qua chào hỏi một tiếng rồi, xu thế không thể trái mà...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.