Chương 219: SÁT KHÍ NGÚT TRỜI
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1138 chữ
- 2022-02-04 03:38:31
Có Lý Kiến Thiết, chuyện chọn mua mấy thứ này đương nhiên không cần Tô Hòa phải bỏ tiền, tình cảnh này khiến Lý Vệ Quân nhì8n mà chậc lưỡi.
Quay lại xe, Lý Vệ Quân không nhịn được hỏi Lý Kiến Thiết:
Kiến Thiết, con nói thật cho ba, cái c3ửa hàng nhỏ tên là
Quán lẩu Lý Ký
kia của con rốt cuộc có thể kiếm bao nhiêu tiền?
Tô Hòa ngồi ở ghế lái nghe vậy thì cười trộm.
Bận rộn cả đêm, tứ hợp viện kia cuối cùng cũng được quét dọn sạch sẽ, miễn cưỡng có thể để cho người ở. Tô Hòa lại lái xe chở Lý Kiến Thiết và Lý Kiều Kiều đi lấy hết quần áo và chăn đệm về, sau đó bố trí cho hai anh em họ ở trong tứ hợp viện, rồi mới chuẩn bị trở về ký túc xá của công nhân viên chức.
Mẹ, không phải là con đã mua chăn đệm mới cho mọi người rồi sao? Mẹ và ba cứ ở lại trong tứ hợp viện này đi. Dù sao phòng cũng còn trống, ba mẹ vào ở thì rất náo nhiệt, chứ con thỉnh thoảng đi công tác, ba mẹ ở nhà lại cô đơn lạnh lẽo. Cứ quyết định như vậy đi, con về bên kia trước, mọi người cứ từ từ dọn dẹp, chờ dọn dẹp xong xuôi có thể bảo anh Kiến Thiết mang mọi người tới phố ăn vặt ăn bữa khuya, xem thử cửa hàng có cần dọn dẹp gì không, cố gắng ngày mai mở cửa buôn bán đi! Học sinh ở các trường học xung quanh cũng oán thầm không ít đâu.
Lý Kiến Thiết đã sớm tính toán chuyện này rồi, nghe Tô Hòa nói vậy thì vội vàng đồng ý.
Con bé Hòa, con nói cho cậu nghe, con mua cái giường kia giá bao nhiêu?
Lý Vệ Quân run rẩy hỏi.
Tô Hòa suy nghĩ một lát nói:
Một ngàn sáu ạ! Con mua là giường gỗ điêu khắc cao cấp, đáng giá!
Lý Thục Phân làm mẹ, sao có thể không nhìn rõ tâm tư của Tô Hòa chứ?
Con gái lớn, mọi phương diện đều có chủ ý của mình, nếu như bà cứ ở cùng con gái suốt như vậy, không chừng còn khiến người ta chán ghét. Còn không bằng cách nhau xa một chút, nếu bà lo cho con gái thì có thể qua bên ký túc xá công nhân viên chức quét dọn giúp. Ngược lại Tô Hòa có xe, cơm trưa và cơm tối hoàn toàn có thể qua bên tứ hợp viện ăn.
Nghe ý kiến của Tô Hoà xong, Lý Thục Phân cũng không nói gì nữa.
Mặc dù ký túc xá công nhân viên chức tốt, thế nhưng hàng xóm lại không nhận ra nhau, bà làm ổ trong phòng cả ngày tới mức hoảng sợ, phương pháp giải buồn duy nhất chính là tới giúp đỡ Lý Kiến Thiết trong
Quán lẩu Lý Ký
. Hiện giờ người một nhà đều đã tới, đúng lúc bà có người làm bạn, cũng không muốn đi quấy rầy Tô Hòa nữa.
Chân Lý Vệ Quân mềm nhũn, mua một cái giường mà tốn một ngàn sáu, đứa cháu gái này của ông thật là giàu có mà! Cả đời ông còn chưa từng để dành được nhiều tiền như vậy đâu!
Chỉ là sao Lý Vệ Quân có thể buông tha Lý Kiến Thiết như vậy được, ông hung hăng đá vào chân Lý Kiến Thiết, trách:
Con mà so được với em họ con sao? Em họ con chính là phượng hoàng bằng vàng hàng thật giá thật, làm giáo sư đại học, ăn lương nhà nước, bất động sản ở thủ đô có tới mấy cái. Con thì sao? Không nhanh chóng tiết kiệm tiền mua nhà, thật vất vả kiếm được một chút thì chỉ biết tiêu pha. Ba xem tương lai con cưới vợ mà không có nhà thì làm thế nào!
Lý Kiến Thiết cười xòa:
Khô9ng kiếm được bao nhiêu, một ngày cũng chỉ ba mươi, bốn mươi tệ, còn kém em họ xa lắm ạ! Ba cứ yên tâm đi, hôm nay chúng ta6 nhìn như mua nhiều đồ, nhưng trên thực tế không tốn bao nhiêu tiền. Nếu con mở cửa buôn bán thì chưa tới một tuần là có t5hể kiếm lại được rồi. Nội thất lần này con mua cũng không đắt, nếu tính tổng hết lại, còn chưa bằng một cái giường mà em họ mua đâu. Ba cứ yên tâm đi...
Những lời này vốn muốn an ủi Lý Vệ Quân, nhưng vào tai Lý Vệ Quân lại tạo thành hoảng sợ không nhỏ.
Lý Thục Phân chớp mắt hỏi:
Con gái à, hôm nay mẹ ngủ với bà ngoại con, con và ba con về đi.
Tô Hòa:
?
Lý Kiến Thiết bĩu môi:
Nếu con không mua giường, vậy hôm nay mọi người ngủ ở đâu? Tất cả đều nằm đất sao? Em họ đã sắp xếp phòng ở ổn thỏa cả rồi, con còn có thể bảo em ấy bỏ tiền mua giường mua nội thất sao? Sao ba lại không nói đạo lý như vậy chứ? Hay là ba muốn tối nay mẹ và bà ngủ dưới đất... Nếu con về nói lại cho mẹ với bà chuyện này, con xem hai người họ có lột da ba ra không!
Lý Vệ Quân:
...
Không thể trêu vào, không thể trêu vào!
Lý Vệ Quân tận mắt nhìn Lý Kiến Thiết không ngừng rút tiền trong túi ra, nếu không phải Lý Kiến Thiết cứ luôn nhấn mạnh số tiền này không đáng là bao thì ông đã chuẩn bị vặn tai Lý Vệ Quân mà mắng đồ phá của rồi.
Nhưng bây giờ nghe Lý Kiến Thiết nói anh mua nhiều đồ như thế mà số tiền còn không đắt bằng một cái giường Tô Hòa mua, Lý Vệ Quân sợ tới mức trợn trừng mắt.
Không phải có câu nói
khoảng cách sinh cái đẹp
sao!
Nghĩ thông suốt điều này, Lý Thục Phân không tiếp tục ngăn cản Tô Hòa nữa, chỉ là dặn Tô Hòa con người không thể sống một mình cả đời, lười nấu cơm thì cứ qua tứ hợp viện ăn. Tô Hòa đương nhiên không phản đối, thậm chí cô còn tính đưa một ít phiếu cơm của giáo sư cho Lý Thục Phân. Chờ thêm một thời gian nữa, trời sẽ nóng lên, nếu nhóm người Lý Thục Phân không muốn cả ngày đều phải nhóm lửa thổi cơm thì có thể cầm phiếu cơm tới căn tin Thanh Đại ăn. Dù sao phòng bếp Thanh Đại nấu cơm cũng không kém cơm nhà.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.