Chương 265: CON RỂ TỚI CỬA, BÀ MẸ VỢ VỪA LÒNG!


Cô ta chỉ một ngón tay lên ngực Tần Nguyên, ngẩng đầu nhướng mày liếc Tần Nguyên ra vẻ hờn dỗi:
Trưởng phòng Tần, anh nh8ẫn tâm để một người con gái yếu đuối như tôi một mình đi vào xem xét hang Phật kia sao? Không sợ tôi sẽ xảy ra chuyện gì3 à?


Sau khi nói xong, Đồ Cửu còn cố tình đùa giỡn điểm mẫn cảm trên ngực Tần Nguyên.
Mấu chốt là Tần Nguyên nói có lý do đàng hoàng, khiến Tô Hòa cũng ngại không dám trách mắng.
Tai Lý Thục Phân cực thính, nghe thấy người bên kia điện thoại nói chuyện với Tô Hòa liên tiếp nhắc tới bông cải, lập tức tỉnh táo tinh thần, đứng trong phòng bếp hét lên với Tô Hòa:
Con bé Hòa, bảo cậu thanh niên kia tới đây đi. Hôm nay mẹ mang tới rất nhiều bông cải, đủ làm mấy món ăn...

Thật sự là một hành động khiến người khác khiếp sợ!
Bông cải có lợi ích kinh tế thực tế, đây là cái lý do quỷ gì vậy?
Tô Hòa:
...

Nghẹn thở!
Bên này điện thoại, Tô Hòa nhíu nhíu mày, chuẩn bị lặp lại lời nói vừa rồi một lần nữa cho Tần Nguyên thì lại nghe thấy Tần Nguyên ở đầu bên kia điện thoại cẩn thận giải thích.

Giáo sư Tô, em đừng nóng giận vội, lý do anh tặng em bông cải là bởi vì anh đã hỏi người bạn nước P kia rồi. Anh ta nói chuyện lãng mạn nhất là tặng hoa cho con gái. Mà anh nghĩ, bông cải càng có lợi ích kinh tế thực tế, nên anh tới chợ bán sỉ mua một bao. Ban đầu anh tính gửi qua chỗ em, nhưng người bạn kia của anh nói là làm cho bạn gái vui không bằng làm cho mẹ vợ vui. Anh lại nghĩ bình thường em cũng không nấu cơm, không ăn hết nhiều bông cải như vậy, vì thế mới gửi thẳng qua chỗ bố mẹ em.


Cháu trai, cháu tên là gì thế?

Tần Nguyên vui tươi hớn hở trả lời:
Cháu tên là Tần Nguyên, bà cứ gọi cháu là Tiểu Tần hoặc Nguyên Tử đều được ạ!

Tần Nguyên không trả lời ngay, suy nghĩ một lát mới nói với bà cụ Lý:
Cháu đi làm cơ quan nhà nước, cũng được coi là một người lính nhưng không bị bộ đội quản chế. Hơn nữa, cấp bậc của cháu rất cao, công việc cũng là chuyện mấy người bình thường không làm được, cho nên đãi ngộ không tệ lắm.

Một tháng kiếm được hơn hai nghìn, đó là Tần Nguyên còn chưa nhắc tới tiền thưởng cao ngất ngưởng sau mỗi lần anh hoàn thành nhiệm vụ đấy!
Thời điểm gần tới Đại học Thủ đô, Tần Nguyên đột nhiên cảm thấy tay không tới cửa không quá thích hợp nên lại quay đầu xe, mất hơn mười mấy phút mới tới nhà Tô Hòa.
Bà cụ Lý và Lý Thục Phân vô cùng vừa lòng với Tần Nguyên, thấy Tần Nguyên tới, khuôn mặt đầy nếp nhăn của bà cụ Lý đã cười giống như một đóa cúc già nở rộ, kéo Tần Nguyên tới bên cạnh, nhìn như ân cần hỏi han, thực tế là dò hỏi bối cảnh gia đình của anh.
Tô Hòa đi rồi, bà cụ Lý lại hỏi Tần Nguyên:
Hiện tại trong nhà cháu có mấy người?

Vẻ mặt Tần Nguyên tối đi:
Người thân ruột thịt thì chỉ có mình cháu, bố mẹ cháu là liệt sĩ, ông bà nội sau vài năm lên núi xuống thôn đã qua đời rồi. Có mấy người họ hàng thân thích thì đã tách ra từ mấy năm loạn lạc ạ. Hiện tại chỉ còn duy nhất một người dì đang sống ở nước ngoài, bình thường cũng ít khi liên lạc.

Giọng Lý Thục Phân lớn như vậy, Tần Nguyên bên đầu kia điện thoại lập tức đồng ý:
Giáo sư Tô, dì đã nhiệt tình như vậy, sao anh có thể không biết xấu hổ mà từ chối. Em chờ một chút, anh lập tức tới ngay.

Sau khi nói xong, Tần Nguyên không đợi Tô Hòa từ chối đã nhanh chóng cúp điện thoại, lập tức xử lý xong công việc,
Bà cụ Lý nghe xong, con mắt trợn tròn xoe. Mấy hôm trước, bà vừa mới tính toán tiền lãi, cửa hàng kia của Lý Kiến Thiết buôn bán được mà một tháng cũng chỉ kiếm khoảng tám chín trăm, trừ đi tiền mua thức ăn, gia vị cùng chút tiền thuốc lá cho Tô Kiến Quốc thì Lý Kiến Thiết cũng chỉ nhét túi được bốn năm trăm. Được từng đó là còn nhờ Tô Hòa đã mua đứt cái nhà mà Lý Kiến Thiết mở quán, nếu không hàng tháng Lý Kiến Thiết còn phải tốn một mớ tiền trả tiền thuê nhà.
Nghe Tần Nguyên nói một tháng anh có thể kiếm được hơn hai nghìn, bà cụ Lý chấn động tâm thần, nhanh chóng hỏi:
Cháu làm gì thế, sao có thể kiếm được nhiều tiền vậy?

Nghe thấy cách gọi Nguyên Tử này, Tô Hòa cảm thấy ê cả răng, cô ôm mặt nói với Lý Thục Phân:
Mẹ, mẹ nấu cơm đi, con xuống dưới mua ít bánh trôi đãi khách!

Lý Thục Phân không nghi ngờ gì, còn tưởng là do Tô Hòa để ý Tần Nguyên nên vui vẻ đồng ý.
Cơ ngực Tần Nguyên9 lập tức căng cứng, anh vội vàng lui về sau vài bước, cau mày nói:
Xin tự trọng!

Đồ Cửu cười ha hả, lắc thân h6ình như rắn nước rời khỏi văn phòng Tần Nguyên. Con người kia dù có mặc quần áo nghiêm chỉnh cũng có thể bày ra một vẻ đ5ẹp yêu mị quyến rũ.

Không thân thích rất tốt, cháu ngoại bà không phải nhìn sắc mặt người khác! Càng không có khả năng gặp phải bà mẹ chồng tính tình cổ quái!
Bà cụ Lý tha hồ suy nghĩ trong lòng, lại không nhịn được hỏi Tần Nguyên tiếp:
Vậy bây giờ tiền lương một tháng của cháu là bao nhiêu? Có mua nhà ở thủ đô chưa?

Tần Nguyên trả lời thành thật:
Một tháng cháu có khoảng hơn hai nghìn một chút, ở thủ đô có bốn căn nhà, một cái là do quốc gia bồi thường cho ông bà nội, một cái là do bố mẹ cháu mua, hai cái còn lại là do cháu tiết kiệm mấy năm nay mua được. Ngoại trừ mấy căn nhà đó thì cháu còn có một khoản tiết kiệm gửi ngân hàng.

Hàng tháng, chỉ lấy tiền thưởng đã gấp mấy lần tiền lương, trong túi anh thật sự không thiếu tiền. Hơn nữa, tất cả chi phí ăn mặc hàng ngày đều do hậu cần ban điều tra tình hình đặc biệt phụ trách, cho nên gần như tất cả tiền đều được nhận đủ.

Bà cụ Lý hiểu ra:
À, đi làm cơ quan, như vậy cũng tốt. Con bé Hòa cũng kiếm ra tiền, bản lĩnh kiếm tiền của cháu cũng không kém, nếu hai đứa ở chung, nói không chừng có thể mua được Di Hòa Viên đấy...


Sau khi Lý Kiến Thiết tận tình phổ cập kiến thức cho bà cụ Lý, để bà biết Cố Cung không phải hàng hóa mua bán được thì ánh mắt bà cụ Lý lập tức nhắm thẳng lâm viên hoàng gia - Di Hòa Viên.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.