Chương 288: LỘT QUẦN ÁO TRÊN THÂN NGƯỜI CHẾT XUỐNG


Tần Nguyên sửng sốt:
Sao lại muốn báo án nữa?


Tô Hòa chỉ vào đống quần áo bị cô vứt trên mặt đất:
Có người cố ý buôn bán 8quần áo lấy trên thân người chết xuống, anh nói có cần báo án hay không? Không chỉ báo án mà còn phải thu giữ toàn bộ hàng hóa liên3 quan! Nước Z bây giờ tuy nghèo nhưng cũng không cổ xúy chuyện mặc quần áo mà người chết từng mặc! Ai biết trên đó có lây nhiễm vi 9khuẩn virus gì không? Ngộ nhỡ lây bệnh rồi thì ai chịu trách nhiệm đây?


Nghe Tô Hòa nói vậy, Tần Nguyên lập tức thay đổi s6ắc mặt, anh kéo Tô Hòa cách xa đống quần áo kia, mắng một câu
xui xẻo
rồi vội vàng rời đi.
Lý Kiều Kiều bị Tô Hòa mắng nên sinh suy nghĩ nông nổi, cô ta ngoan cố nói:
Ngồi tù thì ngồi tù, có thể ở cùng một chỗ với anh ấy thì em không sợ gì cả!

Tô Hòa bị sự ngu xuẩn của Lý Kiều Kiều chọc cười ra tiếng:
Không ngờ em thật là một người chung tình, ngồi tù còn muốn ngồi cùng một chỗ? Em nằm mơ giữa ban ngày à? Nam nữ ở tù mỗi người một nơi, còn muốn gặp mặt sao? Bã đậu trong đầu em có phải để thiu rồi hay không? Không phải em muốn ở cùng một chỗ sao? Chị sẽ đánh tiếng riêng với người ta, để một người ngồi phía Nam, một người ngồi phía Bắc, xem hai đứa gặp mặt thế nào!


Lý Kiều Kiều, em thật sự cho rằng, chị sẽ nể mặt chị em họ mà giúp em sao? Bình thường giúp đỡ em một chút thì không sao, nhưng em không thể làm quá mức! Em nhìn lại xem em đã làm những chuyện gì rồi? Vì một người rắp tâm lợi dụng em mà ngay cả nhà mẹ đẻ em cũng không cần nữa? Anh của em đi sớm về tối kiếm chút tiền dễ dàng lắm sao? Em không nói câu nào, cứ thế trộm đi một nửa, những việc em làm giống việc một con người sẽ làm sao?

Tô Hòa quay đầu, thấy Lý Kiều 5Kiều vẻ mặt hoang mang, còn Lý Thư Trạch bị dọa đến toàn thân run rẩy.
Tô Hòa thấy tình hình này, trong lòng lập tức đoán được tám chín phần. Cô đi tới cửa tiệm quần áo, đóng cửa lại, chặn ánh mắt chỉ trỏ của người dân xung quanh. Sau đó, cô tìm một băng ghế rồi ngồi xuống, không tiếp tục để ý tới Lý Kiều Kiều vẫn chưa kịp hoàn hồn mà lập tức hỏi Lý Thư Trạch:
Bạn học Lý Thư Trạch, có phải cậu nên cho tôi một lời giải thích hay không?

Lý Thư Trạch giả ngu giả ngốc hỏi:
Giải thích gì ạ? Em chẳng biết gì cả!

Tô Hòa cười nhạt, chuyển tầm nhìn về phía Lý Kiều Kiều:
Lý Kiều Kiều, em nói đi, quần áo này từ đâu tới? Nhớ kĩ, phải nói thật! Nếu em nói ra nửa câu dối trá, vậy thì đừng trách chị trở mặt, chị sẽ tiễn luôn cả em vào trong Cục Cảnh sát đấy!

Lý Kiều Kiều sợ tới mức run rẩy, cô ta ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tô Hòa, thấy sắc mặt cô đen sì. Cô ta lại nhìn thoáng qua Lý Thư Trạch, phát hiện ống quần Lý Thư Trạch đã ướt. Nước mắt đảo quanh hốc mắt, cô ta cắn răng đáp:
Quần áo này là em mua buôn trong xưởng may chính quy ở Dương Thành.


Ồ? Chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ!


Trộm tiền trong quán Quan Đông là hành vi trộm cắp! Hiện tại từ trên xuống dưới toàn quốc đều đang chỉnh đốn trật tự, em có gan gây án thì phải chuẩn bị tốt tinh thần ngồi tù bốn, năm, sáu, bảy năm đi!


Mà em cho rằng bốn, năm, sáu, bảy năm thôi sao? Đây chỉ là tội trộm cắp! Ngoại trừ tội trộm cắp, những chuyện mà em gây ra cũng không ít, những quần áo này em có biết nguồn gốc từ đâu không? Đây đều là đồ phạm pháp! Cho nên trên đầu Lý Kiều Kiều em lại thêm một tội danh nữa, tội buôn lậu! Bốn, năm, sáu, bảy năm lại thêm hai mươi, ba mươi năm!


Ngoại trừ hai tội danh này, em còn có thêm một tội thủ tiêu tang vật, tội cố ý giấu giếm không báo. Cuối cùng, lúc nãy em còn nói những quần áo này là mua buôn từ xưởng may chính quy. Chị ngược lại muốn hỏi xem, nếu những lời này của em là không đúng, thì lại thêm một tội danh nữa! Còn phải xem xét tình tiết nghiêm trọng mà đưa ra hình phạt... Từng cái cộng dồn lại, cũng đủ cho em ngồi tù mọt gông rồi!

Tô Hòa cũng lười hỏi lại Lý Kiều Kiều. Cô vỗ vỗ tay, đút tay vào trong túi quần nói:
Một sinh viên khoa Thương mại Thanh Đại, tiền đồ vô cùng xán lạn, vậy mà lại làm ra hành động khiến người ta khinh thường như vậy. Lý Thư Trạch, tôi thấy con đường đại học của cậu chấm dứt rồi, sau này đừng mong thăng quan tiến chức gì nữa, nửa đời sau cứ ngồi trong nhà tù đi.


Người có suy nghĩ bất chính nhưng không có bản lĩnh thì không đáng sợ, đáng sợ là người vừa có bản lĩnh vừa có suy nghĩ bất chính. Nếu người có ý đồ xấu như cậu ngày nào đó có bản lĩnh thật sự thì sợ là sẽ trở thành tai họa lớn cho xã hội!


Lý Kiều Kiều, chị vốn tưởng rằng em không biết cái gì, còn đang suy nghĩ sẽ nói giúp em vài câu, để em không phải ngồi tù. Nhưng hiện tại xem ra trong đầu em toàn là bã đậu, vậy thì cứ để cho em cùng ngồi tù đi, để em tự suy nghĩ cho rõ ràng xem rốt cuộc mình đã sai ở đâu. Đừng để có một ngày bị người ta bán đi mà vẫn giống như tên ngốc còn đi đếm tiền giúp người ta.

Thấy Lý Kiều Kiều bị dọa đến tê liệt ngã ngồi trên đất, Tô Hòa quyết định cho cô ta thêm một mồi lửa, một lần giết chết sự ương bướng và dã tâm của cô ta.

Cô nói với Lý Thư Trạch:
Tôi niệm tình cậu thi lên đại học không dễ dàng nên cho cậu một cơ hội thành khẩn khai báo! Nếu cậu khai báo rõ ràng tất cả kế hoạch, tôi sẽ nói giúp thay cậu. Cho dù Thanh Đại không nhận cậu nữa thì cũng tuyệt đối không đưa chuyện này vào học bạ, cậu muốn kinh doanh cũng được, mà học lại năm sau thi lại cũng được. Chuyện này bắt đầu từ đâu thì chấm dứt ở đó, sẽ không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng nào cho tương lai của cậu.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.