Chương 289: KHUYÊN LÃNG TỬ QUAY ĐẦU


Tô Hòa thấy Lý Thư Trạch mặc cho Lý Kiều Kiều khóc mắng đánh đập mà không đáp trả, bực tức trong lòng cũng vơi đi phần nào. Cô túm Lý Kiều Kiều qua8 một bên, nhấn Lý Kiều Kiều ngồi xuống ghế, ý bảo Lý Thư Trạch nói tiếp.

Lý Thư Trạch tuyệt vọng nhắm mắt lại, nói rõ ràng chuyện bản thân3 gặp Lý Kiều Kiều như thế nào, lại làm thế nào để mê hoặc Lý Kiều Kiều cùng cậu ta làm một vụ mua bán nguy hiểm như vậy.


Quê hương em khô9ng có gì nổi tiếng, đại đa số mọi người sống dựa vào việc ra khơi đánh cá, cuộc sống chật vật không có tương lai. Lúc em mới mười mấy tuổi, ba mẹ 6em ra khơi đánh cá rồi không trở lại nữa, chính nhà anh họ đã nuôi em lớn lên. Bọn họ chu cấp cho em học trung học, thi đại học, còn cho em ăn mặc5, để em yên tâm học hành.

Tô Hòa bị biểu hiện thẳng thắn vô tư của Lý Thư Trạch làm cho tức tới nở nụ cười, cô hỏi Lý Thư Trạch:
Cậu đường đường là một sinh viên giỏi, cậu cảm thấy pháp luật cho phép trò đùa đó xảy ra sao? Chuyện hoang đường cũng làm rồi, đứa nhỏ cũng có rồi, cậu nói cậu ngồi tù thay Kiều Kiều, vậy ai nuôi đứa nhỏ?

Nghe Tô Hòa nói vậy, sắc mặt Lý Kiều Kiều trắng nhợt, căm hận dùng nắm đấm nện vào bụng mình, khóc tới mức không nói nên lời.
Tô Hòa cầm cánh tay Lý Kiều Kiều lên, đặt vào mặt Lý Kiều Kiều mắng:
Đứa nhỏ là vô tội, em bị gì vậy? Bây giờ em động tay động chân cái gì, sớm biết vậy sao còn làm? Nếu thật muốn đánh, vậy thì tự đánh vào mặt mình đi!


Em biết việc anh họ em làm là không đúng, nhưng nếu không có anh họ, em hoàn toàn không thể sống sót tới giờ, nói không chừng đã sớm chết trên biển rồi. Cho nên em phải giúp anh họ em, giúp anh ấy buôn bán, giúp anh ấy kiếm nhiều tiền!


Em quen Lý Kiều Kiều trong quán Quan Đông. Nói thật, lúc mới đầu em cũng không thích cô ấy. Tuy cô ấy đầu óc nhanh nhẹn nhưng trình độ văn hóa quá thấp, nói ra thì quả thật rất dọa người. Nếu không phải vô tình cô ấy nói với em là muốn mở cửa hàng bán quần áo, em hoàn toàn sẽ không nói chuyện với cô ấy.

Lý Kiều Kiều ngừng tiếng khóc, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin được.
Tay Lý Kiều Kiều không ngừng run, tát một cái lên mặt mình, khóc đến thở không ra hơi.
Tô Hòa nhìn về phía Lý Thư Trạch, nói:
Tôi chỉ cho cậu một con đường sáng. Lát nữa lúc cảnh sát tới, tôi sẽ không tố giác hai đứa, tự hai đứa đứng ra khai báo, đồ lấy được từ đâu, qua tay mấy người, cùng làm chuyện này còn có những ai, tất cả đều phải khai báo rành mạch rõ ràng. Sau đó, tôi sẽ làm bảo lãnh cho cậu, để cậu không phải ngồi tù, được không?

Đây là nhượng bộ lớn nhất Tô Hòa có thể làm, không phải vì Lý Kiều Kiều, mà là vì đứa bé vô tội kia.
Tuy rằng sinh mạng nhỏ kia mới chỉ một tháng ngắn ngủi, mất đi cũng không phải chuyện gì lớn. Nhưng sẩy thai thật sự vẫn gây tổn thương rất lớn, chuyện như vậy Tô Hòa không làm được.

Nói, nói tiếp! Nói rõ ràng những chuyện hai đứa chưa nói ra, tôi mới có thể nghĩ biện pháp được!
Tô Hòa tức giận tới đau đầu.
Lý Thư Trạch sắc mặt như tro tàn:
Không cần làm phiền Giáo sư Tô đâu, em phạm lỗi thì tự mình chịu trách nhiệm. Kiều Kiều bị em lừa, mọi người đừng trách cô ấy, cô ấy không biết gì cả. Nếu thật sự bị phạt thì làm phiền Giáo sư Tô hỗ trợ xin người ta đẩy hết tội lỗi của Kiều Kiều lên đầu em đi. Em đồng ý ngồi tù thay cho cô ấy.


Cũng là nợ...

Tô Hòa chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, dí đầu Lý Kiều Kiều, tức đến mức không biết nên nói gì nữa.
Lý Kiều Kiều chưa kết hôn mà đã có con, nếu chuyện này lộ ra có thể khiến bà cụ Lý tức giận đi đụng đầu vào tường.
Lý Thư Trạch nói tiếp:
Sau đó, em lại cố ý nói cho Lý Kiều Kiều biết, em là sinh viên khoa Thương mại của Thanh Đại. Lý Kiều Kiều bèn nói với em, cô ấy muốn hợp tác buôn bán với em. Em thuận thế đồng ý cô ấy rồi nói trong tay có mối, chỉ cần cô ấy có tiền, vậy nhất định có thể mở cửa hàng buôn bán. Vì vậy Lý Kiều Kiều đã đồng ý.


Cho nên, từ đầu tới cuối, anh đều xem tôi là con ngốc mà đùa cợt sao?
Giọng nói của Lý Kiều Kiều vẫn luôn run rẩy.
Lý Thư Trạch dần dần bình tĩnh lại:
Vừa mới bắt đầu thì đúng vậy, nhưng sau đó, dọc đường đi em chăm sóc anh như vậy, ở Dương Thành chúng ta còn... Nếu anh không thích em thì sao có thể làm chuyện đó với em? Nếu anh không thích em, vì sao quay lại thủ đô vẫn không đi học mà ở lại trong cửa hàng buôn bán quần áo với em? Kiều Kiều, em phải tin tưởng anh, anh thật sự không lừa em!

Lý Kiều Kiều hất bàn tay Lý Thư Trạch đang cầm tay mình ra, cười lạnh rồi đổ bán bún gạo mình đang ăn vào cống thoát nước, hai tay ấn mạnh lên bụng mình, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
Tô Hòa nghe Lý Thư Trạch nói hết
chuyên này
đến
chuyện kia
, úp úp mở mở, đột nhiên nghĩ tới những lời Lý Thục Phân nói với mình. Mặt cô đột nhiên biến sắc, cô nắm tay Lý Kiều Kiều lên, truyền một luồng dược linh vào cơ thể Lý Kiều Kiều.
Mầm mống gieo xuống đã nảy mầm, một sinh mạng nhỏ yếu ớt đã bắt đầu thai nghén.
Trong mắt Lý Thư Trạch ánh lên vẻ ước ao, nhưng chỉ dấy lên như một ngọn lửa nhỏ rồi nhanh chóng tắt đi, cậu ta lắc đầu nói:
Không được, anh họ em nuôi em ăn học, em không thể đẩy anh ấy vào chuyện bất nghĩa. Giáo sư Tô, cứ để em ngồi tù đi...


Nghe Lý Thư Trạch nói lời này xong, Tô Hòa lại sinh ra chút tán thưởng đối với cậu ta.


Cậu coi như cũng là người có tình có nghĩa. Nhưng cậu có nghĩ tới không, nếu cậu ngồi tù thì Kiều Kiều nên làm gì bây giờ? Đứa trẻ hiện giờ nó đang mang trong bụng nên làm sao bây giờ?



Anh họ cậu tự mình làm chuyện trái pháp luật, hiện tại cậu viết thư bảo anh ta ra tự thú, nói không chừng còn có thể có cơ hội giảm nhẹ hình phạt. Nhưng nếu để cảnh sát điều tra ra chuyện này thì tính chất sẽ hoàn toàn khác biệt. Ngồi tù là chắc chắn, nói không chừng còn có thể bị phán tử hình!



Lý Thư Trạch, cậu đọc sách nhiều năm như vậy, chẳng lẽ ngay cả phải trái đúng sai cũng không phân biệt được sao? Cậu có nhớ một thành ngữ là
Nối giáo cho giặc
không?


Lý Thư Trạch không nói tiếp nữa, trong ánh mắt cậu ta giăng kín tơ máu, cơ mặt có phần vặn vẹo trông rất dữ dằn. Có thể thấy giây phút này cậu ta đang trải qua sự tranh đấu nội tâm rất dữ dội.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.