Chương 290: HỘI NGHỊ GIA ĐÌNH QUAN TRỌNG


Lý Thư Trạch liên tục gật đầu, thân làm một thanh niên trai tráng hơn hai mươi tuổi, còn là sinh viên giỏi của Thanh Đại,8 thế mà lại sợ tới mức tiểu ra quần, hôm nay mặt mũi cậu ta coi như bị chó gặm rồi.

Tô Hòa chỉ cái đống quần áo 3trên mặt đất nói:
Vậy chọn một bộ từ trong đây ra đi. Dáng người cậu là tầm trung, nhất định có thể chọn được một bộ vừ9a vặn để mặc.


Bác không...
Miêu Xảo Trân vừa thốt ra hai chữ này, kết quả lại bị bà cụ Lý che miệng đè lại.
Bà cụ Lý híp mắt cười nói với Lý Thư Trạch:
Này cháu, cháu cứ đi về trước chờ tin tức đi. Ngày mai nhà chúng tôi sẽ cho cháu câu trả lời, cháu thấy thế nào?

Miêu Xảo Trân vịn tay vào bàn, lo sợ bất an hỏi Tô Hòa:
Con bé Hòa, cháu muốn nói với bác gái chuyện gì? Cháu cứ nói đi, bác gái có thể chịu đựng được!

Tô Hòa ném cho Tần Nguyên một ánh mắt, ý bảo anh nếu phát hiện Miêu Xảo Trân có dấu hiệu té ngã thì nhanh chóng chạy tới đỡ, sau đó mới nói:
Kiều Kiều mang thai rồi.


Lý Kiều Kiều, em đồng ý gả cho Lý Thư Trạch không?
Tô Hòa lại hỏi.
Cô vừa mới lét lút tính cho Lý Kiều Kiều một quẻ nhân duyên, quả thật ứng trên người Lý Thư Trạch. Tuy Lý Kiều Kiều có hai lần kết hôn, nhưng đoạn nhân duyên cùng Lý Thư Trạch lại có thể duy trì mấy chục năm. Cuộc hôn nhân thứ hai của cô ấy cũng là có nguyên nhân, cho nên Tô Hòa không chỉ không ngăn cản mà ngược lại còn hết sức thúc đẩy đoạn hôn nhân này
Lý Thư Trạch mặc một cái
quần mới
trong cửa hàng, ngay cả bước chân đi cũng không vững, dường như dưới chân cậu ta chính là lưỡi dao. Cậu ta nơm nớp lo sợ dọn dẹp sạch sẽ cửa hàng quần áo, mở cửa sổ cho mùi bay bớt ra ngoài.
Không lâu sau, Tần Nguyên lái xe chở Lý Thục Phân, Miêu Xảo Trân và bà cụ Lý tới, cảnh sát mà Cục Cảnh sát phái tới cũng theo sát phía sau.
Trong cửa hàng quần áo chỉ còn lại hai vợ chồng son Tô Hòa, Tần Nguyên cùng một đám người nhà họ Lý.

Mẹ, không thể đồng ý được! Thằng nhãi đó chính là một con sói, còn chưa cưới Kiều Kiều vào cửa đã xúi giục Kiều Kiều trộm tiền của Kiến Thiết. Nếu hai đứa nó thực sự tới với nhau, vậy không phải sẽ loạn trời lên sao? Đám cưới này con tuyệt đối không đồng ý!

Miêu Xảo Trân bị câu đồng ý này của Lý Kiều Kiều khiến cho tức tới đau ngực.
Tô Hòa nói tiếp:
Hai đứa đều đã đồng ý, vậy thì phải xem ý tứ của hai bác nữa. Nếu hai người đều đồng ý thì nhanh chóng tới Cục Dân chính đăng ký, sau đó chị sẽ chọn thời gian tổ chức tiệc cưới cho hai đứa. Nếu hai bác không đồng ý, vậy hai đứa coi như có duyên không có nợ, sau này mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình.

Miêu Xảo Trân kiên quyết.
Bà cụ Lý bình thản nói:
Con không đồng ý? Vậy con có thể kiếm cho con gái con mối tốt hơn sao? Con gái xem trọng nhất là danh tiết, nhưng con gái con thì sao? Con gái con không chỉ bỏ trốn với người ta, mà lúc trở lại còn mang bầu đứa nhỏ, còn ai sẽ muốn con gái con nữa hả? Con muốn nuôi con gái con bên cạnh cả đời hay sao?

Lý Thư Trạch bị mấy lời này của Tô Hòa khiến cho suýt nữa mất kiểm soát lần nữa. Cậu ta liên tục 6lắc đầu từ chối:
Không được đâu, những quần áo này đều lấy xuống từ thân người chết, em không dám mặc.


Được, 5cậu không mặc cũng được, lát nữa bác gái tôi tới cậu cứ ôm lấy một đũng quần đầy nước này mà gặp mọi người đi. Cậu cũng biết quần áo lột từ trên thân người chết xuống không thể mặc được, vậy mà cậu còn dám bán sao?


Mình là người, còn người khác thì không phải hả?

Thấy Tô Hòa sắp sửa nổi giận, Lý Kiều Kiều vội vàng kéo Lý Thư Trạch vào phòng trong. Năm sáu phút sau, hai người đều sửa soạn xong xuôi. Trong tay Lý Kiều Kiều cầm một cái kéo, bàn tay đeo một cái găng tay bằng vải bông, từ từ đi cắt quần áo. Cô ấy càng cắt thì càng thấy đau lòng, đau lòng tới mức rơi nước mắt. Nhưng khi nghĩ tới những bộ quần áo này đều lấy xuống từ thân người chết, tốc độ vung kéo của cô ấy lại nhanh hơn vài phần.
Nói thật, theo Tô Hòa, Lý Thư Trạch kết đôi với Lý Kiều Kiều hơi có chút không tương xứng. Dù sao Lý Thư Trạch cũng là sinh viên giỏi nghiêm túc thi đỗ Thanh Đại, còn Lý Kiều Kiều mới chỉ tốt nghiệp cấp 2, cách biệt một trời một vực. Nhưng tình thế trước mắt cấp bách, Lý Kiều Kiều lại có con, vì thế sự chênh lệch này cũng không còn quan trọng nữa.
Lý Kiều Kiều do dự rồi gật đầu:
Em đồng ý.


Lý Thư Trạch, cậu đồng ý cưới Kiều Kiều chứ?
Tô Hòa hỏi.
Lý Thư Trạch không chút do dự gật đầu:
Tôi đồng ý.

Tô Hòa nói với Miêu Xảo Trân:
Bác gái, chắc bác gái cũng không cần cháu giới thiệu cho bác gái nữa nhỉ, bác gái chắc chắn biết người này rồi. Hiện tại cháu nói với bác gái một chuyện, bác gái hít sâu mấy hơi cho đỡ tức, ổn định tinh thần một chút. Mẹ, mẹ đỡ bà ngoại giúp con, con sợ bà lớn tuổi không chịu nổi đả kích lớn như vậy.

Bà cụ Lý sửng sốt, cau mày.
Lý Thư Trạch gật đầu, vô cùng biết điều rời đi.
Trời mới biết, khi đối mặt với nhiều người nhà họ Lý như vậy, trong lòng cậu ta áp lực lớn cỡ nào. Đấy là chưa nói tới một mình Tô Hòa đã gây áp lực cho cậu lớn hơn hẳn những người khác cộng lại!
Lý Thư Trạch trời sinh bạc mệnh, đây là số trời.
Thấy Lý Kiều Kiều có chút do dự, Tô Hòa nói một câu:
Tự em suy nghĩ cho kĩ, đừng vì một chút cáu kỉnh nhất thời mà làm ra chuyện hối hận cả đời.

Lý Kiều Kiều và Lý Thư Trạch xem như biết điều, nói ra rõ ràng như những gì Tô Hòa đã căn dặn cho cục cảnh sát nghe. Sau đó, Tần Nguyên lại nói thêm vài câu với cục cảnh sát, để cho người của cục cảnh sát và Lý Thư Trạch vào bên trong phòng ghi chép lại, sau đó những cảnh sát kia lập tức rời đi.
Cửa tiệm bán quần áo được đóng lại, chỉ còn lại bảy người: Tô Hòa, Tần Nguyên, Miêu Xảo Trân, Lý Thục Phân, Lý Kiều Kiều, Lý Thư Trạch và bà cụ Lý.
Nhưng Lý Thục Phân thì ngược lại mềm cả chân, nếu như không phải Tần Nguyên nhanh tay lẹ mắt đỡ bà thì sợ là bà đã ngã ngồi xuống. Bà mà ngã xuống thì sẽ kéo theo cả bà cụ Lý ngã xuống theo.
Tô Hòa lại nói tiếp:
Đứa nhỏ đã có, cho nên hiện tại có hai lựa chọn. Thứ nhất là để Kiều Kiều phá thai, sau này hai người không gặp lại nhau nữa, ai sống cuộc đời người nấy. Thứ hai là để Kiều Kiều kết hôn với Lý Thư Trạch, lập tức đi đăng ký rồi tổ chức hôn lễ, nhân lúc bây giờ còn chưa tính là quá lớn, đến lúc đó có thể dùng lý do sinh non để che giấu.

Cánh tay đang vịn lấy bàn của Miêu Xảo Trân mềm nhũn, bà suýt nữa thì ngã sấp xuống.
Bà cụ Lý trải qua nhiều sóng to gió lớn hơn nên chút chuyện này đương nhiên cũng không ảnh hưởng tới bà cụ. Bà cụ chỉ cảm giác ngực đau nhói, sau đó bực tức hít sâu mấy hơi rồi cũng bình tĩnh lại.
Miêu Xảo Trân nghẹn họng không trả lời được, mỗi một câu bà cụ Lý nói đều đâm sâu vào lòng của bà.

Bà cụ Lý lại nói tiếp:
Tuy cậu thanh niên kia làm việc không tốt lành gì, nhưng sao con biết trong chuyện này, đứa con gái ngốc kia của con rốt cuộc đã góp bao nhiêu sức lực? Nói không chừng là do đứa con gái ngốc con sinh ra thông đồng với người ta trước!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.