Chương 291: LẠI ĐÂY, TẬN HƯỞNG THÔI...


Bà nói:
Mẹ, Kiều Kiều nhà chúng ta đâu có kém cỏi như mẹ nói! Tuy rằng so với sinh viên giỏi Thanh Đại thì có kém một chút như8ng nếu quay về tỉnh X của chúng ta thì chắc chắn không cần lo lắng, tuyệt đối có thể gả đi được!


Bà cụ Lý bị suy nghĩ3 đơn giản của Miêu Xảo Trân chọc tức đến bật cười:
Đúng, đúng vậy! Nếu quay về tỉnh X thì nhất định có thể gả ra ngoài! Nhưng9 con có từng nghĩ, người con nhìn trúng thì con gái con có đồng ý gả cho hay không? Hiện tại đối tượng của con bé là sinh viên6 giỏi của Thanh Đại, đã quá quen cuộc sống yên ổn ở thủ đô. Con bảo con bé quay về tỉnh X để lấy chồng sao? Rốt cuộc con là mẹ5 nó hay là kẻ thù của nó thế?

Bây giờ cho bà trở về những ngày đã đi qua trước kia, chính bà cũng cảm thấy không chịu nổi, huống hồ là Lý Kiều Kiều vốn chẳng có lòng muốn về?
Miêu Xảo Trân nhận thức vô cùng rõ ràng, bà cười nịnh nọt với bà cụ Lý:
Mẹ, mẹ nói cái gì cũng đúng. Con và Vệ Quân đều nghe mẹ, không ý kiến, không ý kiến gì cả.
Bà nào dám có ý kiến gì chứ!
Miêu Xảo Trân bất lực đấu tranh:
Nhưng Vệ Quân vẫn chưa biết mà. Mẹ, mẹ không thể quyết định nhanh như vậy được, ngộ nhỡ Vệ Quân không đồng ý ...
Lý Vệ Quân là viện binh duy nhất mà Miêu Xảo Trân có thể nghĩ đến.
Ai ngờ bà cụ Lý đã sớm nhìn thấu tính tình đứa con trai kia của mình, bà cụ xua tay nói:
Yên tâm, chuyện mẹ đã đồng ý thì chắc chắn Vệ Quân cũng không có gan để từ chối đâu! Nếu con không đồng ý, vậy thì nhanh chóng cút về huyện Tế Nguyên tỉnh X đi, đừng xuất hiện trước mặt mẹ nữa, nhìn là thấy phiền lòng! Bản thân đầu óc không biết nghĩ thì thôi đi, người khác đã lo liệu giùm cho hết rồi, còn cái gì cũng không ưng, lằng nhà lằng nhằng...

Miêu Xảo Trân:
...
Thật tuyệt vọng rồi! Người đàn ông của mình không nghe mình, con gái không nghe mình, con trai cũng không nghe mình, chồng càng không có khả năng nghe lời mình.
Cho nên, trong cái gia đình này, mình là người không có địa vị nhất đúng không?
Nếu quả thật kéo Lý Kiều Kiều và Lý Kiến Thiết về huyện Tế Nguyên, việc buôn bán của Lý Kiến Thiết chắc chắn thất bại. Tuy rằng về huyện Tế Nguyên cũng có thể mở hàng quán nhỏ, nhưng liệu ở đó sẽ có mấy người chịu bỏ tiền ăn thức ăn đắt đỏ như vậy chứ?
Không có người mua, vậy thì còn buôn bán cái quỷ gì nữa!
Sau khi nghe bà cụ Lý mắng mỏ phân tích quan hệ lợi hại xong, Miêu Xảo Trân hoảng sợ.
Tuy đầu óc Miêu Xảo Trân không tính là khôn khéo nhưng bà tuyệt đối không ngốc. Chuyện liên quan tới tiền đồ của con cái mình, bà nào dám nói năng gì nữa?
Nhìn Miêu Xảo Trân và Lý Kiều Kiều cãi nhau như mổ bò, bà cụ Lý mỉm cười nói:
Cứ quyết định như vậy đi, có con bé Hòa ở trên giám sát, hai mầm họa này còn có thể lật trời được sao? Bọn chúng cũng phải có lá gan đó đã!


Tuy rằng Kiều Kiều gả cho sinh viên giỏi của Thanh Đại nhưng cậu ta dám có nửa điểm không tốt với Kiều Kiều sao? Nhược điểm của cậu ta còn nằm trong tay con bé Hòa đó! Con yên tâm đi, chuyện này mẹ làm chủ, đồng ý đi!


Con cảm thấy Kiến Thiết sẽ nghe lời con nói sao? Tâm trí bọn nhỏ đã sớm bị thủ đô này nuôi lớn rồi, nói quay về là có thể quay về sao? Bản thân con tác oai tác quái thì không sao, nếu làm hỏng tiền đồ con cháu nhà họ Lý, con có tin mẹ bảo Vệ Quân gọi điện thoại đuổi con về nhà họ Miêu hay không?


Năm xưa cái bà mối mặt đen đó thực không phải thứ tốt lành gì, dám tâng bốc con thành một cành hoa, nói cái gì mà con là người khôn khéo, làm việc tự biết mình... Mẹ thấy con mẹ nó toàn bộ là nói nhảm! Dựa vào sự dại dột không có giới hạn của con mà dám nói là làm người khôn khéo, làm việc tự biết mình? Nếu không phải bà mối mặt đen kia đã sớm nằm dưới đất thì thế nào mẹ cũng phải tới nhà bà ta, lấy lại tiền làm mối!

Miêu Xảo Trân không nói lại bà cụ Lý nhưng bà vẫn có thể mắng Lý Kiều Kiều.
Nếu là bình thường, miệng lưỡi của Miêu Xảo Trân làm sao có thể nói được Lý Kiều Kiều, nhưng bây giờ là tình huống gì? Hiện tại Lý Kiều Kiều đang đuối lý! Cho dù Miêu Xảo Trân có nói thế nào thì cô ấy cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo.
Bà cụ Lý cảm thấy vừa lòng hả dạ, gật đầu khen ngợi:
Con chỉ có điểm này là tốt, bản thân ngu xuẩn thì không nói, nhưng sẽ không kiên trì ngu xuẩn tới cùng!

Miêu Xảo Trân:
...
Câu đó rốt cuộc là khen người hay là mắng người vậy?
Lý Kiều Kiều nước mắt đầm đìa nhìn Miêu Xảo Trân:
Mẹ, con muốn cưới Lý Thư Trạch...


Không phải chuyện của con! Lát nữa mẹ sẽ xử lý con sau! Càng lớn càng không biết xấu hổ...

Còn Lý Kiều Kiều, tuy rằng sau khi kéo cô ấy về huyện Tế Nguyên thì có thể gả cho người khác, nhưng còn phải xem là gả cho nhà nào đã. Cho dù Lý Kiều Kiều có thể gả cho một gia đình giàu có, nhưng như thế thì đã sao.
Người ở huyện Tế Nguyên có giàu có cỡ nào thì sau khi tới thủ đô, sợ là cũng không bằng bần nông và trung nông ở đây.
Nhưng mà Miêu Xảo Trân có một ưu điểm là không thù dai, cho dù bị oan ức lớn hơn nữa, chỉ cần qua vài ngày là bà có thể quên bảy tám phần.
Cũng may là bà có một ưu điểm như vậy, nếu không trước khi Lý Thục Phân đi lấy chồng thì bà cũng đã sớm bị tức chết mấy lần rồi. Mẹ chồng có thể mắng người, em chồng miệng lưỡi sắc bén, ông chồng cố tình thiên vị giúp bà một lần, kết quả còn khiến bà thảm hại hơn... Chính vì lòng bà rộng lớn nên bà mới sống khỏe mạnh cho tới bây giờ.
Đến buổi tối, Miêu Xảo Trân vẫn không nhịn được, kể khổ với Lý Vệ Quân:
Ông nói xem, tại sao mẹ lại cương quyết như vậy chứ? Đó rõ ràng là con gái tôi mà, kết quả bây giờ tôi cũng không quản được, quá bắt nạt người rồi. Con gái do tôi dứt ruột đẻ ra, tôi còn có thể có ý hại nó hay sao?

Lý Vệ Quân bận việc một ngày đã sớm mệt mỏi, sau khi nghe mấy lời của Miêu Xảo Trân thì tùy tiện đáp lại:
Bà không có tâm tư hại Kiều Kiều, vậy thì mẹ có chắc? Xảo Trân, không phải tôi nói bà đâu, nhưng bà nghĩ một chút đi, bao nhiêu lần bà la hét muốn tự mình ra quyết định nhưng đã ra được bao nhiêu quyết định sáng suốt? Có lần nào mà bà không làm ra một đống chuyện hồ đồ hay không? Mẹ sống lâu hơn chúng ta nhiều, suy nghĩ chuyện gì cũng kỹ lưỡng hơn chúng ta. Bà cũng đừng đôi co với mẹ nữa, mẹ còn hiểu rõ mọi chuyện hơn bà!

Miêu Xảo Trân nổi nóng:
Kiều Kiều là con gái con, con không đồng ý là không đồng ý, cho dù phải mang nó quay về huyện Tế Nguyên con cũng sẽ làm!

Bà cụ Lý hoàn toàn không ngờ Miêu Xảo Trân lại bướng bỉnh như vậy nên cũng lập tức nổi giận, bà cụ liên tục cười lạnh:
Được thôi, con hỏi thử con gái con xem nó có đồng ý quay về không? Hỏi con trai con có đồng ý quay về hay không? Lại hỏi Vệ Quân có đồng ý hay không... Con muốn quay về thì tới lúc đó đừng mở miệng gào loạn, nói nhà họ Lý chúng ta hưởng phúc ở thủ đô nhưng lại đuổi một mình con trở về góc xó trong núi.

Tại một nơi khác khác, trong khu biệt thự của Đại học Thủ Đô, Tần Nguyên và Tô Hòa đang thì thầm to nhỏ.

Hai người nằm trên giường nhìn nhau không nói gì, không khí từ xấu hổ dần dần chuyển sang mờ ám.

Tần Nguyên thật sự không nhịn được lửa trong lòng mình nữa, anh hắng giọng nói:
Tô Hòa, em nói xem Kiều Kiều cũng đã có bầu rồi, chúng ta kết hôn sớm hơn con bé, cũng không thể để cho con chúng ta gọi con của con bé là anh chị chứ, em nói đúng không?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.