Chương 292: TẦN NGUYÊN KHÔNG ỔN LẮM



Bởi vì anh không đủ sức thôi!


Ban đầu đúng là Tô Hòa hơi mệt mỏi một chút, nhưng vì trong cơ thể cô có xoáy thuốc nên sau một lúc thì nhữn8g mệt nhọc trong cô sẽ giảm dần. Vì vậy, chỉ sau cần năm, sáu phút, những mệt mỏi trên cơ thể cô đã không còn sót lại dù chỉ một chút, thứ còn lại 3chỉ là những dư vị ngọt ngào.
Trưởng khoa Trương khách sáo:
Yên tâm yên tâm, nếu Giáo sư Tô không chê thì cứ ở lại khoa Truyền thông của chúng tôi cũng được!

Những sinh viên khoa Truyền thông trong ba phòng kia đều âm thầm đổ lệ, kêu gào không ngớt, không biết một sinh viên nào còn hô to:
Trưởng khoa, thầy là ma quỷ sao?

Tô Hòa suy nghĩ một chút, chấp nhận:
Được.

Đầu ngón tay cô điểm vào vị trí ba tấc dưới rốn Tần Nguyên, anh bạn nhỏ của anh lập tức có cảm giác. Nhưng một giây tiếp theo, Tần Nguyên phát hiện có hai ngón tay điểm trên lưng mình, rồi sau đó... từ cổ anh trở xuống tất cả đều không còn cảm giác.
Bảo vệ luận văn chia làm hai tổ, một tổ là phản biện cố định, ngồi trong một phòng nhất định, giảng viên yêu cầu sinh viên bảo vệ luận văn về một lĩnh vực nghiên cứu cụ thể. Một tổ khác là tổ thanh tra, những người này đi đến những phòng học khác nhau, muốn sinh viên nào trả lời thì phải trả lời, muốn loại ai cũng được!
Hơn nữa, tổ thanh tra có quyền lực cao hơn tổ cố định, trong tay có một phiếu bác bỏ.
Hôm sau thức giấc, Tần Nguyên đến Ban điều tra tình hình đặc biệt tiếp tục làm việc, Tô Hòa cũng đến Đại học Thủ Đô.
Hôm nay, Đại học Thủ Đô đang tiến hành cho sinh viên bảo vệ khóa luận tốt nghiệp, Tô Hòa lại là một thành viên trong ban giám khảo.
Tô Hòa bĩu môi, đưa cho Tần Nguyên đang ngồi hút thuốc một tấm chăn:
Khoác thêm đi, đừng để bị lạnh.

Cô giải thích:
Em nói kê thuốc cho anh nhưng có nói là kê mấy loại thuốc bổ thận tráng dương gì đó đâu. Đâu là thuốc để nâng cao thể trạng, khiến cơ thể như thay da đổi thịt. Loại thuốc này không chỉ giúp anh giảm tốc độ lão hóa của cơ thể mà còn có thể kích thích tiềm năng trong người. Sau khi uống được một thời gian, tố chất cơ thể anh đạt đến một giới hạn nhất định, em sẽ giúp anh đột phá giới hạn đó, đến lúc ấy coi như anh không còn là người nữa...

Tô Hòa nghe tiếng hít thở nặng nề của Tần Nguyên. Cô cười nhẹ, lấy chăn chùm lên đầu Tần Nguyên rồi thuận tay tắt đèn.
Tần Nguyên:
...

Chỉ nghe thấy Trưởng khoa Truyền thông nói:
Giáo sư Tô, lát nữa mong cô giúp chúng tôi kiểm tra sinh viên khoa Truyền thông!

Tô Hòa trả lời:
Không thành vấn đề, tôi vẫn luôn quan tâm đến việc phát triển nhân tài ngành Truyền thông, dù sao người làm truyền thông chính là lương tâm của xã hội, là ánh mắt của công chúng, lát nữa tôi sẽ kiểm tra đạo đức và tư chất cơ bản của một vài sinh viên, còn mong Trưởng khoa Trương đừng chê tôi nhiều chuyện.

Giây phút này Tần Nguyên có thể nghe rõ tiếng tim mình đập.
Theo từng nhịp tim đập đầy mạnh mẽ, không có ngôn ngữ nào có thể diễn tả sự kích động trong anh lúc này.
Tô Hòa đến phòng giáo vụ của Đại học Thủ Đô trước, lấy thẻ nhóm thanh tra rồi đi đến phòng học mà phòng giáo vụ giao cho mình.hai tầng lầu, có mười hai phòng học, trong đó có bốn phòng cho sinh viên khoa Y bảo vệ luận văn, năm phòng cho khoa Văn học, ba phòng cho khoa Truyền thông.
Trong tất cả những giám khảo của tổ thanh tra, người khiến sinh viên lo lắng nhất chính là Tô Hòa.
Tần Nguyên lặng người, anh cúi đầu xuống thì đã thấy anh bạn nhỏ hoàn toàn mất đi cảm giác. Anh lập tức cảm nhận được nỗi nhẫn nhịn và bực bội của Vương Chí Minh khi đó.

Giáo sư Tô, chúng ta phải thương lượng một chút. Người đàn ông của em cũng có tôn nghiêm, em có thể cho anh chút mặt mũi, đừng đùa mấy chuyện như vậy được không?
Tần Nguyên nghiêm túc hỏi.
Không chỉ có sinh viên khoa Y lo lắng, khoa Văn học và Truyền thông cũng lo lắng không kém. Mặc dù Tô Hòa không để lộ thành tựu nào về phương diện Văn học và Truyền thông, nhưng tất cả trên dưới Thanh Đại và Đại học Thủ Đô đều biết Giáo sư Tô là người đa tài đa nghệ, ai biết được liệu cô có tinh thông Văn học và Truyền thông mà không thể hiện ra không?
Trong lúc sinh viên đang lo lắng bất an, cuộc đối thoại giữa Tô Hòa và Trưởng khoa Truyền thông truyền đến tai mọi người.
Nếu như lúc bình thường có ai dám nói Tần Nguyên không đủ sức thì nhất định anh sẽ không để yên cho người đó.9 Nhưng trước mặt một quái thai như Tô Hòa, anh không thể không thừa nhận, dường như đúng là anh không đủ sức thật.
Càng nghĩ càng thấy buồn6 lòng hơn, Tần Nguyên không kìm được hỏi:
Tô Hòa, em nói xem, những người tài giỏi lạ lùng như em ai cũng có thể trạng tốt như vậy sao? Đây là trờ5i sinh đã như vậy hay do em tập luyện mà thành? Nếu như có thể tập luyện được thì em luyện thế nào? Có thể dạy anh không? Nếu không... mỗi lần anh đều không đủ sức như vậy hình như không ổn lắm?


Không là người, vậy anh là gì? Trâu sao?

Sắc mặt Tần Nguyên càng lúc càng đen, anh nhỏ giọng nói:
Anh nghe người ta nói
không sợ cày hỏng ruộng, chỉ sợ mệt chết trâu
, ý em là như vậy đúng không? Thế thì anh biến thành con trâu mệt chết đó sao?

Em không giải huyệt đạo cho anh, cả người anh không thể cử động thì làm sao anh ngủ đây?
...
Tô Hòa híp mắt cười, thổi thổi ngón tay rồi giải thích:
Đây là điểm tay ngăn mạch. Trước khi luyện được nội lực, anh có thể dùng chút mẹo để sử dụng, nhưng khoảng cách tiếp xúc phải gần, hoặc anh có bản lĩnh phi lá ngắt hoa cũng được. Nếu luyện được nội lực anh cũng có thể giống em, thực hiện điểm tay ngăn mạch trong một khoảng cách nhất định, đây là một ám chiêu rất hiệu quả.

Mặc dù Tần Nguyên không thể cử động nhưng ánh mắt thì ngày một sáng.
Tô Hòa bổ sung thêm:
Lúc nãy em nói lấy thuốc cho anh chính là loại thuốc giúp anh luyện nội lực. Chờ chế xong thuốc, em sẽ cho anh một phương pháp để luyện hóa thuốc, đến khi đó kết hợp giữa luyện hóa thuốc và rèn luyện cơ thể. Khi anh cảm thấy cơ thể đã rèn luyện đến mức nhẹ nhàng khoan khoái, em sẽ giúp anh ngưng kết nguồn nội lực đầu tiên, sau này anh từ từ luyện là ổn.


Đối với công việc điều tra tình hình đặc biệt quốc gia mà nói, việc luyện nội lực không chỉ giúp cơ thể khỏe khoắn, tăng cường thể lựa mà nó còn giúp anh tiến vào tầng lớp những người tài giỏi có khả năng đặc biệt. Chỉ cần học một vài phương pháp sở trường thì cho dù gặp Lan Cô hay xà yêu lần trước chúng ta gặp, anh cũng có sức đánh một trận. Cho dù đấu không lại cũng có thể dễ dàng chạy thoát...

Tần Nguyên bất ngờ văn thơ khiến Tô Hòa cười đau cả bụng.
Tô Hòa nhặt chiếc gối lên, đập mạnh vào Tần Nguyên. Nhân lúc anh hoảng hốt né tránh, cô lại giở mánh cũ, lấy chiêu nham hiểm dùng trên người Vương Chí Minh khi đó đánh lên người Tần Nguyên.
Tô Hòa vui mừng nằm trên giường nhỏ, híp mắt suy nghĩ hồi lâu rồi nói với Tần Nguyên:
Mấy hôm nữa em kê cho anh ít thuốc, anh uống là sẽ ổn thôi.

Sắc mặt Tần Nguyên nhanh chóng đen như đáy nồi:
Anh vẫn chưa đến mức phải dùng đến thuốc, anh nghe nói các bài tập rèn luyện cơ chân có tác dụng nâng cao sức chịu đựng, vài hôm nữa anh sẽ đi tập cơ chân, nhất định không để em nói anh không đủ sức nữa.

Những sinh viên khoa Văn học ở phòng bên cạnh không nhịn được mà dành lời khen đến Trưởng khoa khoa Văn học.

Lúc này Tô Hòa còn nói:
Như vậy sao được? Nếu phòng giáo vụ để tôi làm thanh tra, vậy nhất định tôi phải đối xử bình đẳng, khoa Y là chuyên môn của tôi, tôi không thể bỏ mặc, ngoài ra, khoa Văn học của Đại học Thủ đô cũng là một khoa có tiếng, tôi còn muốn lĩnh hội phong thái các tài tử giai nhân khoa Văn học nữa!



Nhưng Trưởng khoa Trương yên tâm, nếu như tôi phát hiện ra vấn đề thì nhất định sẽ không nương tay, cần kéo dài thời hạn tốt nghiệp sẽ kéo dài, phải tiếp tục học thì học! Cánh cổng của Đại học Thủ đô nhất định không để một người không đủ tiêu chuẩn đi ra!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.