Chương 32: NGƯỜI NHÀ HỌ CỐ ĐẾN!
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1137 chữ
- 2021-12-31 05:37:14
Tô Hòa?
Nghe thấy cái tên này, Diệp Quế Chi lại nhớ tới sự ám ảnh do bị Lý Thục Phân mắng ngược lại, bà ta do dự nói:
Trường8 Bình à, Tô Hòa đâu có học nhiều như con? Lúc bé, thành tích học tập của con tốt hơn Tô Hòa, mình không cần phải nhờ nó dạy kèm đâu! C3on cứ ở nhà ôn bài đi, lát nữa mẹ hỏi xem mấy ngày nay trong thôn có ai mổ lợn rồi mua hai cân thịt lợn, trưa nay mẹ làm miến thịt hầm9 cho con ăn!
Lâm Trường Bình:
…
Dù miến thịt hầm cũng ngon, nhưng bây giờ cậu ta chỉ muốn ăn thịt kho thơm nức mũi thôi!
Thấy Diệp Quế Chi không nghe mình, Lâm Trường Bình nhảy vội từ trên giường xuống đất, nói thầm với Diệp Quế Chi:
Mẹ, mẹ cứ nghe5 con một lần đi. Bao nhiêu người tham gia thi đại học, mà chỉ có mình Tô Hòa thi đậu, nhỡ đâu Tô Hòa có bí quyết gì thì sao?
Bà sinh được đứa con gái thi đậu Đại học Long Thành thì đã sao? Tôi không chỉ sinh được con trai, mà đại học con trai tôi thi đậu còn tốt hơn đại học của con gái bà nhé!
Từ trước đến nay nằm mơ giữa ban ngày đều không mất tiền, hai mẹ con Lâm Trường Bình và Diệp Quế Chi chính là kiểu người như vậy.
Dù sao chỗ muối Diệp Quế Chi ăn còn nhiều hơn gạo Lâm Trường Bình ăn, nên bà ta chỉ cần nghĩ lại là đã thấy ý định này không chân thực lắm rồi:
Trường Bình, con nói xem Tô Hòa có hướng dẫn con làm mấy đề đó không? Sao mẹ lại có cảm giác Tô Hòa khó gần nhỉ!
Con đi nhờ Tô Hòa dạy kèm, xong xin luôn quyển đề chị ấy từng làm, có khi con lại thi đỗ một trường tốt đấy! Mẹ, không phải mẹ nói từ nhỏ thành tích của con đã tốt hơn Tô Hòa sao? Nếu con làm những bộ đề mà chị ấy từng làm, ít nhất cũng phải thi đỗ trường Đại học Long Thành, mà có khi còn đậu được Đại học Thủ đô, Đại học Hoa Thanh, hay một trong tám trường kiến trúc lớn đấy.
Lâm Trường Bình chỉ mới vẽ đường, Diệp Quế Chi đã tự nhảy vào bẫy. Bà ta mơ mộng theo kế hoạch con trai mình miêu tả, càng nghĩ càng cảm thấy kế hoạch này tuyệt vời!
Nếu con trai bà ta có thể thi đậu đại học tốt hơn Đại học Long Thành thì chẳng phải bà ta cũng có thể đứng thẳng lưng mắng lại Lý Thục Phân sao?
Lâm Trường Bình vui mừng phấn khởi cười với bà ta:
Bảo người ta giúp không thì tất nhiên là không được, nhưng nếu con trả chị ấy tiền thì chắc chắn chị ấy sẽ giúp thôi! Học đại học ở Long Thành tốn nhiều tiền lắm, bác Kiến Quốc lại bị thương ở chân, nếu bây giờ con thuê chị ấy dạy kèm cho con kiến thức lớp mười hai, thì đúng là chết đuối vớ được cọc, sao chị ấy có thể không đồng ý được?
Vừa nghe đến chuyện mất tiền, Diệp Quế Chi đã không còn có động lực như trước nữa, bà ta tính toán số tiền vất vả dành dụm mấy năm nay, hỏi Lâm Trường Bình:
Cần bao nhiêu tiền?
Lâm Trường Bình tính toán một hồi:
Dạy kèm một buổi chỉ hai ba hào thôi, đều là hàng xóm thân quen, chẳng lẽ chị ấy còn đòi lương cao được à? Nếu không được thì mình bỏ ra năm hào để thím Kiến Quốc nấu cả cơm trưa cho con, con còn được ở đó ăn thịt kho nữa, tính thế nào thì nhà mình cũng không thiệt!
Trong khi Lâm Trường Bình và Diệp Quế Chi đang ở nhà thầm thì với nhau thì Tô Hòa ngồi canh nồi thịt kho trên bếp, lại tính xem phải làm thế nào để tích lũy được nhiều dược linh. Cô không hề biết rằng lúc này ông bà Cố đã di chuyển từ trạm xe lửa Long Thành đến đồn công an, rồi lại từ địa chỉ lấy được ở đồn công an Long Thành tìm đến phòng khám Khánh Dân ở bên cạnh Đại học Long Thành. Sau đó lại từ miệng bác sĩ Trương Khánh Dân xác nhận người bị đánh hỏng đầu mất trí nhớ tám chín phần là Cố Trường Tranh, thì vội vàng chạy đến bến xe Long Thành, bắt chuyến xe đi về huyện Tế Nguyên, nơi có thôn Tô Gia.
Trên đường đi, bà Cố vẫn luôn lo lắng, sợ hãi:
Lão Cố à, bác sĩ kia nói đầu Trường Tranh bị thương, anh nói xem nó có bị ngốc rồi không nhớ được hai chúng ta không? Anh nói Trường Tranh có chịu đi về cùng chúng ta không?
Ông Cố mím môi không nói gì cả, giữa mùa đông mà lòng bàn tay ông toàn mồ hôi lạnh.
Bà Cố đột nhiên chạy từ thủ đô phồn hoa đến Long Thành hẻo lánh đã không dễ chịu rồi, kết quả còn chưa kịp thích ứng với Long Thành đã phải chạy tiếp đến nơi còn hoang vu, nghèo khó hơn nữa, thế nên sự mất cân bằng tâm lý của bà phải lớn thế nào tất nhiên cũng có thể tưởng tượng được.
Nhìn xe buýt đi qua con đường đất, những cánh đồng hoang vu hai bên đường, cùng với những căn nhà rách rưới, bà Cố khóc đến mức không thở nổi. Mặc dù mấy năm trước có chuyện bị cử lên núi, xuống nông thôn, nhưng nhà họ có quan hệ, nên không có ai phải xuống nông thôn cả. Cố Trường Tranh từ nhỏ đã sống sung túc, được yêu thương chiều chuộng, ở nơi này thì sống làm sao được? Có khi nào đã gầy đến mức không ra hình người không!
Lão Cố à, sao vẫn chưa đến cái thôn Tô Gia kia? Ông nói xem có khi nào cô bé nhặt được Trường Tranh nhà mình cứ bám lấy Trường Tranh không? Trường Tranh nhà mình tốt như thế, tuyệt đối không thể lấy một cô gái nông thôn được, càng không thể để cô gái kia nhân lúc nó mất trí nhớ, lừa nó, nếu không tôi sẽ ly hôn với ông! Tôi sẽ đăng chuyện ông và ba ông bắt nạt mẹ con tôi lên báo, để nhà ông mất mặt khắp thủ đô! Xem nhà họ Cố các người có xấu hổ không!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.