Chương 33: ANH KHÔNG ĐI
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1397 chữ
- 2021-12-31 05:37:13
Ông Cố vẫn luôn căng mặt, sau khi nghe được câu nói này của bà Cố, ông không kìm nổi mà nói:
Bà có thể bớt nói mấy câu không? Tình hình nước t8a bây giờ chính là như thế này! Những người nghèo khổ vẫn luôn sống như vậy, bà nói những lời đó mà không sợ mất mặt cán bộ quốc gia của mình 3à?
Ông Cố hít sâu một hơi, kìm nén cơn giận trong lòng, nói nhỏ:
Không cần biết mấy ngày nay Trường Tranh sống ở đây thế nào, người 9ta đã có lòng tốt cho Trường Tranh ở nhờ, không để nó phải lưu lạc đầu đường xó chợ trong thời tiết rét buốt thế này! Bà có thương Trường Tran6h thì cũng đừng có biểu hiện ra sự khinh khỉnh của mình! Nếu không bà ở đây chờ để tôi đi tìm Trường Tranh. Mọi người đều nói người ở thủ đô c5ó văn hóa, có tố chất, có đạo đức, bà đừng làm mất mặt người thủ đô!
Bà Cố im ngay lập tức, bà chỉ lo con trai mình phải sống khổ sở, bị lạnh, chứ không phải não bà bị úng nước.
Thực ra lúc Tô Hòa nghe được câu
Trường Tranh à
của bà Cố, trong lòng cô đã có suy đoán rồi.
Cố Trường Tranh từng nói tên thật của mình với cô, mà hai người này vừa đến đã nói được tên thật của anh, nếu mà nhìn kỹ thì còn có thể nhận thấy gương mặt Cố Trường Tranh giống ông Cố đang đứng hút thuốc ở bên bảy tám phần. Chứng tỏ hai người này là người thân của Cố Trường Tranh.
Tô Hòa thấy bà Cố bị con dao phay sáng loáng trong tay Lý Thục Phân dọa thì vội vàng kéo tay áo Lý Thục Phân, nói:
Mẹ, mẹ bỏ dao xuống đi, cô chú ấy chắc là đến đón Cố Trường Tranh về đấy, vừa hay con đỡ phải đưa anh ấy lên Long Thành nữa.
Mang theo tâm tình đó, ông bà Cố tìm tới nhà Tô Hòa, nhìn thấy cổng không đóng, bà Cố nhòm vào bên trong, vừa mới nhìn lướt qua, nước mắt bà Cố đã tuôn rơi như vỡ đê.
Trường Tranh à… cuối cùng mẹ cũng tìm được con rồi!
Bà Cố có thể viết được bài báo
Trường Tranh à, con ở đâu? Mau về nhà đi, mẹ rất nhớ con!
, tình cảm dạt dào nói đến là đến, chỉ vừa nhìn thấy bóng lưng Cố Trường Tranh, bà đã vội xông tới, ôm lấy Cố Trường Tranh vừa cười vừa khóc, bao nỗi lo lắng, sợ hãi mấy ngày nay cùng với niềm vui sướng khi tìm được con mình đều vỡ òa trong chớp mắt.
Người ở đầu thôn chỉ đường cho ông Cố và bà Cố có nói thế này:
Cứ đi dọc theo con đường này, đi từ xa là có thể nhìn thấy căn nhà mái ngói mới nhất trong thôn, nhà Tô Hòa ở đó đấy. Hoặc cũng có thể lần theo mùi thịt kho này đi tìm, đây là nhà Tô Hòa đang kho thịt! Mùi thơm là từ nhà họ bay ra!
Nghe họ nói vậy, bà Cố thở phào một hơi.
Có thể ở trong căn nhà mái ngói, còn được ăn thịt kho thì cuộc sống cũng không quá kham khổ, con trai bảo bối của bà cũng không phải chịu khổ sở gì.
Lúc này Lý Thục Phân mới nhận ra trong tay mình vẫn còn cầm con dao phay mới mài ở bên vạc nước, bà cười ngượng, bỏ con dao vào trong bếp, rồi bảo Tô Hòa dẫn khách vào nhà.
Lý Thục Phân rót hai chén nước nóng cho ông bà Cố. Bà nhìn quần áo của hai người họ, rồi lại nhìn lại mình, khi thấy không khác nhau nhiều lắm, bà mới thở phào, đứng thẳng lưng hơn.
Tô Hòa kể cho ông bà Cố nghe xem mình gặp được Cố Trường Tranh như thế nào, rồi sau khi gặp anh thì lại xảy ra những chuyện gì. Cuối cùng cô nói với bà Cố bằng một giọng vui mừng:
Hôm nay cháu định dẫn Cố Trường Tranh đến đồn công an Long Thành nghe ngóng tình hình cơ, không ngờ cô chú lại tìm đến đây rồi, thật là quá tốt.
Lý Thục Phân và Tô Hòa nghe được tiếng khóc của phụ nữ ở trong sân thì vội vàng chạy ra khỏi bếp. Kết quả họ thấy được cái cảnh tượng vô cùng lúng túng đó: Cố Trường Tranh như một con thỏ ngốc nghếch bị kẹp chân vào bẫy, trợn mắt không biết phải làm sao, mà bà Cố thì cứ ôm lấy anh khóc như trời đất muốn sụp đổ, khiến người nghe phải đau lòng, người chứng kiến phải rơi lệ. Ông Cố thì đứng hút thuốc ở một bên.
Trong tay Lý Thục Phân vẫn còn cầm con dao thái thịt, bà lắc lư mấy cái trước mặt bà Cố rồi buồn bực hỏi:
Hai người là người nhà của Tuyết Lai à?
Tuyết Lai?
Lần này thì đến lượt ông bà Cố buồn bực.
Con trai của bọn họ sao lại biến thành
Tuyết Lai
rồi?
Chẳng lẽ nhận nhầm người?
Nhưng không phải mà, thằng nhóc ngây ngốc trước mặt này dù là gương mặt hay dáng người đều giống hệt Trường Tranh nhà họ, chỉ có một điều khác biệt duy nhất là ánh mắt của thằng nhóc này nhìn họ chỉ có sự lạ lẫm và xa cách.
Cái câu
thật là quá tốt
của Tô Hòa chỉ đơn giản là vì cô không cần phải vất vả đi làm quần áo cho Cố Trường Tranh, cũng tiết kiệm được một thớt vải.
Chắc cô chú cũng biết rõ tình huống rồi, lúc nhặt được Cố Trường Tranh, anh ấy bị đám du côn Long Thành đánh vỡ đầu, quần áo dính đầy máu, cháu đã giặt sạch rồi, quần áo được phơi ở bên bếp lò một đêm, chắc bây giờ cũng khô hết rồi, lát nữa cô chú đi thì nhớ mang nó theo.
Bà Cố tìm được con trai tất nhiên là rất vui vẻ, Tô Hòa nói cái gì thì là cái đó, bà chỉ phụ trách việc gật đầu và dùng ánh mắt âu yếm nhìn Cố Trường Tranh, khiến anh phải ngồi dịch sang phía Tô Hòa.
Ông Cố thấy bà Cố cuối cùng cũng chịu dừng lại thì sắc mặt cũng dịu hơn, ông chỉnh lại chiếc khăn trên cổ bà, an ủi bà:
Người ở quê tốt bụng, chúng ta cũng phải để ý đến cảm nhận của người ta chứ! Lát nữa nhìn thấy người ta thì cứ gửi lời cảm ơn trước, sau đó lại muốn cảm ơn thế nào thì cảm ơn, cho dù Trường Tranh ở đó phải chịu khổ, thì chúng ta cũng không được tỏ vẻ không vui. Muốn bù đắp cho Trường Tranh thế nào là việc của nhà họ Cố chúng ta, tuyệt đối không được làm chuyện mất mặt!
Bà Cố gật đầu, lau nước mắt trên mặt đi.
Đi qua con đường đất dẫn vào thôn, sau khi hỏi thăm người trong thôn một vòng, ông Cố và bà Cố đã biết chỗ ở hiện giờ của Cố Trường Tranh.
Cố Trường Tranh nói nhỏ với Tô Hòa:
Anh không đi.
Tất cả mọi người trong phòng đều sững sờ!
Tô Hòa rất muốn nói với Cố Trường Tranh rằng
Anh mau đi đi, anh ở đây chỉ vướng víu tay chân thôi, mặt có đẹp cũng không thể ăn được
, nhưng thấy bà Cố coi Cố Trường Tranh như bảo bối, cô lại không thể nói ra được, đành phải nghiêng đầu không nói gì cả.
Lý Thục Phân lại không vui, bà nói với Cố Trường Tranh:
Trường Tranh à, dù sao cháu cũng là người thành phố, mau về nhà với bố mẹ cháu đi! Họ tìm cháu cũng không dễ dàng gì, mà sắp đến Tết rồi, nhà cô cũng không tiện giữ người ngoài lại, đúng không? Mấy ngày nay trong thôn đã đầy tin đồn rồi, Tô Hòa là con gái nhà lành, không thể mặc kệ thanh danh được.
Bà Cố nghẹn họng nhìn!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.