Chương 34: NGƯỜI NGỐC NHƯNG TÂM TƯ VẪN RẤT NHIỀU


Không ngờ đứa con trai bà luôn tự hào lại không được những người nông dân này chào đón!

Ông Cố thấy sắc mặt bà Cố không đúng lắm thì vộ8i vàng nói:
Trường Tranh à, bố và mẹ con từ thủ đô đến tìm con, sao con lại không về được? Con ở nhờ nhà người ta mấy hôm nay đã đủ phiền rồi3, mau về nhà với bố mẹ đi! Bố biết con không muốn về là vì đầu bị thương, nhưng con đừng lo, sau khi về bố sẽ lập tức dẫn con đến bệnh viện Nh9ân dân Thủ đô để khám bệnh. Nếu bệnh viện nhân dân Thủ đô vẫn không chữa được, thì bố sẽ dẫn con đến bệnh viện quân đội, nếu vẫn không được th6ì có phải ra nước ngoài chúng ta cũng phải chữa khỏi bệnh cho con, nhất định sẽ để con nhớ ra những chuyện trước kia!

Bà Cố vừa định nói:
Đâu cần phải phiền toái như vậy.
, nhưng lại bị ông Cố kéo lại. Ông Cố nhìn chằm chằm vẻ mặt lạnh nhạt của Tô Hòa, gật đầu:
Tất nhiên rồi, cháu mang giấy bút ra đây để chú viết.

Lý Thục Phân thấy bà Cố đưa cho Tô Hòa một ngàn tệ thì không sao bình tĩnh nổi, giống như bà mới được nhận một sự ban ơn nào đó. Bà móc một cái hộp đựng đồ ăn trong nhà ra, bỏ mấy miếng thịt vừa kho xong vào đó để mấy người bà Cố ăn dọc đường.
Người nhà họ Cố được Tô Hòa đưa đến bến xe của huyện.
Tô Hòa đưa mắt nhìn đuôi xe buýt càng lúc càng đi xa, thở dài một hơi rồi chạy tới công ty dược liệu ở trên huyện.
Lúc đưa tiền, bà Cố cũng không có vẻ không cam lòng gì cả. Trên người bà có tổng cộng hơn sáu ngàn tệ, vốn dĩ bà còn nghĩ nếu nhà Tô Hòa muốn hơn sáu ngàn tệ, bà cũng sẽ thẳng tay bỏ tiền chuộc người, không ngờ ông Cố lại nói như vậy, giúp bà tiết kiệm được hơn năm ngàn tệ, đó là hơn năm trăm tờ đại đoàn kết đấy!
Lấy một xấp đại đoàn kết được buộc sẵn trong túi áo ra, bà Cố nhét vào tay Tô Hòa, vẻ mặt chân thành:
Cháu Tô Hòa, cô và bố Trường Tranh biết cháu học đại học ở Long Thành tốn khá nhiều tiền, nên một ngàn tệ này cháu nhất định phải nhận lấy. Nhà họ Cố bọn cô không thích nợ người khác, cháu cứu Trường Tranh nhà cô, bọn cô gửi tiền cho cháu, cũng coi như là thanh toán xong, sau này có gặp nhau thì cũng không ai nợ ai cả, không ai phải thẹn với lòng mình, cháu nói xem như vậy có được không…

Cố Trường Tranh5 do dự,
chuyện trước kia
mà ông Cố nói chính là thứ hiện giờ anh muốn nhất, anh thực sự đã dao động.
Thấy Cố Trường Tranh không từ chối, ông Cố quyết định tận dụng thời cơ:
Mẹ Trường Tranh à, lúc đến chúng ta đã chuẩn bị sẵn quà cảm ơn rồi nhỉ? Nếu không có cháu Tô Hòa đây cứu Trường Tranh nhà mình ở Long Thành, thì hai vợ chồng chúng tôi muốn tìm được Trường Tranh cũng rất khó, nên tôi và mẹ Trường Tranh đã quyết định đưa một ngàn tệ làm quà cảm ơn, mong cháu Tô Hòa nhận lấy.

Trừ phi cô có thể luyện chế dược liệu thành đan được, nếu không dược tính của dược liệu sẽ bị kéo dài, dù là thuốc bột, thuốc nước hay thuốc viên thì cũng không sử dụng trong lúc khẩn cấp được. Trong khi đó, rất nhiều loại thuốc của thuốc Tây lại có hiệu quả khá tốt trong tình huống đó.
Tô Hòa mua đủ dược liệu, trở về thôn Tô Gia liền đâm đầu vào việc chế thuốc, nên không chú ý tới Diệp Quế Chi đang trò chuyện với Lý Thục Phân.
Hiện giờ trong tay cô có tiền, Tô Hòa không chỉ định mua thuốc chữa chân cho Tô Kiến Quốc, mà còn định tích trữ một số dược liệu có thể phối thành những đơn thuốc thường dùng như cảm cúm, đau đầu, nhức đầu gì đó.
Mặc dù Tô Hòa cũng hiểu thuốc Tây, nhưng so với lượng kiến thức được tích lũy mấy trăm năm trên núi Dược Vương, cô càng thích sử dụng thuốc Đông y hơn. Thuốc Tây thì chỉ mua mấy loại dùng trong trường hợp khẩn cấp thôi, như thuốc hạ sốt khẩn cấp. Nếu có dược linh trong người, tất nhiên cô có thể sử dụng dược linh để hạ nhiệt cho bệnh nhân, nhưng nếu lúc ấy trong người cô không đủ dược linh thì sao?
Diệp Quế Chi cầm hai chiếc bánh ngô vàng hoe trong tay, sau khi nhét bánh ngô cho Lý Thục Phân rồi, bà ta mới nói vào chủ đề chính:
Vợ Kiến Quốc à, hôm nay em đến tìm chị là có chút việc muốn nhờ chị!


Việc gì?

Tô Hòa sao có thể không nghe ra ý tứ của bà Cố, bà Cố nói vậy là để ám chỉ cô cầm tiền rồi thì đứng dây dưa lằng nhằng với Cố Trường Tranh nữa!
Tô Hòa hiểu rõ ý bà Cố, mỉm cười nhận lấy cọc tiền, rồi gật đầu:
Không ai nợ ai tất nhiên là tốt. Lúc trước Cố Trường Tranh ở bệnh viện kiểm tra có tốn khá nhiều tiền, một ngàn tệ này cháu sẽ nhận. Cô chú có thể đưa người đi, nhưng phải để lại một tờ giấy cho cháu, nhỡ mấy hôm nữa lại có người đến nhà cháu đòi người, hoặc là đồn công an đến tìm cháu, thì cháu cũng phải có lời để nói với người ta chứ.

Lý Thục Phân bĩu môi, trong lòng đã khinh bỉ bà ta lắm rồi, quả nhiên không có việc gì thì không thấy mặt mũi, vừa có việc là sán vào ngay.
Diệp Quế Chi vui vẻ dịch mông lại gần Lý Thục Phân, nói:
Năm sau Trường Bình nhà em sắp thi tốt nghiệp cấp ba. Thi đại học không dễ dàng, chị có thể bảo con bé Hòa cho Trường Bình mượn vở ghi bài lúc ôn thi đại học không, để Trường Bình có thể ôn tập trong dịp nghỉ đông, nâng cao thành tích. Vợ Kiến Quốc, chị yên tâm đi, nếu Trường Bình nhà em mà thi đậu đại học, chắc chắn sẽ không quên ơn nhà chị!

Để tiết kiệm tiền, Diệp Quế Chi còn tìm cớ để không phải nhắc tới chuyện
bỏ tiền học thêm
của Lâm Trường Bình.

Cuối cùng Lý Thục Phân cũng biết được mục đích của Diệp Quế Chi, bà giật mình vỗ trán, trên gương mặt tràn ngập sự tiếc nuối:
Ôi, Quế Chi à, ngại quá. Sau khi con bé Hòa thi xong tôi đã mang hết sách vở của nó ra nhóm lửa rồi. Cô cũng biết đấy, Kiến Quốc bị thương ở chân, một mình tôi không nhặt đủ củi để đốt được, nên đành phải mang mấy thứ vô dụng ra nhóm lửa. Tôi nghĩ là dù sao con bé Hòa cũng lên đại học rồi, không cần dùng nữa, có đốt đi cũng không ảnh hưởng gì cả. Cô xem…

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.