Chương 35: CHẾ THUỐC
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1244 chữ
- 2021-12-31 05:37:10
Diệp Quế Chi nói nửa thật nửa vờ, Lý Thục Phân hừ lạnh một tiếng:
Trong bụng cô có cái suy nghĩ xấu xa gì thì cứ nói thẳng8 đi. Tôi không rảnh để quanh co với cô, dù sao sách vở của con bé Hòa đã bị tôi đốt hết rồi, cô muốn mượn cũng không thể m3ượn được.
Diệp Quế Chi đành phải lùi lại một bước, nói lời đề nghị của Lâm Trường Bình ra:
Vợ Kiến Quốc, hay là 9nhà em gửi chị ít tiền để con bé Hòa dạy Trường Bình mấy bài, chị thấy thế nào? Em cũng không phải loại người keo kiệt, mộ6t ngày ba hào, chị thấy có được không?
Nếu là trước kia, một ngày ba hào không phải là ít, ít ra còn tốt hơn là m5iệng ăn núi lở, nhưng hiện nay Lý Thục Phân biết Tô Hòa vừa mới kiếm được một ngàn tệ, nên đâu có coi ba hào là cái đinh gì, bà lập tức từ chối thay Tô Hòa:
Nhà lão Lâm à, cô cầm ba hào ra sỉ nhục ai thế? Con gái tôi là sinh viên hẳn hoi, còn thiếu ba hào của cô à? Cô cứ tích tiền đó mà cưới vợ cho Trường Bình nhà cô đi, nhà chúng tôi không thèm.
Mẹ, sinh viên danh giá lắm chứ! Mới khôi phục kỳ thi đại học được hai năm, thành phố mình đã có hơn bốn ngàn giáo viên và học sinh tham dự kỳ thi, kết quả chỉ có mình Tô Hòa nhà bác Kiến Quốc và thanh niên trí thức đến từ Long Thành thi đậu, những người khác còn đỗ nổi cao đẳng! Nếu con mà là Tô Hòa thì con cũng vênh váo!
Con còn nghe thầy giáo bọn con nói, những người thi đâu đại học đều được cho tiền đấy. Một tháng có hơn ba mươi đồng tiền trợ cấp cơ, thế thì người ta có thèm ba hào tiền của mẹ không? Hôm qua chú Thiết Trụ uống thuốc chuột, bác sĩ ở phòng y tế đã bảo là không cứu nổi rồi, kết quả Tô Hòa vừa ra tay, chú Thiết Trụ lại sống bình thường. Người ta mới học đại học có nửa năm thôi, nếu học xong hết bốn, năm năm thì sau này không ở lại trường làm giảng viên đại học thì cũng vào bệnh viện lớn làm bác sĩ, ai thèm khát ba hào của mẹ!
Những lời này của Lâm Trường Bình đã khiến Diệp Quế Chi sững sờ.
Ôi ôi, vợ Kiến Quốc, chị là chị tốt của em, chuyện này chị hỏi ý bé Hòa giúp em một câu đi, giá tiền vẫn có thể thương lượng được. Em chỉ nóng ruột vì thấy Trường Bình sắp thi đại học thôi mà! Chỉ cần Trường Bình thi đỗ, em không cần biết là cao đẳng hay đại học, em có phải bỏ ra ít tiền cũng được.
Lý Thục Phân ngẫm nghĩ một lát, gọi Tô Hòa đang ngồi trong bếp sắc thuốc cho Tô Kiến Quốc ra, ở ngay trước mặt Diệp Quế Chi, bà hỏi Tô Hòa:
Con gái à, thím Lâm con muốn nhờ con dạy kèm con trai thím ấy là Lâm Trường Bình, nói là có thể trả tiền dạy kèm, con thấy thế nào?
Tô Hòa ngẩn ra, cô định từ chối luôn vì còn rất nhiều dược liệu đang đợi cô xử lý, nhưng mà nghĩ đến việc hiện giờ cô còn chưa quen thuộc với bối cảnh nơi này lắm, cũng không biết hướng phát triển của tương lai, nên không trả lời quá chắc chắn mà vẫn để lại đường lui nhất định.
Diệp Quế Chi không cam lòng, lẩm bẩm:
Một ngày ba hào, một tháng là chín tệ, chị tưởng nhà em là địa chủ đấy à!
Lý Thục Phân nhìn Diệp Quế Chi bằng ánh mắt kỳ lạ, hình thức trào phúng tăng lên đến level max:
Nếu nhà cô là địa chủ thì bây giờ tôi đã chạy đến nhà trưởng thôn gào lên rồi. Mấy năm trước, nhà nước luôn hô hào việc xóa bỏ chủ nghĩa tư bản, mà sao lại vẫn bỏ sót nhà cô nhỉ? Trước khi bắt ngồi tù và phạt tiền, thì phải giáo dục lại quan niệm xã hội chủ nghĩa mới cho nhà cô đã!
Diệp Quế Chi suýt nữa thì quỳ xuống trước những lời ấy của Lý Thục Phân, sao cái người này có thể cứng đầu thế nhỉ!
Học kèm càng sớm thì càng được ăn thịt ké!
Diệp Quế Chi không biết suy nghĩ thực tế của Lâm Trường Bình, bà ta nhăn mày nói:
Nó bảo là tối nay sẽ trả lời! Con nói xem nó tinh tướng cái gì chứ? Một ngày ba hào mà còn chê ít, sao nhà nó không lên trời luôn đi?
Lâm Trường Bình cảm thấy cần phải tẩy não cho mẹ mình là sinh viên có danh giá như thế nào, nếu không mẹ cậu ta có thể ngáng chân cậu ta bất cứ lúc nào.
Thím Lâm, thế này đi thím cho cháu suy nghĩ một buổi chiều, tối nay cháu sẽ trả lời thím.
Diệp Quế Chi méo miệng đi về, vừa về đến nhà bà ta đã càu nhàu với Lâm Trường Bình:
Con không nhìn thấy sắc mặt của hai mẹ con nó đâu, chỉ là thi đậu đại học thôi mà? Thế mà vênh váo ghê lắm, cho nó ba hào là đã coi trọng nó rồi, thế mà còn dám chê mẹ trả ít!
Lâm Trường Bình đã bị mùi thịt kho thơm nức mũi làm mất hồn mất vía rồi, cậu ta vội vàng hỏi:
Thế kết quả sao rồi? Bao giờ thì có thể bắt đầu học kèm?
Đi học còn được cho tiền?
Một tháng có thể được cho hơn ba mươi tệ?
Trường Bình, con nói xem bây giờ mẹ cũng đi học cùng các con thì có thể thi đậu đại học để lấy tiền của nhà nước không? Xong rồi bảo cả bố con đi học cùng nữa, đến lúc đó một tháng nhà mình có thể lấy được gần một trăm tệ trợ cấp của nhà nước!
Hai mắt Diệp Quế Chi lóe sáng, giống như bà ta đã nhìn thấy những tờ đại đoàn kết tranh nhau chui vào trong túi mình.
Lâm Trường Bình bị suy nghĩ của mẹ mình dọa phát sợ, cậu ta đưa tay sờ trán Diệp Quế Chi, buồn bực nói:
Không bị sốt mà, mẹ tưởng đại học dễ thi thế à? Những giáo viên, thanh niên tri thức kia đã học bao nhiêu năm rồi, có người còn thi hai lần cũng không đậu. Mẹ và bố con còn chẳng biết hết chữ, còn phải thi cả ngoại ngữ nữa chứ, mẹ có biết hai mươi sáu chữ cái tiếng Anh không? Mẹ cứ yên tâm nuôi gà, trồng rau đi, đừng thêm phiền cho con!
Diệp Quế Chi:
…
Chỉ mình mày có năng lực, mày là tổ tông!
Tô Hòa xách ghế ra ngồi ở bên bếp lò, vừa canh nồi thuốc trên bếp, vừa thu thập dược linh. Đầu tiên là sắc thuốc cường gân hoạt huyết ra cho Tô Kiến Quốc, sau đó Tô Hòa lại bắt đầu bào chế những dược liệu dự phòng khác.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.