Chương 36: SUY DIỄN VỀ BA MƯƠI TÁM NĂM SAU


() Mật hoàn: loại thuốc viên được bào chế với chất gây dính là mật ong.

Bác sĩ ở trung tâm y tế chặc lưỡi,
Các cháu8 học đại học, còn được học bào chế thuốc viên? Bác nghe người trong bệnh viện Nhân dân nói bây giờ bên trên đang nghiêm trị 3người không có tư cách hành nghề chữa bệnh. Cháu bào chế thuốc linh tinh như vậy, liệu có bị bắt không?


Sắc mặt Tô 9Hòa thay đổi, nhưng chỉ thoáng qua rồi khôi phục như bình thường. Cô lắc đầu, giải thích với bác sĩ ở trạm y tế,
Không sao 6đâu, cháu bào chế thuốc không phải để bán, mà là để ở nhà cho bố mẹ cháu dùng. Hơn nữa, cháu không hề cho thêm côn trùng độc5, cỏ độc gì vào mấy viên thuốc kia, mà cháu bào chế từ các loại dược liệu đúng tiêu chuẩn, sẽ không hại người. Cho dù thuốc không đúng bệnh, thì nhiều lắm là bị đau bụng, chứ không mất mạng.

Tô Hòa chống tay đứng dậy, rót cho mình một tách trà nóng, uống xong mới cảm thấy trong cơ thể dễ chịu hơn nhiều. Lúc này, sự chú ý của cô đều tập trung vào nội dung trên quyển vở Hồng Kỳ.
Cô đọc lướt qua từng hàng, thành công phát hiện cơ hội làm ăn từ giữa những hàng chữ, kiếm lời hơn so với việc cô bán món thịt kho hàng nghìn hàng vạn lần.
Quốc gia khôi phục kỳ thi đại học, chính thức tuyên bố với dân chúng tầm quan trong của thi đại học, ngành giáo dục sẽ trở thành trọng điểm trong ba mươi năm sau đó. Rất nhiều chương trình giảng dạy hàng đầu dần hiện rõ, có chương trình giáo dục các môn tự nhiên như toán lý hóa, có chương trình giáo dục mầm non, có chương trình giáo dục ngoại ngữ để du học, có chương trình giáo dục huấn luyện nâng cao kỹ năng, có chương trình giáo dục nghiên cứu lên cao, thậm chí còn có chương trình giáo dục từ xa qua internet.
Năm năm sau.
Mười năm sau.
Ba mươi năm sau.
Tô Hòa nhíu mày, nuốt lời muốn nói xuống bụng, dặn dò Lý Thục Phân:
Mẹ, nhà chú Thiết Trụ khá gần nhà cũ chúng ta. Lúc mẹ đi mẹ nhớ cẩn thận một chút, đừng chọc tới chú thím bà nội, khó lắm lỗ tai mới được yên, con không muốn tháng Chạp trôi qua trong tình cảnh hỗn loạn nữa.


Con yên tâm, mẹ có chừng mực mà. Hơn nữa, người đòi về nhà cũ ở là bà nội con, trên giấy tờ có in dấu vân tay của bọn họ, còn có trưởng thôn làm chứng, bọn họ có thể nuốt lười được chắc? Con yên tâm đi, chỉ cần bố con không hồ đồ thì bọn họ sẽ không vào được cửa nhà chúng ta được.

Từ sau khi sinh viên đại học Tô Hòa về nhà, Lý Thục Phân cũng mạnh mồm hơn, sống lưng thẳng tắp, nói năng khí phách, ngay cả bước đi cũng trở nên hiên ngang.
Bác sĩ ở trạm y tế còn muốn khuyên thêm vài câu, nhưng nghĩ đến y thuật mà Tô Hòa biểu hiện ra vào đêm qua, bà ta sáng suốt lựa chọn câm miệng.
Về đến nhà, Tô Hòa cài then cửa phòng, lôi một quyển vở Hồng Kỳ ra, một tay bấm Khuy Thiên quyết, một tay cầm bút máy, dùng tất cả dược linh vừa thu thập được để suy diễn.
Một ngày sau.

Mẹ, mẹ nói với thím Lâm là con đồng ý dạy thêm cho Trường Bình. Có điều, thím ấy phải trả thêm tiền, không thể là ba hào được. Hơn nữa, con còn có điều kiện khác. Nếu bọn họ đồng ý thì sáng mai tới nhà chúng ta tìm con là được.

Lý Thục Phân mới cho Lý Kiến Quốc uống thuốc xong, nghe Tô Hòa nói như vậy, bà liên tục gật đầu, còn hỏi lại:
Không phải con nói tìm một ít ván gỗ cố định xương đùi cho bố con sao? Nếu con không rảnh thì lát nữa mẹ đi đến nhà chú Thiết Trụ của con hỏi, thuận tiện thăm chú Thiết Trụ của con luôn.


Con nói xem, tháng Chạp cuối năm đang yên lành, chú Thiết Trụ của con cũng thật thú vị, già đầu rồi mà còn uống thuốc chuột. Nếu ông ấy không còn nữa, chẳng phải thím Thiết Trụ và thằng Thiết Đản sẽ đáng thương lắm sao? Mẹ phải đi nói với ông ấy, đời người nào có khó khăn gì không qua được. Cho dù thật sự có, thì cũng không phải là vấn đề lớn, tội gì bức mình đi tìm chết…

Tô Hòa tách riêng các nội dung liên quan đến giáo dục trên quyển vở Hồng Kỳ ra, sau đó cẩn thận nghiên cứu, kết hợp với tình hình xã hội năm tám mươi, phác thảo ra kế hoạch ban đầu: Trong thời đại này, có rất nhiều vấn đề về giáo dục đang chờ hoàn thành, rất nhiều tri thức chưa được hình thành kết cấu cụ thể, đề thi chưa đa dạng và mang tính tổng hợp. Nếu trong ký ức một kiếp nào đó của cô có vài thứ tiên tiến phát triển gì đó, vậy thì kiếp này cô có thể vận dụng nó để tham gia vào ngành giáo dục, đạt được cả danh lẫn lợi.
Tiếp theo nên làm gì?
Đương nhiên là tổ chức lớp học thêm, bán giáo trình!
Hai ngày sau.
Ba tháng sau.
Nửa năm sau.
Lúc suy diễn đến ba mươi tám năm sau, đôi mắt Tô Hòa đột nhiên tối sầm, hoảng sợ ngừng tay lại, nuốt một hơi năm sáu viên thuốc vừa bào chế xong mới bình thường lại.
Kết quả suy diễn đều được viết trên quyển vở Hồng Kỳ. Có điều, Tô Hòa không dùng chữ Hán, mà dùng đan văn học được lúc còn ở trên núi Dược Vương, nhìn có vẻ giống chữ Hán, thật ra thì chẳng có điểm chung nào.
Phương hướng phát triển trong ba mươi tám năm tới đều được Tô Hòa cố hết sức dùng đan văn viết một cách ngắn gọn trên quyển vở Hồng Kỳ sáu mươi bảy mươi trang.
Lý Thục Phân truyền lời nói của Tô Hòa cho Diệp Quế Chi và Lâm Trường Bình. Sau đó, bà đi sang nhà Lý Thiết Trụ, nào ngờ oan gia ngõ hẹp, còn chưa bước vào cửa nhà Lý Thiết Trụ đã đụng phải Lý Cúc Hoa, vợ Tô Chí Quốc, chị em dâu của bà, đi từ trong sân ra ngoài tạt nước.


Ồ, chị dâu, chị đến nhà Thiết Trụ đấy à? Ở nhà mới sao rồi? Buổi tối có bị lạnh mà thức giấc không? Có gặp phải ma không?
Lý Cúc Hoa mang vẻ mặt xem trò vui hỏi Lý Thục Phân.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.