Chương 37: TỔ CHỨC LỚP HỌC BỔ TÚC
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1448 chữ
- 2021-12-31 05:37:33
Vì sao lúc bọn họ ở thì sống chẳng được yên ổn, còn một nhà Tô Kiến Quốc vào ở thì lập tức yên bình?
Lý Cúc Hoa nghĩ mãi không ra, thế 8nhưng điều này cũng không ngăn được việc bà ta đi tìm Tô Chí Quốc làm ầm ĩ.
Vòng thứ hai mười ngày, chuyên giải đề mở rộng. Tôi sẽ viết hết tất cả các đề bài tôi gặp ở Long Thành cho các cậu ôn tập. Tôi nói cho cậu biết rõ, các cậu học đến lớp mười hai, tất nhiên là cũng biết đối với thi đại học mà nói, số lượng đề bài quan trọng cỡ nào. Phần lớn mọi người đều có thể thi đỗ đại học, nhưng tiếc là trượt vì từng làm quá ít đề bài. Mười ngày này chính là dùng để bù điểm yếu đó.
Vòng thứ ba năm ngày, chuyên nâng cao năng lực giải đề. Trong khoảng thời gian này, tôi sẽ nói cho các cậu biết bí quyết giải đề thi đại học mà tôi suy nghĩ ra được. Ba vòng ôn luyện độc lập hỗ trợ lẫn nhau. Thế nhưng, muốn tham gia ôn luyện vòng thứ ba thì phải tham gia ôn luyện vòng thứ nhất và thứ hai, muốn tham gia ôn luyện vòng thứ hai thì phải tham gia ôn luyện vòng thứ nhất. Nếu tham gia ôn luyện vòng thứ nhất rồi mà thấy không được tốt, thì có thể lựa chọn từ chối tham gia ôn luyện vòng thứ hai và thứ ba. Vòng thứ hai cũng giống như vậy.
Tô Hòa khẽ cười, nhìn Lâm Trường Bình, nói:
Khả năng của mỗi người là không giống nhau, trình độ không giống nhau, trường đại học mà mọi người lựa chọn cũng không giống nhau, làm sao sẽ có cạnh tranh chứ? Hơn nữa, người so thành tích với các cậu là học sinh thi đại học trên toàn quốc, có hơn mấy trăm mấy triệu người, cần gì phải so bì với bốn mươi người?
Lâm Trường Bình ngẫm lại, thoáng chốc đã bị Tô Hòa thuyết phục, chẳng qua khuôn mặt cậu ta vẫn suýt nhăn nhó như trái khổ qua.
Nếu dựa theo kế hoạch của Tô Hòa, nếu cậu ta có thể lôi kéo được bốn mươi người thì cậu ta có thể tiết kiệm được ba mươi tệ. Nhưng bốn mươi người nào có dễ dàng kéo đến như vậy? Cả lớp của cậu ta chỉ có sáu mươi người thôi.
Được rồi, ngày mai tôi phải trở về huyện lấy bảng điểm. Đến lúc đó, tôi sẽ nói với người trong lớp tôi, rồi đi đến lớp khác nói nữa, tranh thủ kéo theo nhiều người tới. Có điều, có nhiều người như vậy, chị định sắp xếp chỗ nào? Nhà chị cũng được đấy, nhưng mà không có bàn và ghế, không thích hợp để học thêm.
Lâm Trường Bình hỏi.
Sau khi nhận được tin chính xác từ Lý Thục Phân, Lâm Trường Bình mặc áo khoác chạy về phía nhà họ Tô. Hai nhà vốn có vị trí nhà trước nhà sau, đi được vài bước đã đến. Huống chi, Lâm Trường Bình còn vội vàng chạy tới, cho nên, Tô Hòa có cảm giác giống như là Lý Thục Phân vừa ra khỏi cửa thì Lâm Trường Bình đã chạy vào cửa vậy.
Mọi người đều sống cùng một thôn, tất nhiên là Lâm Trường Bình từng gặp Tô Hòa rồi. Có điều, lần này nhìn thấy Tô Hòa, cậu ta vẫn rất ngạc nhiên.
Có điều, muốn mở được lớp học bổ túc, số người học chính là một vấn đề, phải có ít nhất hai mươi người thì tôi mới có thể mở lớp, mỗi người một ngày một đồng. Nếu cậu có thể kéo được ba mươi người đến, thì mỗi người một ngày chín hào. Nếu cậu có thể kéo được bốn mươi người, thì mỗi người một ngày tám hào. Giới hạn là bốn mươi người, nếu không thì không đủ chỗ ngồi.
Thứ ba, tôi quyết định chia chương trình học bổ túc thành ba vòng. Vòng thứ nhất mười lăm ngày, chuyên ôn kiến thức cơ bản. Sau khi đến Long Thành rồi, tôi mới nhận ra được kiến thức cơ bản quan trọng cỡ nào. Nếu không có kiến thức cơ bản vững chắc, thì dù có lấy được đề thi đại học trước cũng không thể làm được.
Trong phút chốc, Lâm Trường Bình nhìn ngây người, ngay cả món thịt kho bị cậu ta nhắc mãi cũng mất đi lực hấp dẫn.
Tô Hòa hơi nhíu mày, lấy phong thái luyện được khi ở núi Dược Vương ra, bảo Lâm Trường Bình đang ngơ ngác ngồi xuống. Sau đó, cô lấy một tờ giấy trên bàn ra, vừa viết vừa nói với Lâm Trường Bình:
Cậu muốn tôi dạy thêm cũng được, nhưng có vài điều kiện mà cậu phải đồng ý.
Trong lòng Lâm Trường Bình điên cuồng hét lên:
Chẳng ra sao cả!
Tại sao phải kéo nhiều người đến học cùng? Kéo nhiều người như vậy, không phải là thêm rất nhiều người cạnh tranh sao?
Lâm Trường Bình sốt ruột hỏi ra nỗi nghi hoặc trong lòng.
Cơn giận dữ tràn đầy của Lý Cúc Hoa lập tức trôi mất. Bà ta vội nhặt chậu nhôm lên, xem kỹ càng một lần, sau khi xác nhận không bị thủng, thì lớn tiếng hô vào trong nhà:
Mẹ, là do con trượt tay, chậu không bị vỡ, thật sự không bị vỡ.
Thứ nhất, không cần phải nhắc lại chuyện ba hào nữa, quá rẻ, ít nhất phải một đồng, nếu không thì tôi sẽ không lãng phí thời gian.
Thứ hai, tôi sắp mở một lớp học bổ túc, cậu xem có thể kéo thêm vài người đến hay không. Tôi sẽ căn cứ theo thành tích của các cậu mà ra đề bài cho các cậu làm, cũng sẽ cho các cậu một số đề bài tôi đã gặp ở Long Thành, chắc chắn là tốt hơn đề bài ở huyện chúng ta rồi. Chỉ cần các cậu chăm chỉ học hành, thì đạt được thành tích cao không phải là việc khó.
Không nhắc tới khí chất mơ hồ tồn tại trên người Tô Hòa, chỉ nói tới cách ăn mặc của Tô Hòa trong nửa năm nay thôi là cũng thấy thay đổi rất nhiều.
Trước đây, Tô Hòa luôn tết tóc sau gáy, mặc bộ đồ màu xám tro quê mùa, giống như số đông các cô gái trong trấn. Nhưng sau khi đi học Đại học Long Thành, bởi vì Tô Hòa không mang theo nhiều quần áo, phần lớn quần áo đều phải kiếm tiền mua mới, tất nhiên cô sẽ bắt chước theo những cô gái ăn mặc xinh đẹp trong Đại học Long Thành. Còn về mái tóc, cô chê nó quá dài nên đã cắt ngắn đến mang tai, phù hợp hơn với gương mặt, nhìn vô cùng thanh thoát.
Nhưng tôi cũng có một vài yêu cầu. Thứ nhất, các cậu không được đem bài thi của tôi cho các cậu đi nơi khác, các cậu muốn chép vài đề bài linh tinh vào vở thì tôi không có ý kiến, chỉ cần không để lộ bài thi gốc ra ngoài là được. Thứ hai, người tới học lớp bổ túc phải nộp phí trước. Nói cách khác, người tham gia ôn luyện vòng thứ nhất, phải đem tiền theo trong ngày học đầu tiên, nếu không thì tôi sẽ không cho bọn họ vào cửa, vòng ôn luyện thứ hai và thứ ba cũng giống như vậy.
Được rồi, nếu cậu có thể kéo đủ bốn mươi người tham gia lớp bổ túc, thì cậu không cần phải nộp tiền. Cậu cảm thấy thế nào?
Tiếng
choang
của chậu nhôm rơi xuống đất, Lý Cúc Hoa qua3y đầu nhìn vào nhà, tính toán thu hút sự chú ý của bà cụ Tô và ông cụ Tô, không ngờ hai ông bà ngại bên ngoài quá lạnh, chẳng thèm nhìn lấy mộ9t cái đã bắt đầu mắng qua cửa sổ.
Nhà thằng Hai muốn tạo phản đấy à? Chỉ giặt đồ thôi mà cũng có thể làm rơi chậu? Mày mau bưng chậu 6để lại chỗ cũ cho tao, nếu chậu bị mày làm vỡ thì mày đừng mong sống yên trong cái tháng Chạp này, việc khổ việc nặng trong ngoài nhà đều giao5 cho mày làm hết, để xem mày có mệt tróc luôn một lớp da không.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.